Tô Tô trèo lên giường, tựa bên gối Tô Tô, nghiêng người, lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô. Sau đó, anh cúi đầu, hôn khẽ lên trán cô, đau lòng nói:
“Mơ tỉnh lại là tốt rồi, sau này em đừng mơ như vậy nữa. Em xem, em khóc rồi này.”
“Đúng vậy. Tôi đã khóc. Sau này tôi sẽ không nằm mơ như vậy nữa.”
Tô Tô nằm trên gối, nghiêng đầu, vùi mặt vào trong lồng ngực, mỉm cười, bên tai vang lên tiếng cười của của Tiểu Ái và một bé trai. Cô liền ngẩng đầu lên, nằm bò trong ngực của anh, nhìn ánh mặt trời chói chang bên ngoài của sổ, hỏi:
“Tiểu Ái đang chơi với ai vậy?”
“Thiên Tử, Mỹ Tú nhà Chu Hiểu Lầm... còn có Duệ Duệ”
Hai đứa trẻ này Tô Tô đều biết. Cô đã nhớ lại hết, liền đứng dậy mặc quần áo. Mẹ Tô đã chuẩn bị sẵn một chiếc váy dài màu trắng và một chiếc áo len màu vàng nhạt đặt bên giường của cô. Bộ quần áo này mặc trên người cô, cảm giác mùa xuân trở nên đẹp hơn rất nhiều.
Diệp Dục nằm bên cạnh cô trên giường, nhìn đôi chân dài của Tô Tô, ánh mắt nhìn chằm chằm mống của cô. Thấy Tô Tô không hề quay đầu lại mở cửa phòng ra, làn váy lay động đi xuống dưới lầu, Diệp Dục thở dài, cam chịu cũng đứng dậy theo cô xuống dưới lầu.
Ở trong gian phòng chính dưới lầu, căn hộ nghỉ dưỡng này đã được cha Tô tu sửa, mang phong cách văn nghệ mới mẻ. Tiểu Ái đang nắm lấy tay Thiên Tứ, không biết hai đứa bé đang làm gì. Duệ Duệ đứng trước cửa sân cười. Xấu Xí ngồi dưới mái hiên, bế Thiên Sinh trong lòng, nhìn mấy đứa trẻ đang chơi trong sân. Mỹ Tu lại chạy lên trước, bất thình lình đẩy Tiểu Ái một cái khiến Tiểu Ái ngã nhào trên mặt đất.
Xấu xí vội đứng dậy, vẻ mặt cảnh giác nhìn Mỹ Tú. Đúng lúc này, mẹ Tô, cha Tô và Mộc Dương đang đi vào trong sân. Tiểu Ái vừa nhìn thấy mọi người đến liền gào cổ lên khóc. Mẹ Tô vội vàng đặt giỏ rau trong tay xuống, muốn chạy đến bế Tiểu Ái lên. Tô Tô hừ mấy tiếng, đứng trong nhà, nói với mẹ Tô đang đau lòng trong sân:
“Mẹ để con bé tự đứng dậy”
Mộc Dương vẫn đứng bên ngoài cửa sân, nhìn Mỹ Tú bằng ánh mắt lạnh lùng. Mỹ Tú vênh mặt tỏ vẻ “tao bắt nạt mày đấy” nhìn Tiểu Ái cười chế nhạo.
“Con bé vẫn chỉ là một đứa bé, con làm mẹ thế nào thế?”
Mẹ Tô Tô tức gần chết, lại giơ tay ra muốn bể Tiểu Ái lên. Xấu Xí cũng bước mấy bước về phía Tiểu Ái. Tô Tô thì lại nghiêm giọng nói, “Tiểu Ái, mẹ đã dạy con thế nào? Bị người khác đánh con phải làm thế nào? Ngồi bệt xuống đất khóc sao? Chíp Bông, mày dám giúp đỡ nó, lát nữa tao sẽ hầm mày!”
Chíp Bông đang thò đầu từ trong cổ áo của Tiểu Ái ra nhìn, đôi mắt vàng nhìn chằm chằm Mỹ Tú, bị Tô Tô quát sợ rụt cổ, không dám manh động với Mỹ Tú. Mỹ Tú mới bao nhiêu tuổi chứ, dáng vẻ mới hơn ba tuổi, đầu biết được sự lợi hại của Chíp Bông. Nó chỉ thấy nhiều người như vậy đều không giúp Tiểu Ái liền có chút đắc ý, chỉ vào Tiểu Ái đang ngồi khóc, vênh váo hống hách nói:
“Mẹ tao nói, anh Mộc Dương là của tao. Anh ấy sẽ lấy tao. Sau này tạo chính là nữ chủ nhân của thôn Bát Phương và thị trấn nhộng. Mày chỉ là một đứa bé đến từ bên ngoài, mau cút ra khỏi thôn Bát Phương của tao! Bằng không tao gặp mày lần nào, sẽ đánh mày lần đó!”
