Chỉ thấy Trạc Thế Giai đứng trong sân, bày ra dáng vẻ nghiêm túc làm phẫu thuật. Từng con chim bị mổ xẻ, lưỡi dao phẫu thuật vừa đưa xuống, cộng thêm một cái kẹp y tế chuyên nghiệp. Trạc Thế Giai dễ dàng lấy ra tinh hạch từ trong đầu chim biến dị.
Công dụng lớn nhất của bếp nước là làm nóng nhanh. Đặt xác của chim biến dị lên trên, rã đông chỉ mất mấy giây, Trạc Thế Giai lấy tinh hạch mất thêm hai ba giây nữa, cuối cùng tính toán thì thời gian cô lấy tinh hạch còn nhanh hơn năm người nước kia rất nhiều.
Tinh hạch lấy ra bị Trạc Thế Giai vứt vào trong khay phẫu thuật đã được chuẩn bị sẵn từ sớm, giống như vứt viên đạn vậy. Tinh hạch rơi vào trong khay phát ra những tiếng “cạch cạch”. Những viên tinh hạch nhỏ bé lăn trong khay phẫu thuật mang theo vết máu đen.
Chỉ một lát sau, số tinh hạch Trạc Thế Giai lấy ra đã sắp đầy khay. Cô ngẩng đầu đang định bảo Tô Tô lấy hết những tinh hạch ở trong khay đi, thì không ngờ Mai Thắng Nam lại xách mấy cái va li đến, dẫn theo cả một người đàn ông thấp bé và hai cô bé gương mặt xinh xắn, thong thả đi vào trong sân nhà Tô Tô, hít mũi nói với Trạc Thế Giai:
“Chim cô nướng sắp khét hết rồi, đừng lãng phí. Tôi đến giúp cô lột da!”
“...”
Tô Tô đứng trên nóc nhà, không nói gì cúi đầu nhìn Mai Thắng Nam. Mai Thắng Nam liền ngẩng đầu lên, mỉm cười hỏi Tô Tô:
“Cá biến dị, gà biến dị đều có thể ăn được, vậy theo lý thì chắc chim biến dị cũng có thể ăn được. Bằng không thì sao những con vật chạy dưới đất, bơi trong nước đều có thể ăn còn bay trên trời lại không thể ăn chứ? Cũng không thể có lý đó được. Tô Tô, ăn được không?”
“Được.”
Tô Tô gật đầu. Người đàn ông thấp bé đứng sau Mai Thắng Nam bước lên trước, đi vào trong sân nhà Tô Tô. Anh ta xắn ống tay áo lên, cầm lấy những con chim biến dị đã bị Trạc Thế Giai lấy đi tinh hạch nướng mềm trên giá, động tác nhanh nhẹn lột da chúng.
Đừng thấy người đàn ông này luôn ở bên cạnh Mai Thắng Nam chỉ giúp cô ta xử lý các mối quan hệ. Trên thực tế, anh ta cũng rất giỏi nấu nướng, giặt giũ, đồ nướng, đồ ăn dã ngoại… đều làm dễ như trở bàn tay.
Người đàn ông đó lột sạch sẽ da chim xong, liền cầm xác chim biến dị sang phòng bên cạnh, tìm nước rửa sạch rồi lại rửa thêm một lượt phần bụng chim đã được làm sạch. Bấy giờ, anh ta tìm vài đồ gia vị trong bếp rồi chạy đến sân, đặt xác chim lên giá nướng, vừa nướng vừa rắc gia vị.
Chỉ một lát sau, mùi thơm của chim nướng đã truyền đến nóc nhà, Tô Tô ngượng ngùng cảm thấy mình đã đói!
Mùi vị này thực sự quá thơm, đặc biệt là với những người sau mạt thế từ sáng đến tối chỉ ăn cá biến dị hoặc gà biến dị, bằng không thì chính là cơm rau và thêm ít hoa quả, thì vị giác cũng trở nên nhạt nhẽo.
Người đàn ông trổ tài khiến cho những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi cũng bị thu hút đến. Dù sao trong khu này vì có Tô Tô ở trên nóc nhà chống đỡ cũng không có nguy hiểm gì. Những đứa trẻ kia liền che ô, trèo tường, ríu rít nói với người đàn ông kia:
“Chú ơi có thể cho cháu ăn một miếng không?”
“Chú ơi, cháu muốn ăn một miếng, chỉ một miếng thôi.”
“Cho cháu ăn một miếng, cho cháu ăn một miếng với!”
Những tiếng kêu này làm kinh động đến mẹ Tô vẫn luôn ở trong phòng an ủi Thiên Sinh. Bà đi ra ngoài nhìn người đàn ông thấp bé kia khó khăn lắm mới nướng được một con chim biến dị, còn không đủ chia cho lũ trẻ ở trên tường. Bà liền bế Thiên Sinh đi ra ngoài, xắn tay áo, một tay bế Thiên Sinh, một tay giúp người đàn ông kia nướng chim biến dị.
