Tô Tô vào cầu thang thoát hiểm rồi khóa cửa cầu thang lại. Cô lấy cây gậy lau nhà ở bên cạnh luồn vào giữa tay nắm cửa hai bên, nhốt đám người đang đuổi cô ở trong câu lạc bộ zombie rồi thong thả đi bộ xuống tầng, quyết định đi tìm xem Tạ Thanh Diễn ở đâu.
Tên đó đã bị Bạch Lạc Lạc cắn rồi, không biến thành zombie thì sẽ thành dị năng giả. Nếu thành zombie, Tô Tô giết hắn là chuyện đương nhiên, nhưng nếu hắn biến thành dị năng giả thì Tô Tô tất nhiên cũng giết được, có điều nghĩ đến đã thấy không vui rồi.
Tầng một vẫn người ra kẻ vào vẫn tấp nập, cô đã lường trước dù không đập điện thoại của đám người theo mẹ Bạch Lạc Lạc thành bột thì muốn gọi cảnh sát đến cũng chẳng đến luôn được. Cảnh sát Tương thành gần đây đang bận tối mắt tối mũi, không thể đến bệnh viện nhanh. Tô Tô nhìn bốn phía mà Tạ Thanh Diễn đã mất tăm mất dạng.
“Tô Tô?”
Bỗng Tô Tô nghe thấy tiếng gọi từ phía sau. Cô quay đầu nhìn thấy bóng dáng thẳng tắp trong đám người nhộn nhạo. Anh mặc một bộ đồ tây màu đen, nhíu mày nhìn, bước về phía Tô Tô khi cô còn đang ngơ ngác. Khuôn mặt điển trai, đường nét lạnh lùng, anh ta cúi xuống hỏi:
“Em đến tìm Thanh Diễn à?”
“Ừm, lúc nãy em thấy anh ấy ôm cổ chạy ra khỏi thang máy.”
Tô Tô quay người thẳng thắn thừa nhận. Cô cấu cấu lòng bàn tay, thầm mắng trong lòng. Suýt chút nữa là quên mất Tạ Thanh Diễn còn có nhân vật này chống lưng, Tạ Hào Thế - anh họ Tạ Thanh Diễn.
Tạ Thanh Diễn chỉ là một người bình thường sau mạt thế, nhưng hắn khá may mắn, có Bạch Lạc Lạc và Tô Tô trợ giúp. Sống ở mạt thế cũng không đến nỗi, Tô Tô giết hắn cũng không tốn nhiều sức lực. Nhưng Tạ Hào Thế lại không như vậy, người ta chính là cao thủ số một mạt thế, dị năng giả sấm sét.
Lúc đó sau khi mạt thế, Tạ Hào Thế và Tạ Thanh Diễn người trên trời người dưới đất. Sau tận thế chẳng ai gặp ai, Tạ Hào Thế ở phía đông uy phong lẫy lừng, Tạ Thanh Diễn sống một cuộc sống bình thường ở Tương thành. Sau khi Tô Tô giết Tạ Thanh Diễn, chân tướng mọi chuyện được truyền đến tai Tạ Hào Thế, Tạ Hào Thế cũng không truy hỏi Tô Tô.
Anh ta không tìm cô báo thù, cũng chẳng giúp cô báo thù. Tạ Hào Thế cứ ở đó chỉ tay năm ngón, còn cô vẫn bận rộn đi điều tra kẻ thù của cô, cuối cùng tự sát ở căn cứ Bạch Hổ.
Kiếp trước hai người chẳng liên quan chút nào, nhưng kiếp này Tạ Hào Thế vốn đang ở nước ngoài công tác sao lại chạy đến bệnh viện ở Tương thành. Tô Tô phải làm thế nào mới xử lý Tạ Thanh Diễn trước được đây? Tạ Hào Thế có ngăn cản cô không nhỉ?
Chờ chút, Tạ Hào Thế nói gì cơ? Có phải cô đến tìm Tạ Thanh Diễn không á? Anh ta biết Tạ Thanh Diễn ở đâu à?
