Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 647: Nhớ lại rất nhiều chuyện




Nói đến thì mọi người đều cố chấp cả, Lý Oánh bị Mộc Dương đánh thành như vậy, thực ra một cô gái như

cô ta hoàn toàn có thể chạy thoát thân. Thế giới rộng lớn như thế, Lý Oánh lại là một dị năng giả hệ thủy,

làm sao có thể không sống được? Nhưng dù có bị Mộc Dương đánh như thế, cô ta vẫn không chịu mai danh ẩn tích, giống như điên dại, nhất định phải chiếm vị trí thủ lĩnh khu an toàn lớn nhất phía tây.

Dù cho mỗi ngày phải ngủ với vài tên dị năng giả cấp cao, cô ta cũng muốn vị trí thủ lĩnh đó.

Mộc Dương, vì mẹ cậu bé bị Lý đánh bắt đi làm kỹ nữ, cuối cùng chết trong tay Lý Oánh nên ở bất kỳ khu vực nào có thể lực của cậu như thôn Bát Phương và thị trấn nhộng, nghiêm cấm kỹ nữ. Mà thù của cậu và Lý Oánh, ngày càng sâu đậm theo số tuổi lớn dần của cậu.

Trận chiến bây giờ hoàn toàn là Mộc Dương đơn phương đánh Lý Oánh. Thị trấn nhộng có rất nhiều đồ ăn, nhiên liệu nhưng Mộc Dương cứ khăng khăng đi tranh giành với Lý Oánh. Mà thế giới này không có đúng sai, ai mà chẳng từng bị người khác cướp đồ, hôm nay họ không đi cướp của Lý Oánh, sớm muộn gì sẽ có một ngày cũng có người đến cướp của họ. Vì thế Mộc Dương muốn cướp của Lý Oánh, ok, không ai nghĩ cậu sai, cướp cũng được.

“Mộc Dương đó có phải là người rất tham vọng không?” Tô Tô cau mày, cô không thích con gái mình sau này qua lại với người đàn ông quá tham vọng.

“Không hẳn như thế, Mộc Dương ấy à, cô cũng không phải không biết” Lý Tiểu Vũ nhìn Tô Tô cau mày, vội vàng giải thích thay cho Mộc Dương, “Những chuyện cô không muốn làm, sẽ có người đi làm thay cô. Cô không có tham vọng nhưng người đi theo cô ngày càng nhiều, cô không thể mặc kệ những người đó chứ? Tô Tô cô xem, bây giờ chúng ta ngày càng phát triển, tương lai phát triển đến mức ổn định hơn, chỉ cần đánh nhau xong, chúng ta về thị trấn nhộng, xây dựng thị trấn nhộng thành khuôn viên đẹp nhất mạt thế. Tô Tô, không phải có muốn thế sao?”

Cô muốn sao? Tô Tô hơi nghi ngờ, ai cũng nói thôn Bát Phương và thị trấn nhộng là thế ngoại đào viên trong mạt thế, nhưng Tô Tô cảm thấy, thế ngoại đào viên trong quan niệm của cô sẽ không có nhiều người, nhiều chuyện, nhiều vụ đánh giết tranh cướp như thế. Thực ra cô muốn tìm một cánh rừng, xây một căn nhà, có cha mẹ, Tiểu Ái, thêm cô và Diệp Dục nữa, cùng sống trong rừng.

Sau đó, cứ cách một khoảng thời gian lại ra ngoài du ngoạn, mệt thì về, không tranh giành với thế gian.

Bây giờ thôn Bát Phương và thị trấn nhộng gì đó với Tô Tô mà nói, có phần xa lạ, nói thẳng ra thì Tô Tô không muốn tham gia trận chiến giữa Lý Oánh và Mộc Dương.

Đúng thế, Lý Oánh đáng chết, Tô Tô cũng cảm thấy cô ta đáng chết. Vì trong mạt thế, không phải cô ta giết người khác thì sẽ là người khác giết cô ta, nhưng... cứ thế giương cờ chiến, hai thế lực đánh nhau, cướp đoạt, vô số người sẽ bị cuốn vào, sau đó không ngừng chém giết, từ đầu tới cuối có liên quan chút nào tới Tô Tô đâu?

Cô không nhớ Lý Oánh đã làm chuyện gì quá đáng với cô, thực thế thì trong đầu Tô Tô, Lý Oánh chỉ là một cái tên, một người phụ nữ rất tham vọng, từng là nữ thần của Vương Quân, nên Tô Tô chẳng có thù hận gì với Lý Oánh.

Những chuyện này tạm gác lại một bên, như trí nhớ hiện nay của Tô Tô chính là vấn đề của Mộc Dương. Kí ức mấy ngày nay cô nhớ lại và những điều được biết từ miệng Sở Hiên và Diệp Dục, Tô Tô có ấn tượng không tốt với Mộc Dương.

