Nhưng trải qua mấy năm này, Chu Hiểu Lâm đại khái cũng nhìn rõ thực lực của nhà mình. Nói năm đó bản thân cô ta chẳng qua chỉ là ở bên cạnh Tô Tô, giúp cho những đứa trẻ nhặt được bú sữa, những chuyện khác cô ta không hề cống hiến chút sức lực nào? Không, lời này tuyệt đối không thể nói trước mặt Mỹ Tú, để tránh con bé thất vọng về cha mẹ mình. Sự phát triển cuộc đời của Tô Tô bây giờ cũng có không ít người biên tập thành câu chuyện truyền tụng khắp nơi. Mỹ Tú thỉnh thoảng cũng sẽ nghe thấy ở những người xung quanh. Chu Hiểu Lâm đều lấy lý do bây giờ nhà họ phát triển không tốt, cho nên mọi người mới bịa chuyện để gièm pha nhà bọn họ để an ủi Mỹ Tú. Vì vậy, trong lòng Mỹ Tú, ban đầu khi Tô Tô mới phát triển sự nghiệp, Chu Hiểu Lâm và Đới Thuần còn góp sức nhiều hơn rất nhiều so với đám người Lý Tiểu Vũ và Trạc Thế Giai, bây giờ bọn họ sống thế này đều là do Tô Tử bất công. Chỉ nghe thấy Chu Hiểu Lầm thở dài một hơi, nói với Mỹ Tú rằng, “Mộc Dương đứng ở vị trí quá cao, con nghĩ mà xem có đúng không? Cho dù Mộc Dương thích con, nó cũng không thể lấy con. Nó đã được định sẵn phải ở bên Tiểu Ái, mẹ cảm thấy Thiên Tứ và Từ Lỗi cũng rất tốt. Con có thể chọn một trong hai đứa nó” Cho dù Mỹ Tú xinh đẹp thế nào, cho dù nó đa tài thế nào thì cũng có một điểm không thể thay đổi chính là thị trấn nhộng ngày càng phát triển, đương nhiên có thể sánh ngang với quy mô của một căn cứ lớn thì địa vị của Mộc Dương sẽ ngày càng cao. Vì sự phát triển sau này của thị trấn nhộng, hoặc là đời này Mộc Dương không lấy vợ, hoặc là chỉ có thể lấy Tiểu Ái. Đây là mục đích chung mà mọi người cùng hướng tới. Chuyện này cũng liên quan đến vấn đề tên tuổi của thị trấn nhộng. Nếu thực sự muốn truy căn nguyên của chuyện này, e rằng phải truy lại mười mấy năm trước. Khi đó, Tô Tô chỉ muốn cố thủ thôn Bát Phượng, an toàn đợi sinh Tiểu Ái ra nuôi dưỡng cô bé khôn lớn. Cả nhà Mộc Dương bị Lý Oánh hãm hại. Khi đó, Mộc Dương thậm chí còn không biết nói chuyện, nhưng đã thề độc nói muốn làm trâu làm ngựa cho Tô Tô. Chuyện này ai ai cũng biết. Sau đó, thị trấn nhộng ở trong tay Mộc Dương phát triển rất lớn mạnh, nhưng đứa trẻ Mộc Dương này cho dù thông minh từ bé nhưng có bản lĩnh lớn thế nào khiến người ta tin phục chứ? Thị trấn nhộng chủ yếu còn dựa vào mười tám anh lính đặc công chống đỡ. Bây giờ, nhóm lính này đều rút về phòng tuyến số hai, tự do tự tại nhàn nhã thảnh thơi. Thị trấn nhộng ở trong tay Mộc Dương ngày càng phát triển khí thế và lớn mạnh. Chỉ là khi gặp phải động vật biến dị tấn công thành, Tô Tô, Diệp Dục và nhóm lính đặc công kia mới quay về giữ thị trấn nhộng. Nhưng, người biết lịch sử phát triển của thị trấn nhộng đều biết người đứng đầu thị trấn nhộng không phải là Mộc Dương. Mộc Dương cùng lắm chỉ là một khẩu súng sắc bén của nhà Tổ Tô thôi. Thị trấn nhộng là của Tô Tô. Thôn Bát Phương cũng là của Tô Tô. Nếu như Mộc Dương muốn giữ địa vị hiện tại, muốn biến thị trấn nhộng và thôn Bát Phương thậm chí là thị trấn Tam Kiều thành của mình thì cậu bé phải lấy Tiểu Ái. Như vậy, cậu bé mới trở thành chủ nhân chân chính của ba nơi này. Đương nhiên, những chuyện này chỉ là suy đoán của người ngoài, cụ thể Mộc Dương có tâm tư này hay không, chỉ có bản thân Mộc Dương biết
Bây giờ Tiểu Ái chỉ một đứa bé miệng còn hội sữa, chưa hiểu tình yêu là gì. Cô bé chưa hề nghĩ đến chuyện này. Bản thân Tô Tô thì sao? Cô chưa từng nghĩ như vậy. Cô vẫn định đợi Tiểu Ái tốt nghiệp trung học ở thị trấn nhộng, cả nhà tìm một chiếc xe RV đi đến sa mạc sống mấy năm, đổi một cách sống mới mẻ, kích thích một chút. Tuy nhiên, khoảng thời gian này, thị trấn nhộng bị sói biến dị bao vây. Tô Tô quay về chỗ Sở Hiên, vẫn chưa kịp tìm xe RV. Mỹ Tú ngồi trên giường khóc thút thít nghe Chu Hiểu Lâm phân tích cho nó xong, trong lòng có một sự tuyệt vọng lan tràn. Trái