Mẹ Tô vừa nghe xong câu này, cũng không đến đỡ Tiểu Ái nữa mà cầm đòn gánh ở bên cửa lên, đi tìm Chu Hiểu Lâm. Đứa trẻ này thế nào đều là do người lớn dạy dỗ. Thường ngày, Chu Hiểu Lâm ở thôn Bát Phương luôn tự cho
mình là người đã ở đây lâu, luôn xem thường người già, trẻ nhỏ và phụ nữ đến sau. Bây giờ con gái Mỹ Tú của cô ta còn dám nói Tiểu Ái là người ngoài. Mẹ Tô thực sự tức muốn hộc máu.
Xấu Xí cũng bị Tô Tô quát ngăn cản, mắt nhìn Tiểu Ái không được ai đỡ khóc thút thít ngẩng đầu lên, nhìn cha Tô với ánh mắt đầy trông mong. Vẻ mặt cha Tổ cũng vô cùng phẫn nộ, nhưng Tô Tô đã đứng ở cửa, lặng lặng nhìn chằm chằm Mỹ Tú bắt nạt Tiểu Ái. Cô đã nói, nếu Chíp Bông dám giúp Tiểu Ái cô sẽ hầm nó. Cha Tô chỉ đành nhìn Tiểu Ái với vẻ mặt áy náy, không thể nhúng tay xen vào chuyện này.
Chân Mộc Dương di chuyển. Duệ Duệ là đứa lớn nhất trong đám trẻ, cậu bé đứng ở cửa thấy Mộc Dương đi vào, vẻ mặt lạnh như băng, vội lè lưỡi, không dám cười cợt nữa.
Lúc này, Mỹ Tú không kiêng dè gì nữa. Cha mẹ và ông bà ngoại của Tiểu Ái đều không giúp cô bé khiến Mỹ Tú càng đắc ý. Nó cầm một nắm bùn ném lên người Tiểu Ái.
Thiên Tứ bị Tiểu Ái nắm tay, xông lên đi đánh Mỹ Tú. Nhưng cơ thể cậu bé vừa nhỏ bé lại gầy gò bị Mỹ Tú hất đất vào mắt, ngã bịch xuống đất, gào khóc.
“Tô Tô, rốt cuộc em có quản không? Em không quản thì anh quản”
Diệp Dục ở trong gian nhà chính nổi trận lôi đình muốn xông ra ngoài nhưng bị Tô Tô dùng một tay chặn lại. Cô nghiêng đầu, “Không quản, anh dám quản xem?”
Chính vào lúc này, tiếng khóc lóc om sòm vang lên trong sân, Tiểu Ái thấy Thiên Tứ bị bắt nạt, cô bé có cố tìm kiếm sự giúp đỡ từ người lớn thì cũng sẽ không ai giúp đỡ cô bé. Vậy, Tiểu Ái chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình. Thế là cô bé đứng dậy, xoay người ôm một cục đá cha Tô chất ở trong góc sân, ném mạnh lên đầu Mỹ Tú. Mỹ Tú hét lên một tiếng “A”, ngồi bịch xuống đất, trên trán nhanh chóng sưng lên một cục lớn.
Đợi đến khi Chu Hiểu Lầm và Đới Thuần bị mẹ Tô lôi đến thì cục u sưng vù trên đầu Mỹ Tú đã tím đỏ cả lên.
“Mỹ Tú!!! Trời ơi!”
Chu Hiểu Lâm ngạc nhiên xông vào trong sân nhà Tô Tô, bố mẹ Tô lên, đưa tay ra theo bản năng muốn đẩy Tiểu Ái. Đới Thuần ở phía sau kéo tay cô ta lại. Chu Hiểu Lâm lập tức phản ứng lại, thu cánh tay muốn làm hại Tiểu Ái lại. Chắc là trong lòng thực sự cũng không chịu được cục tức này, gào lên với Tiểu Ái:
“Mày làm gì thế hả? Mày là đứa bé hống hách, Mỹ Tú nhà tao làm gì mày hả?”
“Mộc Dương!”
Tô Tô đứng ở trong gian nhà chính lúc này mới lên tiếng khẽ gọi Mộc Dương đứng bên cửa. n oán giữa những đứa trẻ thì để lũ trẻ tự giải quyết. Nhưng nếu như người lớn của đối phương đã tham gia vào đương nhiên Tô Tô cũng sẽ ra mặt giải quyết hậu quả cho xia.
Mỹ Tú vẫn đang nằm bò trong lòng Chu Hiểu Lầm gào khóc giống như bị ngược đãi lắm. Tiểu Ái đã nín khóc, gương mặt vẫn còn vệt nước mắt, đi đỡ Thiên Tứ dậy.
Mộc Dương khẽ gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng. Ánh nắng ấm áp cũng không thể xua tan giá lạnh trên mặt cậu. Cậu mở miệng, liếc nhìn một nhà ba người Chu Hiểu Lâm:
“Ngày mai ba người hãy cút ra khỏi thôn Bát Phương, sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa.”