Thật ra lúc này, Tô Tô vốn dĩ cũng là vô tình quan tâm Diệp Dục. Cô bỗng nhìn thấy trên mặt anh có vô số các vết thương lớn nhỏ nên không nhịn được lên tiếng giáo huấn anh. Vì tính đặc thù của dị năng mà gần như mỗi lần phóng ra dị năng, Diệp Dục sẽ giống như Tô Tô, khi năng lượng phóng ra quá nhiều thì cần phải bù lại kịp thời nếu không thì dị năng sẽ cạn kiệt, cơ thể hao mòn, cảm giác đó cực kỳ khó chịu.
Mà cách bổ sung năng lượng nhanh nhất đó chính là hấp thu tinh hạch. Tinh hạch phổ thông còn không thoải mãn được Tô Tô chứ đừng nói là Diệp Dục.
Diệp Dục thấy Tô Tô chịu nói chuyện với mình, anh liền gật đầu. Tô Tô nói gì thì là cái đó. Anh vui mừng đáp, “Được, anh học. Anh bảo đảm sẽ học.”
Đang nói chuyện thì Hộ Pháp lại đi đến. Anh giống với Diệp Dục, cả người từ trên xuống dưới toàn là vết thương. Chỉ thấy anh vén cửa lều ra, vốn dĩ chỉ muốn lén gọi Diệp Dục một câu, nhưng khi thấy Tô Tô bế Tiểu Ái cũng quay đầu nhìn anh, Hộ Pháp liền hỏi Tô Tô:
“Tiểu Ái đã đỡ chút nào chưa?”
Câu hỏi này khiến tâm trạng của Tô Tô mới thả lỏng hơn một chút lại bắt đầu không tốt. Cô cúi đầu, đảo mắt rồi lại nhìn chằm chằm gương mặt của Tiểu Ái.
Diệp Dục lập tức đứng dậy, đi về phía Hộ Pháp, đến bên cửa, đẩy Hộ Pháp ra ngoài. Diệp Dục cũng đi ra ngoài, nói chuyện với Hộ Pháp.
Khoảng nửa tiếng sau, tuyết vừa ngừng rơi được một lúc thì lại bắt đầu rơi tiếp. Đứng trong Xuân thành chỉ nghe thấy tiếng zombie gầm rú bên ngoài. Gió lớn bắt đầu cuốn những bông tuyết ở Xuân thành, thổi ập vào mặt người đau rát.
Thỉnh thoảng có vài con chim biến dị lạc đàn, từ trên cao bay xuống, phát ra tiếng quác quác giống như thần chết sắp đến, khiến cho mọi người trong Xuân thành cảm thấy da đầu tê rần.
Tình cảnh này thực ra không cần ai nói thì cũng có thể biết, mấy con chim biến dị bay trên bầu trời Xuân thành chẳng qua chỉ là những con đi thăm dò muốn bay về báo tin cho đàn chim biến dị mà thôi.
Vì vậy, việc rời khỏi Xuân thành đã vô cùng cấp bách.
Bên ngoài lều vải quân dụng có tiếng xe vang lên. Diệp Dục dẫn cha Tô và mẹ Tô đi vào trong, bắt đầu thu dọn đồ trong lều. Ba người vừa dỗ dành vừa lừa Tô Tô đỡ cô và Tiểu Ái ra ngoài, rồi lại đi lên một chiếc xe RV ở bên ngoài.
Bên trong xe mở điều hòa. Tiểu Ái vừa lên xe thì cảm thấy không thoải mái cọ người vào lòng Tô Tô. Cô bé mở mắt, khóc ré lên.
“Sao thế?”
Diệp Dục vội vã xách túi lớn túi nhỏ lên xe. Anh vứt túi đồ lên ghế sô pha nhỏ tên xe, chạy thẳng đến xem Tiểu Ái. Chỉ thấy Tiểu Ái đang nằm trong lòng Tô Tô, còn Tô Tô thì đang ngồi trên chiếc giường đôi, cởi áo khoác lông vũ cho cô bé. Mặt Tiểu Ái sốt đỏ bừng, cô bé cau mày giơ đôi tay bé nhỏ về phía Diệp Dục, khóc to:
“Cha bế, muốn cha, cha…”
“Được, được, được, cha bế con, cha bế con. Ôi chao, cục cưng của cha thật đáng thương!” Diệp Dục dỗ dành Tiểu Ái. Anh cúi người bế Tiểu Ái từ trong lòng Tô Tô lên, đau lòng dỗ dành rồi lại vui mừng nói với Tô Tô:
“Em xem, sắp hai mươi tiếng rồi, còn biết nói muốn cha. Không sao đâu. Tô, em ngủ chút đi. Anh chăm sóc con cho, chắc chắn sẽ không sao đâu.”
