Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 350: Cầm máu




“Xin lỗi… tôi… là mẹ mà… Diệp Dục… anh đừng như tôi, đừng bỏ rơi Tiểu Ái…”

Tuy Tô Tô bắt đầu mất dần ý thức nhưng trải qua hai kiếp sống, cô đã biết sống chết có gì nặng, mỗi người một số phận, có thể gặp lại Tiểu Ái thì chết cũng đáng!

“Không không… Tô Tô, em đừng có từ bỏ như thế!!! Tiểu Ái còn nhỏ, cha nó là thằng ngốc to xác, em đừng như thế…”

Trạc Thế Giai vốn lạnh lùng cũng òa lên khóc. Diệp Dục gào thét gì Trạc Thế Giai nghe không rõ, cô chỉ liên tục vỗ mặt Tô Tô để Tô Tô tỉnh lại, còn cố gắng ấn huyệt nhân trung và thúc giục Quân Tửu:

“Cầm máu cầm máu… Không thể để Tô Tô cứ thế ra đi… nhanh! Tô Tô, cháu là dị năng giả hệ thủy, khống chế được nhiều nước như vậy thì có thể khống chế được tốc độ chảy của máu không? Tô Tô!!! Cháu hãy nghĩ lại đi, vì con của cháu?! Cha mẹ cháu đang đợi ngoài kia, họ đã già rồi, không lẽ cháu nỡ lòng để họ kẻ tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh???”

Tiếng Trạc Thế Giai gào thét vang lên bên tai Tô Tô. Cô nằm trên giường chỉ cảm thấy âm thanh đấy thật xa xôi, hình như cha mẹ cô cũng vào. Bọn họ đều như Diệp Dục, chẳng ai trông Tiểu Ái, tất cả đều vây quanh gọi tên cô.

“Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô…”

Đừng quan tâm đến cô… Đừng quan tâm đến cô!!! Mọi người lo cho Tiểu Ái đi. Cô mệt mỏi quá… Mười năm đi tìm Tiểu Ái chẳng có được một ngày bình yên, giờ có Tiểu Ái rồi cô chỉ muốn nhắm mắt ngủ một giấc thật ngon, kể cả ngủ rồi không dậy nữa. Nhưng giờ Tiểu Ái đang khóc, ai cũng vây quanh cô, sao không ai chăm lo cho Tiểu Ái?

Tô Tô cảm thấy không đành lòng. Tiểu Ái là con cô, tóm lại là cô dứt ruột đẻ ra. Người ngoài mặc kệ, ông bà ngoại Tiểu Ái mặc kệ, cha con bé mặc kệ, nhưng cô thì nhất định không kệ được! Cô đúng là dị năng giả hệ thủy, máu cũng là chất lỏng, cô có thể kiểm soát dòng nước nhưng chắc gì đã khống chế được tốc độ chảy máu?

Lời của Trạc Thế Giai làm cô suy nghĩ một chút. Kể cũng đúng. Cô mơ màng nhắm mắt lại, xung quanh tiếng khóc ầm ĩ như trời sập nhưng cô lại cảm thấy thật ổn. Cô chỉ vừa nhắm mắt, thử một cái đã thấy tinh phách của mình đang nhanh chóng chuyển động.

Tinh phách chuyển động nhanh như con thoi. Ánh sáng bạc xung quanh tỏa ra càng lúc càng lớn.

Tô Tô tiến lên, dừng tinh phách đang chuyển động liên tục lại. Quanh đây đã ngập tràn ánh sáng rực rỡ. Cô đảo ngược chuyển động của tinh phách, ánh sáng trôi đi tụ lại rồi chui vào tinh phách.

Tô Tô liên tục xoay tinh phách, những điểm sáng rực rỡ quy tụ lại về điểm tỏa ra. Trong hiện thực, máu Tô Tô đang chảy cũng dần dừng lại. Quanh cơ thể cô, một luồng khí vô hình dần ngưng tụ lại thành một vòng xoáy, tràn vào cơ thể Tô Tô.

Gương mặt tái nhợt của cô dần dần hồng hào trở lại. Chỉ một lúc sau, vết thương của Tô Tô ngừng chảy máu hẳn.

