Lúc này, Tô Tô vẫn đang ngồi xe trên đường. Dọc đường đi, những người trốn thoát khỏi tay Trần Tiểu Cốt quá đông, tất cả đều chạy thẳng đều đến trấn Tam Kiều. Vì thế, đoàn Tô Tô chưa đến khu an toàn phía tây nhưng cũng đã nắm được tình hình vài phần.
Tiểu Ái ngồi ghế trẻ em trong xa, đá hai chân, cáu gắt với Tô Tô. Con bé muốn chơi đao của papa nhưng Tô Tô lại không cho phép. Cô sợ hai thanh mã tấu quá nặng và sắc, con bé sẽ bị thương. Thế là Tiểu Ái ngồi trên xe vẫn tỏ vẻ khá tức giận.
Diệp Dục là người lái xe. Tô Tổ ngồi ghế lái phụ. Xe của nhà họ được chế tạo từ xác nhộng, sơn đen, lắp kính chống đạn, đặt pin mặt trời trên mui xe. Chỉ cần có ánh sáng là có điện, có điện là động cơ hoạt động. Trước xe còn có tấm biển: Nhộng 0001.
Đây là xe điện mới được nghiên cứu của thị trấn nhộng, có rất nhiều ưu điểm: không cần xăng, kiên cố, bảo vệ môi trường. Khuyết điểm duy nhất là không chạy nhanh được. Chạy quá nhanh thì ánh sáng không đủ, điện thiếu là xe ngừng lại.
Vì thế, đội lính đặc công hùng dũng oai vệ chí khí bừng bừng chỉ có thể đi đủng đỉnh, ngắm phong cảnh trên đường tây tiến.
Hầu hết những người tình nguyện đi cùng đều đi bộ, chỉ vài giờ là đã đuổi kịp, thậm chí vượt qua đội lính. Nhiều người trong số họ kỳ vọng hơi nhiều vào ô tô sử dụng nguồn năng lượng mới nên cũng lấy xe đi theo phong trào. Tình hình của họ cũng không khác nhóm của Diệp Dục là bao. Đi chưa đến hai giờ đã thấy báo sắp hết pin, phải dừng lại sạc bằng ánh mặt trời rồi mới đi tiếp được.
Còn không bằng đi bộ!!!
Đoàn xe khó khăn đi đến buổi tối. Đến lúc này, Diệp Dục bắt đầu phát huy tác dụng. Anh đứng trên mui xe của nhóm lính đặc công, làm việc thay mặt trời. Trong bóng tối, Diệp Dục duy trì sạc điện cho cả đoàn, tiếp tục lên dường.
Đoàn xe của nhóm lính đặc công đến khu biệt thự nghỉ dưỡng trong ảnh của Trần Tiểu Cốt sớm hơn nhóm người tình nguyện đi cùng một chút. Lúc này, trời vừa sáng, màu trời xám tro tiếp với không gian đổ nát. Bốn phía yên tĩnh không một bóng người, tất cả đều vô cùng quạnh quẽ.
Diệp Dục tựa vào xe hút thuốc. Hộ Pháp bay một vòng rồi quay về báo cáo, “Bên trong không có ai. Bọn họ chạy hết rồi, có người đi về phía trấn Tam Kiều, có người vào sa mạc”
Diệp Dục phả một vòng tròn khói, ném đầu thuốc lá quay đầu đi, “Đuổi theo”
Đoàn xe tiếp tục tiến lên. Tô Tô đang ngủ thức giấc vì xe lắc lư, nhìn Diệp Dục đang lái xe, xoa mắt hỏi:
“Tìm được Lý Oánh rồi à?”
“Chạy rồi. Trước mặt có dây biệt thự đổ nát, dường như bị dị năng giả hệ thổ cấp cao tấn công. Không có ai hết. Chúng ta vào sa mạc”
“A...”
