Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 364: Anh hầm nó




Khi cửa bị mở ra, Tô Tô mở mắt. Thấy gương mặt nhăn nhó của Diệp Dục, cô nheo mắt rồi xoay người định ngủ tiếp. Diệp Dục chạy đến cạnh Tiểu Ái ngó nghiêng, định ôm con bé thì Chíp Bông chui ra khỏi chăn chuẩn bị chạy. Diệp Dục tóm lấy Chíp Bông.

Nó không cảnh giác vì cho rằng mẹ đã chấp nhận thì vô tư rồi, nào ngờ cửa ải khó khăn còn ở phía sau.

“Cái gì đây?”

Diệp Dục suýt thì xé con rắn ra làm đôi. Tô Tô nhảy dựng hét lên:

“Từ từ, Chíp Bông, thú nuôi của Tiểu Ái đấy!!!”

“Rắn á?”

Diệp Dục trừng mắt nhìn con rắn chúa bảy tấc trong tay mình. Tiểu Ái khó chịu chọp chẹp miệng nhưng Diệp Dục không để ý. Anh quay đầu nhìn Tô Tô:

“Có con rắn trên người con gái anh?”

“Rắn biến dị!”

Tô Tô gật đầu nhấn mạnh. Cô đưa tay nắm Chíp Bông định cứu nó khỏi tay Diệp Dục nhưng Diệp Dục siết tay lại, gầm gừ với Tô Tô:

“Tô Tô, đây là một con rắn, nó bò từ trong chăn con gái anh ra!”

Trong chăn con gái anh có rắn, rắn, là rắn đấy!!! Diệp Dục thấy rõ là con rắn thì hồn vía lên mây, lại thêm cả lời xác nhận của Tô Tô:

“Nó là một con rắn nhưng là vật nuôi của Tiểu Ái. Sau này lên cấp nó sẽ bảo vệ Tiểu Ái. Anh có thả tay không thì bảo? Không bỏ ra là con gái anh bị anh đánh thức giờ!!!”

Tiểu Ái cũng rất hợp tác, tự nhiên tỉnh giấc khóc ré lên, người run lẩy bẩy như chính con bé cũng bị đau vậy. Diệp Dục đành phải thả tay ra để đi dỗ con gái.

Con rắn đỏ kia quấn quanh tay Tô Tô. Anh mở to mắt nhìn, chỉ sợ nó lại cắn Tô Tô, chuẩn bị sẵn sàng phóng laser cắt vụn con rắn kia ra!

“Anh dỗ Tiểu Ái đi!”

Tô Tô giấu tay sau lưng để che chắn cho Chíp Bông. Cô cảm thấy Chíp Bông quấn tay cô hơi chặt, chắc nó cũng sợ hết hồn. Diệp Dục hung hăng trợn mắt với cô rồi quay sang bế Tiểu Ái, đu đưa thành thạo.

Trong bóng tối, Diệp Dục vừa ôm Tiểu Ái vừa tiếp tục nói với Tô Tô, “Em giao con rắn kia ra đây, anh hầm nó!”

Tô Tô liếc Diệp Dục rồi ngã xuống trùm chăn ngủ. Giờ Diệp Dục đang bế Tiểu Ái, dỗ Tiểu Ái. Đối với người đàn ông này mà nói, không có gì quan trọng bằng con gái nên cô cũng chẳng lo việc anh xông ra tranh con rắn với cô.

Thế là sao?! Diệp Dục giận rồ người, chỉ hận không thể kéo Tô Tô ra khỏi giường. Rắn bò lên người con gái anh mà vợ anh còn che chở cho con rắn đó!

Nhưng mà Diệp Dục lại lập tức nhớ đến thời điểm sinh Tiểu Ái, Tô Tô suýt mất mạng. Sau khi sinh, sức khỏe Tô Tô vẫn rất yếu, chăm sóc cả tháng trời mới có chút sức lực. Diệp Dục chợt thấy xót xa, nghĩ một chút rồi quyết định chuyện gì cũng chờ Tô Tô ngủ dậy rồi nói.

