Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 589: Đó là kẻ sát nhân




Diệp Dục vô cùng vui vẻ chạy tới. Lúc còn hai thước nữa là đến chỗ Tô Tô, Diệp Dục đá một cái đầu rồi dừng bước lại, cúi đầu xuống cảm thấy ánh sáng xung quanh quá yếu. Vì vậy trong tay Diệp Dục ngưng tụ một quả cầu lửa màu vàng khiến cho bốn phía xung quanh, toàn bộ tầng hai bãi đậu xe dưới đất sáng như ban ngày. Trên mặt mọi người đầy vẻ kinh hoàng, khắp nơi toàn là thi thể, toàn là thi thể!!!

“Cha ơi.”

“Cha ơi, cha ơi.”

Hai đứa con một trai một gái của Xuân Lai ở một chỗ cách xa Tô Tô, vui vẻ vẫy tay với Xuân Lai, trông như là nhìn thấy vị cứu tinh. Thế nhưng mặc dù Xuân Lai đến, Xuân Minh và Nựu Nựu cũng không dám tiến về phía trước, chỉ sợ khiến cho Tô Tô không vui, một đao chém chết.

Lúc này quả thực Tô Tô đã cho tất cả mọi người ở đây bị ám ảnh tâm lý. Bọn họ vốn cho rằng Tô Tô là một người nhàn nhã vui vẻ, rất dễ gần, kết quả khi cô tức giận còn đáng sợ hơn bất cứ ai. Cho nên những đứa trẻ trước đây sùng bái Tô Tô nay còn sùng bái hơn không những vậy còn có cả kính sợ.

“Tô Tô, cục cưng, cục cưng của anh, sao chỗ này lắm thi thể thế?”

Diệp Dục có vẻ kinh ngạc. Anh nhìn Tô Tô, hiếm khi trong mắt tràn đầy nghiêm túc. Tô Tô không nói chuyện, trong ánh sáng sáng ngời, cô sờ đầu Tiểu Ái, tay kia toàn là máu. Mẹ Tô đang ôm cô cũng mím môi không nói lời nào, ngay cả cha Tô đến, bà cũng chỉ lắc đầu khóc, không nói lấy một câu.

Lúc này, Diệp Dục vô cùng sốt ruột vội vã bước đến bên cạnh Tô Tô và Tiểu Ái, nói to với Tô Tô:

“Ông đây đang hỏi em đấy, em bị làm sao vậy? Tô Tô, em bị làm sao vậy?”

Lúc nói, Diệp Dục giơ tay sờ Tiểu Ái, sờ đến bàn tay nhỏ bé của Tiểu Ái, nóng vô cùng. Trong lòng Diệp Dục bỗng nặng nề, vui mừng do tìm thấy Tô Tô và Tiểu Ái cũng biến mất sạch sẽ. Anh cúi đầu nhìn Tiểu Ái, chỉ thấy Tiểu Ái mềm oặt, mắt hơi nhắm lại, chẳng có tí sức lực nào ghé đầu trên vai Tô Tô, nhìn thấy Diệp Dục, khe khẽ nói nhỏ như muỗi kêu:

“Cha đến rồi.”

“Đúng rồi, cha đến rồi, là cha này.” bây giờ Diệp Dục có ngốc đến mức nào cũng phát hiện ra Tiểu Ái không được bình thường. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn vốn nên như hoa như ngọc hiện giờ đỏ au như tôm luộc. Diệp Dục giơ tay đặt lên đầu Tiểu Ái, trong lòng giật mình, vẻ mặt run rẩy “Nóng phát sốt?!”

Bây giờ sốt không thể so sánh với sốt trước mạt thế, tùy tiện tìm bác sĩ, uống giảm đau hạ sốt gì đấy là xong. Sốt ở trong mạt thế chính là biến dị, có thể sẽ thành zombie, cũng có thể sẽ thành dị năng giả. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Diệp Dục sợ hãi. Tiểu Ái từ nhỏ đến lớn theo Tô Tô lăn lộn chưa bao giờ ốm sốt mà bây giờ lại sốt!

“Sao lại bị sốt?!!”

Diệp Dục nhìn Tô Tô, vốn đang muốn hỏi cô xem rốt cuộc Tiểu Ái như thế nào lại nhìn thấy khuôn mặt ngơ ngác của cô, cảm thấy vô cùng đau lòng. Bây giờ anh cũng chẳng quan tâm sao trong bãi đậu xe dưới lòng đất lại đầy thi thể nữa, anh ôm lấy vai Tô Tô, khẽ nói:

“Chỗ này không khí không tốt, khắp nơi đều là virus. Chúng ta đi lên trên, tìm một chỗ có điều kiện tốt cho con hạ nhiệt đã.”