tim nó rất đau, cảm thấy mối tình đầu còn chưa tỏ tình của mình cứ như vậy mà tan vỡ theo hiện thực. Sau đó, lại nghĩ đến hai bé trai Thiên Tứ và Từ Lỗi, nó chẳng thích đứa nào cả, vì thế thút thít hỏi: “Nếu như, nếu như... Tiểu Ái chết thì sao? Mộc Dương sẽ lấy con chứ?” Nếu như Tiểu Ái chết rồi thì Mộc Dương sẽ tự do rồi đúng không? Dù sao thị trấn nhộng vốn dĩ cũng trở nên hùng mạnh dưới bàn tay quản lý của Mộc Dương. Nếu như Tiểu Ái chết, không phải cậu bé thích lấy ai cũng được sao? Chu Hiểu Lâm không nói chuyện. Cô ta không hề bày tỏ bất kỳ chút ý kiến gì với ý nghĩ mới nảy ra của Mỹ Tú
Trên thực tế thì Chu Hiểu Lâm cũng vẫn luôn nghĩ đến khả năng này. Nếu như Tiểu Ái chết đi, chẳng phải Mộc Dương có thể lấy Mỹ Tú sao? Nhưng nhìn Tiểu Ái không phải giống như loại có thể dễ dàng chết đi, muốn sử dụng thủ đoạn khiến Tiểu Ái chết cũng rất khó thực hiện, tốt hơn hết là không nên mạo hiểm đi làm chuyện này. Vì thế Chu Hiểu Lầm liền đưa ra chủ ý cho Mỹ Tú, “Mẹ biết một cách, nhưng có lẽ Mỹ Tú sẽ phải chịu ấm ức. Con à, con cũng đã lớn như vậy rồi, xã hội bây giờ người không vì mình trời tru đất diệt. Mộc Dương cũng sẽ cùng một nhóm thiếu niên đi đến căn cứ Kinh thành. Ở căn cứ Kinh thành, nếu như con có cơ hội, thì cùng Mộc Dương... Con gái, con hiểu chứ. Chỉ cần con với Mộc Dương gạo nấu thành cơm thì sau này Mộc Dương không lấy con, Tiểu Ái cũng sẽ không khả năng lấy Mộc Dương. Thời gian dài trôi qua, chỉ cần con có kiên nhẫn, chịu bỏ thời gian thì con sẽ là người phụ nữ duy nhất bên cạnh Mộc Dương” Mỹ Tú mười bốn tuổi, chăm chú lắng nghe lời Chu Hiểu Lâm, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng. Nó khẽ gật đầu, quyết định làm theo lời Chu Hiểu Lâm. Đúng vậy, chỉ cần nó leo lên giường của Mộc Dương, theo tính cách của Tiểu Ái thì chắc chắn sẽ không lấy Mộc Dương nữa. Đến lúc đó, Mỹ Tú sẽ luôn bên cạnh Mộc Dương, cho dùng không lấy nó, nó cũng sẽ là người phụ nữ của Mộc Dương. Khi hai mẹ con nhà này đang bày mưu tính kế làm thế nào để bò lên giường của Mộc Dương, ở nhà họ Phương của Kinh thành cũng đang diễn ra một kế hoạch giống hệt với nhà Mỹ Tú. Tuy nhiên Phương Hữu Lễ nói thẳng thắn vô tư hơn Chu Hiểu Lầm nhiều. Tiểu Ái có thân phận gì, có thể nói, bây giờ lãnh đạo của các căn cứ đa số đều nhắm vào Tiểu Ái. Cô bé là con gái của Tô Tô, nếu như ai có thể lấy được Tiểu Ái thì sẽ có thể nhúng tay vào việc quản lý thôn Bát Phương, thị trấn nhộng và thị trấn Tam Kiều. Vì vậy, rất nhiều người ở căn cứ Kinh thành đều thể hiện rõ hoặc âm thầm đánh chủ ý lên người Tiểu Ni. Bao gồm cả Phương Hữu Lễ. Lúc này ông ta đang ngồi trong biệt thự nhà họ Phương, nổi giận đùng đùng với Mai Thắng Nam. Bao năm trôi qua, Mai Thắng Nam ở căn cứ Kinh thành đã trở thành một nhân vật có mối quan hệ cả ở hai phe thiện ác. Mạng lưới tình báo của cô ta trải rộng khắp căn cứ Kinh thành, thậm chí kéo sang cả căn cứ của Sở Hiên phía Đông và thị trấn Tam Kiểu ở phía Nam. Càng ở những nơi tình hình hỗn loạn, tốt xấu lẫn lộn thì sức ảnh hưởng của Mai Thắng Nam càng lớn. Thế lực của cô ta đã lớn mạnh đến mức ngay cả Phương Hữu Lễ cũng không thể gây khó dễ được. Tuy nhiên, Phương Hữu Lễ không thể bắt bí được Mai Thắng Nam là một chuyện, có muốn gây khó dễ hay không lại là chuyện khác. Mấy năm nay, chỉ cần tìm được cơ hội, Phương Hữu Lễ sẽ châm biếm Mai Thắng Nam giống như bây giờ. Trong căn biệt thự cũ nhà họ Phương, trang trí trước sau vẫn thế, kiến trúc càng cổ, càng tỏa ra mùi vị thối nát. Cơ thể Phương Hữu Lễ rất cường tráng khỏe mạnh, mặc trang phục đời Đường bằng lụa, ngồi trên ghế sofa, tay cầm gậy, nhìn Mai Thắng Nam, tức giận nói: “Tôi bảo cô nói với Tô Tô chuyện hôn sự của Tiểu Thập và con gái cô ta, rốt cuộc cô đã nói chưa? Có phải tôi đã già rồi, giờ cánh của cô cứng cáp rồi thì không coi tôi ra gì không?”