Có vài đứa trẻ rất hiểu chuyện, chủ động giúp Trạc Thế Giai nhặt xác của chim biến dị dưới đất lên đặt vào trong túi bóng, còn đặc biết đưa tới nhà Tô Tô, giúp Trạc Thế Giai bớt thời gian cúi nhặt xác chim.
Còn có vài đứa trẻ lớn hơn một chút, mặc dù cũng rất muốn ăn chim nướng, nhưng nghĩ đến người đàn ông thấp bé và mẹ Tô nướng chim rất vất vả, nên rất kiềm chế, giúp lấy tinh hạch trong đầu chim. Chúng cũng rất thông minh, trong tay không có dao cũng không sao, không có nguồn nhiệt để giã đông cũng không có vấn đề gì. Bọn chúng tìm một viên đá to, ngồi xổm trên mặt đất, dùng đá đập đầu xác chim biến dị.
Cách lấy tinh hạch này cực kỳ đơn giản và bạo lực nhưng cũng có thể lấy được tinh hạch. Đầu của những con chim biến dị bình thường này rất bé, da mỏng, ít thịt. Dù bọn chúng có bị Tô Tô đóng băng chết, cả người cứng nhắc, nhưng chỉ cần đập trúng vào đầu chúng cũng có thể đập vỡ đầu chúng.
Đầu chim đóng băng bị bọn trẻ lấy gạch đập vỡ, tinh hạch và não chim văng ra ngoài. Khi dùng đá đập đầu xá chim, có viên tinh hạch dính trong một cục não nhỏ, thậm chí có viên còn dính vào đá, chỉ cần tìm cẩn thận là có thể tìm được viên tinh hạch to như hạt lựu đó.
“A, em tìm thấy rồi. Anh ơi, chỗ em có một viên tinh hạch, em tìm thấy rồi!”
“Anh cũng tìm thấy rồi, anh nhìn thấy một viên ở chỗ đó!”
“Chúng ta thi xem ai tìm được tinh hạch nhiều nhất.”
Mấy đứa bé ít tuổi hơn hình như đang chơi trò bịt mắt bắt dê, nhảy nhót trong sân trại trẻ mồ côi tìm những viên tinh hạch băng ra ngoài từ trong đầu chim. Những đưa trẻ tìm được tinh hạch thì rất vui vẻ giống như mình thắng trò chơi vậy. Còn những đứa không tìm được thì cắn răng tiếp tục nhìn chằm chằm những viên tinh hạch bị văng ra ngoài, định tính là bạn nhỏ tìm được viên tinh hạch đó sớm nhất.
Thấy những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi bận rộn, tâm trạng lo lắng của Tô Tô cũng tốt hơn một chút. Bởi vì chuyện của Diệp Dục và cha Tô mà Tô Tô vẫn luôn sốt ruột, nhưng lúc này cũng không còn cách nào khác. Lúc này đây không chỉ có Diệp Dục không quay lại, cả Hộ Pháp, Ca tử và Lập Hạ đều chưa quay về.
Cả Xuân thành, ngoài khu vực được Tô Tô bảo vệ, cũng không biết có bao nhiêu người bị chết và bị thương. Đây chính là nơi có chim biến dị khủng bố nhất. Cho dù là loài người có chuẩn bị sẵn trước không, chỉ cần chim biến dị đến, thương vong là đều khó tránh khỏi. Cho dù tất cả mọi người đều trốn trong phòng thì vẫn có chim biến dị xông vào, đối với điểm này, Tô Tô cũng hết cách.
Chỉ có thể nói, nhìn thấy chim biến dị thì chạy hoặc là tìm chỗ ẩn nấp kín đáo. Đó là con đường giải quyết duy nhất để đối phó với chim biến dị của người bình thường. Có lúc cho dù ẩn trốn kịp thời cũng sẽ bị chim biến dị tìm thấy giống như Tô Tô vừa rồi. Cho dù cô chạy rất nhanh nhưng vẫn có một con chim biến dị xông vào phòng cô.
Những con chim này mặc dù đều là chim bình thường, cấp bậc của chúng thậm chí giống với lũ giòi biến dị bình thường ở Tương thành. Nhưng giỏi thì chỉ bò trên mặt đất, bọn chúng không thể nào vượt qua thảm cây bụi biến dị Tô Tô trồng.
Dưới lòng đất thôn Bát Phương khắp nơi đều là rễ của thảm cây biến dị. Nếu như những bộ rễ đó có thể mọc lên trời vậy thì cũng có thể tránh được tai họa do chim biến dị bình thường gây ra.