Tô Tô ngồi bên mép giường, im lặng ngẩng đầu nhìn Diệp Dục bế Tiểu Ái đi qua đi lại. Cùng với động tác của Diệp Dục, vết thương lớn sau lưng vẫn chưa kịp xử lý của anh lại chảy máu. Có khả năng là Diệp Dục dỗ con quá nhập tâm, căn bản không phát hiện ra vết thương sau lưng đã bị rách ra.
Chim biến dị đã bay đi lâu như vậy rồi, Diệp Dục vẫn không xử lý vết thương trên lưng mình sao?
Thấy Tiểu Ái ngủ thiếp đi trong lòng Diệp Dục, Tô Tô đứng bên giường, đi thẳng đến cửa xe RV. Diệp Dục bế Tiểu Ái, hỏi với sau lưng cô:
“Em làm gì thế? Đi giày vào.”
Tô Tô không để ý đến Diệp Dục, chỉ ngoảnh đầu lại nhìn anh bằng ánh mắt lạnh nhạt. Cô đi dép lê, mở cửa, nhảy xuống xe. Tô Tô nhìn xung quanh vốn định tìm xe Trạc Thế Giai ở đâu thì phát hiện phía sau xe RV của mình có mấy chiếc xe tải quân dụng. Trong mỗi chiếc xe tải đều chở rất nhiều những binh sĩ với vẻ mặt bi phẫn mà Trạc Thế Giai bế Thiên Tứ cũng không biết đã đi đâu.
“Viện trưởng, viện trưởng…” Có một đứa trẻ hét lên với cô. Tô Tô nghiêng đầu ra nhìn, đám trẻ đang được những anh lính bế. Những đứa trẻ này được đặt trong ba chiếc xe bus. Vợ Xuân Lai cũng không thấy đâu, Xuân Minh và Nữu Nữu cũng không có trên xe bus...
“Tô Tô, mau lên xe, con mặc quá ít rồi.”
Mẹ Tô xách túi lớn túi nhỏ, vội vã đi đến, ném hết túi vào trong xe RV phía sau Tô Tô. Cha Tô cầm chìa khóa, mở cửa lên ngồi ghế lái. Sau khi rảnh tay, mẹ Tô liền cầm tay Tô Tô, muốn kéo cô quay về xe RV.
“Con muốn đi tìm Trạc Thế Giai, hỏi xin cô ấy chút băng gạc và thuốc sát trùng.” Tô Tô hít hơi, hắng giọng. Khi nói với mẹ Tô, cô nhìn quanh, chỉ vào cảnh thượng bên ngoài tập trung như đang chạy loạn, mơ hồ hỏi mẹ Tô: “Bọn họ đang làm gì vậy? Chúng ta sẽ đi đâu?”
“Chúng ta về thôn Bát Phương.” Mẹ Tô đẩy Tô Tô vào trong xe, “Con chăm sóc cho Tiểu Ái đi. Mẹ đi tìm bác sĩ Trạc xin ít băng gạc và thuốc sát trùng. Bây giờ bên ngoài loạn lắm, đừng chạy ra ngoài đường.”
Sau đó, không đợi Tô Tô trả lời, mẹ Tô đã chạy chậm trong gió tuyết. Những người sống sót đang tháo lều quân dụng, Trạc Thế Giai không ở bên đó, cô đang sắp xếp lại đồ dùng y tế.
Tô Tô đứng bên cạnh xe. Xấu Xí lại vội vàng đi tới, nhét Thiên Sinh và Thiên Tứ vào tay Tô Tô, miệng nói a a a, cũng không biết đang biểu đạt cái gì đó. Anh ta chỉ trỏ lung tung một lúc rồi quay người đi.
Tô Tô bế hai đứa bé, vẻ mặt không hiểu gì hết. Cô cảm thấy chẳng qua mình chỉ chìm đắm trong thế giới của mình một lúc mà lúc sau cả Xuân thành đã bắt đầu muốn long trời lở đất à?
Mọi người đều bận rộn, luôn chân luôn tay chỉ có mình cô là rảnh rỗi.
Cứ như vậy, Tô Tô không tìm được bông gạc và thuốc, cô chạy ra ngoài thì chỉ có người không mà lúc quay về trên tay lại có thêm hai đứa bé. May mà Thiên Sinh và Thiên Tứ đã được ăn no đang ngủ, cho nên Tô Tô chỉ cần đặt hai cậu nhóc xuống giường trông chừng là được.
Một lúc sau, mẹ Tô cầm băng gạc và thuốc vội vàng chạy về. Bà vừa lên xe thì thấy dưới chân rung lắc. Cha Tô khởi động xe, xe RV lập tức rung lắc, nhìn có vẻ sắp rời khỏi Xuân thành.