Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 360: Con bé chỉ là tiểu ái




Trương Văn Viễn liền ngồi trên ghế phụ quan sát. Sau khi xuống xe Tô Tô cúi người, dùng một cột băng nhọn rất dài đâm vào một con giòi biến dị màu trắng không to lắm. Con giòi to bằng con giun kia còn ngọ nguậy cuộn tròn trên cột băng, phóng xúc tu dài đỏ lòm về phía Tô Tô.

Tô Tô mở cửa sau xe ra, giơ con giòi trên cột băng đến trước mặt Tiểu Ái. Tiểu Ái đã tỉnh ngủ, cô bé mở to mắt nhìn giống như đang nhận thức về con giòi, chỉ nghe thấy Tô Tô nói:

“Cục cưng, con xem đây chính là giòi biến dị. Chúng sinh sản rất nhanh, không được để chúng chạm vào, chạm vào một cái là con đi đời, biết chưa? Nhìn thấy loại này, phải giết ngay nhé! Giết thế nào nhỉ? Bây giờ con chỉ là người bình thường, không có dị năng. Đợi khi con có thể ném lựu đạn, mẹ sẽ bảo cha làm cho con mấy quả lựu đạn, ném cho lũ giòi chết hết.”

Tiểu Ái có thể nghe hiểu sao? Trương Văn Viễn ngồi trên ghế phụ xe, rợn người nhìn Tô Tô. Cô làm mẹ mà dạy con mình như thế này sao? Nói là ra ngoài đánh quái thức chất là ra ngoài dạy Tiểu Ái nhận biết giòi? Đứa bé mới tròn một tháng tuổi, cô dạy như thế được sao?

Tô Tô không quan tâm Trương Văn Viễn nghĩ thế nào. Cô xoay người, vô số gai băng dưới chân đâm lên, giết sạch lũ giòi đang nhúc nhích quanh xe. Cô lại quay người lại nhìn đôi mắt trong veo sáng ngời như trang giấy trắng của Tiểu Ái. Sau đó, Tô Tô bế cô bé lên, đặt vào trong địu, vừa đem theo Tiểu Ái đi giết giòi, vừa nói với cô bé:

“Người bình thường cũng có cách của người bình thường. Con xem cô Tiểu Vũ, chỉ huy đội nữ tự cường toàn người bình thường, bây giờ oai phong biết bao? Mẹ cũng không mong sau này con có thể quá oai phong. Con là con gái, không sợ gian khổ, tự lực tự cường là tốt rồi.”

Lo lắng là căn bệnh chung của các bà mẹ sau khi sinh. Tô Tô biết sau này Tiểu Ái sẽ là dị năng giả bởi vì cha mẹ cô bé đều là dị năng giả. Nhưng cụ thể là dị năng này bao giờ sẽ xuất hiện thì không ai biết. Tô Tô đương nhiên hy vọng dị năng của Tiểu Ái xuất hiện càng sớm càng tốt. Như vậy, cô có thể dạy con bé nhiều cách tự bảo vệ bản thân mình hơn. Nhưng nếu như đến tận khi Tiểu Ái đã già, vẫn chưa xuất hiện dị năng thì sao?

Đa số cha mẹ đều hy vọng con mình có thể cá chép hóa rồng, nhưng nếu như bọn họ chỉ là người bình thường thì sao? Những đứa trẻ như vậy thì không đáng được dạy dỗ sao? Nên để chúng sống cả đời trong sự che chở, bao bọc của cha mẹ sao?

Tiểu Ái không phải là cô công chúa nhỏ của thôn Bát Phương. Con bé chỉ là Tiểu Ái, làm Tiểu Ái là được.

Khi Tô Tô đem theo Tiểu Ái ra ngoài giết giòi bên cạnh xe thì ở trong xe con rắn nhỏ màu đỏ cũng chui ra. Trong đôi mắt vàng của nó toát ra tia sáng khát máu, nó nhắm chuẩn vào một con giòi to bằng nó, mở miệng cắn thẳng vào xúc tu đỏ tươi của con giòi. Trong chốc lát, con giòi màu trắng biến thành màu đen xì, tắt thở chỉ trong vòng một giây.

Tuy nhiên, con rắn đỏ kia rất kén chọn, nó cảm thấy mùi vị của con giòi quá tệ nhưng tinh hạch trong cơ thể giòi thì lại rất ngon. Vì thế nó lại nhả con giòi đã chết ra, tìm được tinh hạch sáng lấp lánh, nuốt thẳng xuống bụng.

Bên cạnh cũng có rất nhiều giòi bò đến muốn ăn thịt con rắn đỏ hoặc là con giòi đã chết đen sì kia. Nhưng một khi những con giòi nhỏ cắn vào con giòi màu kia thì cơ thể cũng lập tức đen sì lăn ra chết. Mà những con giòi nhỏ cũng cùng chung số phẩn. Con nọ ăn con kia, độc lan từ con nó sang con kia, chẳng mấy chốc đã có một đống giòi nhỏ chết đen sì dưới gầm xe.