Đây phải nói là chuyện rất đáng mừng.

Tô Tô cảm thấy mình ngủ thật ngon. Từ khi mang thai Tiểu Ái, cô không được ngủ ngon giấc như vậy. Tính cả kiếp trước và kiếp này là mười ba năm, lần đầu tiên cô được ngủ một giấc an lành như vậy.

Sau đó, Tô Tô bắt đầu nằm mơ, mơ rõ ràng rằng mình chỉ sinh mỗi Tiểu Ái, chẳng hiểu sao lại cảm thấy trên rốn Tiểu Ái có một sinh vật bé nhỏ lớn lên, mà sinh vật đó không phải con người!

Hoang đường quá! Tô Tô chỉ mơ màng cảm thấy không thể nào tiếp nhận được, phải thức dậy thôi. Chẳng biết qua bao lâu, tiếng khóc sơ sinh vang lên, có cả tiếng đàn ông đang dỗ dành đứa bé, nghe rất đáng thương:

“Đừng khóc bé con ơi… Con gái ơi, con đừng khóc nhé? Ông bà ngoại con ra ngoài tìm nhà rồi. Giờ cha biết kiếm sữa cho con nơi nào?”

Con gái sẽ để ý đến anh?! Con bé còn bé quá, muốn khóc thì khóc, không khóc thì thôi!

Diệp Dục thở dài não nề. Anh nghĩ một chút, quyết định đặt Tiểu Ái đang rền rĩ vào nôi, sau đó chạy ra ngoài tìm mẹ Tô cầu cứu.

Quân Tửu và Trạc Thế Giai đã về biệt thự của mình để nghỉ ngơi, còn lại Lý Minh Chi và hai y tá ở phòng khám đang giặt ga giường và dọn dẹp đồ ở sân sau.

Tiểu Ái không có ai chăm nom, đành tiếp tục khóc lóc ở trong nôi. Nôi rung đặt cạnh giường Tô Tô, tình cảnh y hệt như lúc Tô Tô vừa sinh Tiểu Ái trong chính phòng khám này.

Một con rắn nhỏ màu đỏ trườn trên lan can, bò đến bên Tiểu Ái rồi nhìn chằm chằm vào cô bé đang khóc nỉ non, cảm thấy mùi này rất quen thuộc. Nó đoán rằng đồng loại của nó đang đói bụng nên há miệng thè lưỡi, nhỏ một bãi chất lỏng đỏ lòm vào miệng Tiểu Ái.

Tiểu Ái ngừng khóc ngay lập tức, đớp lấy chất lỏng đó. Muốn nữa!

Chưa no!

Con rắn đỏ nhỏ cảm thấy hơi bối rối. Nó đã cho đồng loại ăn nọc độc tinh túy của mình rồi mà đồng loại vẫn đòi? Hết rồi, hết rồi mà!

Mẹ trên giường nghiêng người, có vẻ như đang ốm. Con rắn đã ăn nhau thai của Tiểu Ái rụt đầu lại. Động vật biến dị đẳng cấp cao rất nhạy cảm, nó cảm thấy người mẹ này có thể sẽ không thích nó nên đành bỏ lại đồng loại Tiểu Ái đang đói bụng khóc lóc thảm thiết.

Tô Tô từ từ mở mắt. Tiếng khóc quen thuộc của Tiểu Ái vang lên. Cô cau mày vén chăn ngồi dậy, nhìn căn phòng sơn xanh. Cô nằm đây một mình không có ai khác, còn Tiểu Ái đang khóc ầm ĩ vì đói bụng.

Cô đứng lên, nhìn bản thân đã được thay bộ quần áo sạch. Chuyện này không quan trọng, cô vội vàng bế em bé của mình lên, nhíu mày. Tại sao môi của Tiểu Ái lại thâm tím như bị trúng độc thế này?

Tô Tô bực bội kiểm tra Tiểu Ái từ trên xuống dưới, không tìm được vết cắn nào. Tiếng khóc của Tiểu Ái rất to, dường như vận hết sức lực, không hề có vẻ kiệt sức.