Có thể giống như Lý Tiểu Vũ nói, những chuyện cô không muốn làm sẽ có người đi làm thay đổi

Tìm địa bàn, gia tăng dân số, thiết lập quy định, những chuyện này cô không muốn làm, Mộc Dương sẽ tự giác làm thay cô.

Chỉ vì giết quá nhiều người, đa phần đều là bẫy, Tô Tô hiểu rõ bên trong những cạm bẫy này là gì.

Giết người, bị giết, báo thù, bị báo thù, dù sống những ngày tháng một người trên vạn người nhưng sống nơm nớp như bước trên băng mỏng.

Họ đều nói sau này Mộc Dương sẽ là con rể của Tô Tô, lời nói như thế xuất hiện trong ký ức Tô Tô không chỉ một lần. Hôm nay Lý Tiểu Vũ lại nhắc đến, nhưng Tô Tô không mong Tiểu Ái sẽ sống với Mộc Dương.

Nếu Mộc Dương muốn đưa thôn Bát Phương và thị trấn nhộng lên đỉnh cao của đời người, thì Tô Tô chỉ mong Tiểu Ái có cuộc sống bình thường, có năng lực tự bảo vệ, tự trọng, tự lập, có tình yêu thương, tìm một người có cuộc sống yên bình, sống cuộc sống tự do.

Chứ không phải bước trên mây cùng với Mộc Dương, hôm nay bị người này ám sát, mai bị người kia ám sát.

Nhưng tương lai sẽ thế nào Tô Tô cũng không biết. Có thể sau này Tiểu Ái chỉ thích Mộc Dương thì sao?

Vì thế Tô Tô im lặng, Lý Tiểu Vũ tự hiểu Tô Tô đang ngầm thừa nhận tương lai giữa Tiểu Ái và Mộc Dương, cười hỉ hả nói với Tô Tô rất nhiều. Tô Tô ậm ừ nghe tai trái ra tại phải. Đến tối, Diệp Dục trở về, Mộc Dương lại bị Tiểu Ái cùng ba người gia đình họ ăn cơm tối. Thế là một ngày lại trôi qua.

Lúc chín giờ tối, Tô Tô và Tiểu Ái tắm, nằm lên giường chuẩn bị ngủ. Nằm trên trước giường rộng rãi, Tiểu Ái sung sướng vừa hét vừa nhảy, quậy một tiếng đồng hồ mới chịu ngủ. Tô Tô nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, lác đác có tiếng súng từ xa vọng lại, cô dém lại góc chắn cho Tiểu Ái, xuống giường ra khỏi phòng ngủ. Tô Tổ xuống tầng, cúi đầu nhìn xuống phòng khách, Diệp Dục đang quỳ bên cạnh lò sưởi, ném củi vào trong.

Ngày tháng yên bình khó mới có được, Diệp Dục tắm xong, mặc một chiếc áo phông quân dụng màu xanh nhạt, ôm sát vào cơ bắp trên người, bên dưới mặc quần đùi màu xanh sẫm. Anh ngẩng đầu, nhìn Tô Tô đang đứng trên lan can tầng hai, trên tay vẫn cầm khúc gỗ, hỏi:

“Sao còn chưa ngủ? Anh thêm củi vào xong ngay đây”

Thời tiết đầu xuân, buổi tối hơi lạnh, trong nhà không có điều hòa, thậm chí cả trấn nhỏ này cũng không có điện. Vì thế nên Diệp Dục muốn đốt lửa cho ấm cả nhà, tránh cho Tiểu Ái và Tô Tô bị lạnh.

“Không ngủ được, nhớ ra rất nhiều chuyện”

Tô Tô vén mái tóc dài, vẫn thủng thẳng bước từ trên tầng hai xuống. Căn biệt thự này được thiết kế theo kiểu Châu u cổ, vị trí lò sưởi cũng thiết kế rất khéo léo, Diệp Dục đốt lò sưởi chày bừng lên làm cho cả căn biệt thự cũng ấm hơn. Tô Tô đến bên cạnh ghế sô pha rồi ngồi xuống, khoanh chân trên số pha, nhìn Diệp Dục vẫn đang quỳ bên cạnh lò sưởi, cho thêm củi vào lò.

Anh quay lại, nhìn Tổ Tô một lượt, Tô Tô mặc một chiếc váy trắng mà Lý Tiểu Vũ đem tới. Chiếc váy kiểu cổ điển, vải cotton, còn rất dài, có một càng húc từ cổ xuống gấu váy, cuộn kín mít cả người. Nhìn dáng vẻ đó như thể một cô gái ngoan ngoan ở trong tòa tháp kiên cố vậy.

Ánh mắt Diệp Dục tối lại, tiến về phía trước, vừa đúng chỗ chân Tô Tô, ngồi xuống. Anh nhìn cô hỏi, “Nhớ lại cái gì?”