Tô Tô và Chíp Bông ngủ một đêm ngon giấc, còn Diệp Dục cứ ngồi bên giường canh giữ Tiểu Ái và Tô Tô. Anh không thể nào bỏ qua chuyện này dù Tô Tô đã khổ cực đến đâu. Một con rắn, còn là rắn chúa biến dị! Người phụ nữ của anh ra ngoài cả ngày, con gái anh thì có rắn chúa biến dị làm vật nuôi. Một người đàn ông đội trời đạp đất như Diệp Dục không thể nào chấp nhận nổi, càng không thể an tâm đi ngủ. Anh phải đề phòng chuyện con rắn này cắn Tô Tô!

Tầm bốn giờ sáng, Tiểu Ái đói nên khóc oe oe. Tô Tô dậy ôm Tiểu Ái, ngáp ngắn ngáp dài cho con bé bú sữa. Cô nhìn Diệp Dục vẫn ngồi đầu giường nhìn chằm chằm, dụi mắt hỏi:

“Anh cứ nhìn tôi cả đêm thế à?”

“Anh xem bao giờ em bị vật nuôi kia cắn chết!”

Diệp Dục có vẻ mệt mỏi nhưng khi thấy rắn chúa Chíp Bông quấn trên tay Tô Tô, áp đầu lên người Tiểu Ái. Còn dám thè lưỡi với anh à!!! Giờ Diệp Dục muốn ra tay bắt con rắn kia.

Tô Tô vung tay tránh Diệp Dục, tiện thể giúi Tiểu Ái đã bú xong vào tay Diệp Dục, “Anh ôm đi, ôm xong thì đi vận động sáng sớm đi.”

“Không đi!” Diệp Dục ôm con gái yêu, trợn mắt nhìn Tô Tô nói chắc như đinh đóng cột, “Hôm nay anh phải trông coi người phụ nữ không an phận là em!”

Mới hết tháng đầu đã ôm đứa bé mới đầy tháng ra ngoài cả ngày. Diệp Dục nhìn Tô Tô, cảm thấy như cô gái này chắc muốn bắc thang lên trời phỏng?

Tô Tô cười ngả ngớn, chẳng tranh cãi với Diệp Dục. Thích canh thì canh thôi, người nhàm chán là anh chứ không phải cô!

Tô Tô quay về giường nằm tiếp. Khi trời sáng hẳn, Diệp Dục trông Tiểu Ái ngủ gà gật nhưng vì có Chíp Bông ở đây, anh vẫn duy trì sự cảnh giác.

Vì thế, Tô Tô dậy là Diệp Dục cũng dậy theo. Hai người bế Tiểu Ái ra ngoài ăn sáng với cha mẹ Tô xong thì cha Tô đi họp chuẩn bị xây dựng hàng rào điện quanh thôn Bát Phương.

Tô Tô bế Tiểu Ái bị Diệp Dục theo sát nên không tiện ra ngoài, đành đi từ đầu thôn đến cuối thôn, sau đó nhìn Diệp Dục luôn trong tình trạng báo động mà thở dài, đổi tay ôm Tiểu Ái:

“Hay anh kiếm cái xe đưa hai mẹ con ra ngoài đi dạo đi?”

Diệp Dục nhăn nhó nhìn Tô Tô chằm chằm rồi lại nhìn Chíp Bông, vừa định từ chối yêu cầu không hợp lý của cô lại thấy đôi mắt ướt át mở to lấp lánh, đành phải từ bỏ ý chí sắt đá, gật đầu. Đúng là bị sắc đẹp mê hoặc rồi.

Anh tìm đúng xe Jeep hôm qua Tô Tô lái ra ngoài. Có sẵn giỏ xách trẻ em trên xe, tiện cho cả Tô Tô cũng như Tiểu Ái. Sau khi Tô Tô đặt Tiểu Ái ngủ say vào giỏ, Diệp Dục lái xe đưa một nhà ba người ra khỏi thôn.