Phía trên có một cái thang dây thả xuống, Diệp Dục nhẹ nhàng đẩy Tô Tô đi về phía trước. Anh có ngu đi chăng nữa cũng nhìn ra tâm trạng Tô Tô không bình thường. Cho nên lúc này Diệp Dục rất có ý thức trách nhiệm của một người đàn ông, bất luận thế nào cũng phải đưa Tô Tô và Tiểu Ái ra khỏi bãi đậu xe dưới lòng đất đã, sau đó đi tìm bác sĩ khám cho Tiểu Ái.

Lúc này mấy người sống sót chui nhủi như tìm thấy cọng rơm cứu mạng đứng lên như phát điên chạy tới chỗ thang dây. Hộ Pháp, Ca tử và Lập Hạ phụ trách trông coi thang dây liền nghe thấy Diệp Dục cản trở những người còn sống này, tức giận nói:

“Không thấy chỗ này còn có trẻ con à? Để cho trẻ con bị ốm ra ngoài trước, đừng có chen lấn, các người khỏe mạnh còn tay còn chân lùi ra sau hết đi.”

“Đó là kẻ sát nhân, đó là kẻ sát nhân, đó là kẻ sát nhân!!!”

Có người ở trong đám người hô to với Diệp Dục. Những người may mắn còn sống sót nhìn thấy những binh lính đến, tự cho là tìm được chỗ dựa vững chắc, có người thứ nhất hô lên những lời này thì có kẻ thứ hai thứ ba. Ai ai cũng chỉ vào Tô Tô, tố cáo với Hộ Pháp và Diệp Dục:

“Cô ta… cô ta căn bản không xứng đáng làm người phụ trách khu đông. Bao nhiêu người ở chỗ này đều bị một mình cô ta giết hết.”

“Cô ta thấy con của mình sắp biến thành zombie cho nên không thể tiếp thu nổi sự thật, muốn tất cả chúng tôi chôn cùng!”

“Anh lính, các anh mau giết cô ta đi! Cô ta điên rồi, cô ta không phải là một người bình thường nữa!”

Trong không khí kích động, Xấu Xí nhận lấy Thiên Sinh từ tay Trạc Thế Giai, đạp lên thi thể dưới đất đến trước mặt Tô Tô. Anh ta che trước mặt Tô Tô, nhe răng trợn mắt kêu a a tỏ vẻ đe dọa với những người còn sống đang kích động không thôi.

Diệp Dục cũng giơ nắm đấm lên, đấm ngã một người sống sót đang ngăn cản phía trước, quát: “Các người nói ai sắp trở thành zombie cơ? Mẹ kiếp, các người nói lại một lần nữa cho ông nghe xem, ông lập tức ném các người cho zombie ăn.”

Anh đấm không ngừng, từng đấm từng đấm mở đường đi về phía trước. Trong lúc kích động bị đánh, những người còn sống sót ở đây mới chợt nhận ra những người lính xuống đây đều là thân tín của Tô Tô, Diệp Dục đang đánh người chính là người đàn ông của Tô Tô, bọn họ còn cho rằng mình được cứu? Trên thực tế là tránh được cái vỏ dưa Tô Tô lại gặp phải cái vỏ dừa Diệp Dục mà thôi.

Nhóm Hộ Pháp cũng đẩy mấy người sống sót đang chen lấn ra, che chở cho Tô Tô chuẩn bị lên thang dây, người ở trên sẽ kéo Tô Tô và Tiểu Ái ra ngoài. Thế nhưng Tô Tô một tay cầm thang dây, nghiêng đầu mặt vô cảm nhìn những người còn sống sót này, chỉ vào một người, chính là cái người nói Tiểu Áp sắp biến thành zombie, nói với Xấu Xí đứng bên cạnh:

“Giết nó đi!”

Xấu Xí im lặng rũ mắt. Trong tiếng la hét hoảng sợ của mọi người, một quả cầu lửa bay qua vây tên nói Tiểu Ái sắp biến thành zombie lại.

Tên kia chìm trong ngọn lửa lăn lộn tại chỗ, vừa lăn lộn vừa hét thảm. Người sống sót xung quanh chạy trốn toán loạn, một bầu không khí vô cùng khủng bố quanh quẩn khắp bãi đậu xe dưới lòng đất. Tô Tô không thèm nhìn lại, một tay ôm con một tay nắm thang dây, được người ở phía trên kéo ra ngoài.

Sau đó Diệp Dục đi ra theo. Anh ở phía sau đỡ Tô Tô đứng lên. Hai người ôm một đứa bé đi đến chỗ thu nhận người sống sót gần nhất, chỗ đó có mấy bác sĩ quân y còn có cả thuốc men nữa.