Lúc này, con rắn nhỏ rất vui vẻ, nó không cần lãng phí nọc độc mà đã giòi đã tự động chết. Nó chỉ cần ngoạm lấy tinh hạch trong cơ thể những con giòi kia là được.

Trong khi Tô Tô đem theo Tiểu Ái hăng say giết giòi thì nó trốn trong gầm xe cũng ăn đến vui vẻ. Nhưng một lát sau, con rắn nhỏ ăn quá nó, nó vẫn còn quá nhỏ, không ăn được nhiều nên nó lắc đuôi bò lên xe tạm nghỉ.

Tuy nhiên, có lẽ do nó vẫn còn chưa thăng cấp, độc tính của nọc độc có hạn cho nên phạm vi phát tán độc không rộng lắm. Chỉ giết chết được một đống giòi đen sì dưới gầm xe nên không bị Tô Tô và Trương Văn Viễn phát hiện ra.

Hai tiếng trôi qua, có vẻ Tiểu Ái đã đó. Tô Tô ngồi trên ghế sau, Trương Văn Viễn ngồi trên ghế phụ chủ động nhắm mắt để Tô Tô cho cô bé bú. Sau khi dỗ Tiểu Ái ngủ xong, Tô Tô đặt cô bé vào trong nôi, lái xe đưa Tiểu Ái, Trương Văn Viễn và con rắn nhỏ đã ăn nó căng đi dạo ở nơi xa hơn một chút.

Phía trước thôn Bát Phương có một trạm đổ xăng đổ nát. Mạt thế gần được một năm rồi, trong trạm xăng từ lâu đã không còn bất kỳ đồ đạc gì. Xăng cũng bị bộ đội đặc công dị năng rút cạn rồi. Chút đồ đạc còn lại cũng bị những người còn sống đi ngang qua vơ vét sạch.

Tô Tô bế Tiểu Ái đi xuống xe, đi vòng quanh trạm xăng, nhìn xung quanh toàn là vết máu và rác. Cô nói với Tiểu Ái:

“Con xem, môi trường ở đây cũng xem như là tốt đây. Con cho rằng cả thế giới này đều giống như thôn Bát Phương sao? Không phải đâu, hầu hết mọi nơi còn bẩn thỉu hỗn loạn hơn trạm xăng này nhiều. Không, không, không, con nhất định không được có ý nghĩ giúp dọn dẹp đâu nhé. Cứ để thế, thiên nhiên sẽ dần làm sạch nơi đây.”

Hả… Trương Văn Viễn ở bên cạnh nghe, trong lòng thở dài thườn thượt. Ai không biết trẻ con trong thôn Bát Phương thích sạch sẽ chứ? Vứt rác cũng phải chạy đến vứt vào thùng rác, có khi cũng sẽ có người lớn yêu cầu quét dọn thôn. Dù sao thôn Bát Phương là một nơi có tổ chức, có quy củ.

Vậy bây giờ Tô Tô dạy Tiểu Ái như vậy không phải muốn bảo Tiểu Ái mặc kệ vệ sinh, không cần sạch sẽ sao?

“Chúng ta phải nói về vấn đề vệ sinh khi cần thiết, nhưng khi cả thế giới đều đen tối, thì chúng ta không cần phải làm lao công quét đường của thế giới. Cũng giống như con người chung sống với nhau, tốt với người cần tốt, còn giết những người xấu!”

Tô Tô tiếp tục đeo theo Tiểu Ái đi tham quan trạm xăng nhỏ. Thế giới rộng lớn như vậy, cô cũng chỉ định ra ngoài có một ngày. Tiểu Ái còn nhỏ như vậy, cho nên rất nhiều chuyện, cô không thể giảng giải hết cho cô bé được. May mắn là Tiểu Ái sẽ lớn lên từng ngày, kiếp này, Tô Tô sẽ không để lạc mất Tiểu Ái nữa. Cho nên, cô còn rất nhiều thời gian để dạy dỗ cô bé, dẫn cô bé đi ra ngoài “thăm thú thế giới”! Cả quãng đường, chỉ nghe thấy Tô Tô luyên thuyên một mình.

“Thế nào là chuyện lôi thôi? Thế nào là đúng sai? Thế nào mới là tam quan đúng đắn nhất ở mạt thế? Những cái này không có một tiêu chuẩn cụ thể nào cả. Cứu người hay giết người cứ nghe theo trái tim là được. Nhưng con cũng không thể cố ý làm bậy, bởi vì những người như vậy cần phải có thực lực rất lớn. Đương nhiên, nếu như con mãi là một người bình thường, mẹ cũng không mong con gửi gắm cuộc đời của mình lên trên người đàn ông. Con phải nhận thức đầy đủ về thế giới này, không được làm chuyện gian ác; có thể tự bảo vệ bản thân, lương thiện tùy lúc; phải kiên cường, lạc quan, tự lập. Như vậy là đủ rồi.”