Tô Tô ậm ừ, nhìn Tiểu Ái đang ngủ rồi cũng ngáp một cái, ngủ tiếp.
Đi qua chỗ này, đường bằng phẳng hơn rất nhiều. Xe đi thế nào cũng có thể vào sa mạc. Ban đầu, mọi người còn thấy chút mảng xanh với cây nhỏ lẻ tẻ, dần dà không còn cái cây nào, cát cũng to hơn nhiều hơn, một dải cát mênh mông bằng phẳng trải dài trước mắt.
Tại đường chân trời, vài người đàn ông rách rưới chạy đến. Lập Hạ ra hỏi thăm rồi quay về nói với Diệp Dục: đây là những người trốn khỏi đội của Lý Oánh. Lý Oánh đã dẫn theo ba mươi người tiến vào sa mạc.
Nhiều ngày nay, đội lính đặc công tây chinh cũng sẽ gặp những người chạy nạn thế này. Phần lớn là đàn ông, phụ nữ có thể bỏ chạy đã chạy rồi, không chạy được thì được Vương Quân nghĩ cách dẫn đi trốn. Đàn ông bỏ chạy đều đi về trấn Tam Kiều, có rất nhiều người thường, đội lính đặc công không hề thấy lạ.
Tô Tô đứng rất xa, nhìn Tiểu Ái chạy như điên cách mình mười mấy mét. Trong đám đàn ông bẩn thỉu có một tên không cao lắm ngẩng đầu len lén nhìn cô, thấy Tô Tô nhìn lại thì vội vàng cúi xuống, rũ hai tay, dẫn mấy người đàn ông khác tiến lên.
Chúng vừa định tiếp cận Tiểu Ái đã bị Hộ Pháp và Ca tử ngăn cản. Mười tám lính đặc công đứng rải rác trên mặt đất rộng lớn, nhìn như vô tình nhưng thật ra lại sắp xếp hết sức tuyệt diệu, tiến có thể công, lại có thể thủ, đặt Tiểu Ái và Tô Tô trong một vòng tròn vô cùng an toàn.
Tên không cao kia nhanh chóng ý thức được điều này. Hắn gầy tong teo, gương mặt teo tóp tỏ vẻ đáng thương, cầu khẩn Tô Tô:
“Cô là Tô Tô rồi! Có phải cô là Tô Tô không? Xin cố cứu chúng tôi với! Mấy ngày nay chúng tôi không có gì ăn. Tôi có thể chỉ cho cô Lý Oánh ở đầu, tôi dẫn mọi người đi tìm cô ta. Cô ta còn có trong tay ba mươi dị năng giả, tôi có thể đưa mọi người đến chỗ cổ ta”
Tô Tô đứng im không nhúc nhích, hơi nghiêng đầu nhìn tên này. Tiểu Ái ngừng chạy, lao đến cạnh Hộ Pháp, đứng khá gần tên đàn ông này rồi ôm chân Hộ Pháp làm nũng:
“Hộ Pháp Hộ Pháp, cháu muốn bay, cho cháu bay đi!”
Hộ Pháp ngừng cản những người chạy nạn, cúi xuống bế Tiểu Ái lên vẻ mặt vô cùng cưng chiều. Anh xoa tóc con bé rồi nói với tên kia:
“Anh lùi ra phía sau đi. Muốn ăn thì đi về phía nam, ở đó có người tiếp ứng. Không được phép lại gần!”
Tiếng quát của Hộ Pháp ngăn cản được những kẻ đang chạy đến. Tên kia có vẻ rất nghe lời, thấy không nguy hiểm gì chuẩn bị rút lui về phía nam. Tô Tô nhìn bọn họ, cất giọng:
“Trần Tiểu Cốt?!”
Trần Tiểu Cốt chợt dừng bước, đờ người, hốt hoảng trong lòng. Hắn định bỏ chạy theo bản năng thì bị xích bằng của Tô Tô bay đến buộc chân lại.