Tô Tô mỉm cười, tiến về phía trước hai bước. Tạ Hào Thế nhìn cô, đôi lông mày sắc nét theo thói quen nhíu lại, nói: “Nó vừa nói bị Bạch Lạc Lạc cắn vào cổ, y tá đã đưa nó đi băng bó rồi. Anh đưa em đi tìm nó.”
“Không cần đâu, anh ấy không sao thì được rồi. Em còn có việc, em đi trước đây.”
Quả nhiên Tạ Hào Thế biết Tạ Thanh Diễn ở đâu, vậy thì cô không thể giết Tạ Thanh Diễn trước mặt anh ta được. Cô không muốn chọc phải rắc rối lớn như Tạ Hào Thế, kiếp trước anh ta không tìm cô báo thù là bởi vì vốn dĩ Tạ Thanh Diễn là người sai trước. Còn kiếp này, Tạ Thanh Diễn còn chưa làm gì, nếu cô giết hắn thì trong mắt Tạ Hào Thế chính là giết người vô cớ. Mối thù này anh ta tất báo.
Cho nên Tô Tô muốn giết hắn thì phải giết sau lưng Tạ Hào Thế! Không sao, 10 năm mạt thế, mỗi ngày cô đều phải chịu đựng nhớ nhung. Chỉ là chờ một cơ hội Tạ Thanh Diễn đi lẻ thôi mà, thế nào cũng có.
“Tô Tô!”
Lúc cô chuẩn bị quay đi thì Tạ Hào Thế giơ tay túm cổ tay mảnh khảnh của cô lại. Cô nhíu mày vung tay lên hất tay Tạ Hào Thế ra, khuôn mặt lộ vẻ phòng bị không che giấu.
“Tô Tô chúng ta nói chuyện đi.” Thấy điệu bộ của Tô Tô, Tạ Hào Thế càng nhíu chặt mày hơn, đưa tay cài lại nút áo trên bộ đồ tây, ngữ khí mạnh mẽ ép người khác không được cự tuyệt, “Phải nói”.
“Chẳng có gì để nói cả, em không muốn nói.”
Thái độ của Tô Tô rất cương quyết. Nếu là kiếp trước, với tính cách yếu đuối của cô, Tạ Hào Thế nói thế nào thì cô sẽ làm thế. Nhưng kiếp này cô không muốn nghe, chẳng ai có thể bắt ép được cô, mơ đi!
Bóng dáng Tô Tô mau chóng khuất trong dòng người. Tạ Hào Thế vẫn đứng tại chỗ, gài lại khuy của bộ đồ tây, gần đến vạt áo lại mở ra một khuy. Tay anh ta thõng bên hông, mắt nhìn về phía Tô Tô rồi lại nhìn về phía phòng khám Tạ Thanh Diễn đang băng bó vết thương, lông mày nhíu chặt chưa từng thả lỏng.
Anh ta chính là nhân chứng tình yêu của Tô Tô và Tạ Thanh Diễn. Tô Tô từng kính trọng anh ta, thậm chí là nể sợ anh ta, chưa từng như hôm nay. Cô giống như biến thành người khác vậy, trong mắt tràn ngập xa cách và đề phòng.
Thực ra Tạ Hào Thế vừa vội vàng về nước, cũng nghe Tạ Thanh Diễn nói chuyện của Tô Tô, bao gồm cả chuyện cô bị Bạch Lạc Lạc bỏ thuốc rồi lên giường cùng một người đàn ông tên là Diệp Dục, cô không chịu được cú sốc nên tính cách đã thay đổi. Xuất phát từ lòng quan tâm, Tạ Hào Thế muốn khuyên bảo cô. Dù gì thì ngay từ lần gặp đầu tiên anh ta đã rất thích cô gái có tính cách mềm yếu như này, lại bởi vì mối quan hệ với Tạ Thanh Diễn mà Tạ Hào Thế luôn xem cô như em gái mà chăm sóc.
Anh không ngờ rằng, dù đáy lòng cô rất quan tâm đến Tạ Thanh Diễn nhưng ngoài mặt lại giống như một con nhím, thấy người là xù lông! Còn chẳng cho anh chút sĩ diện nào.
Trong lòng Tô Tô, Tạ Hào thế suy nghĩ gì cũng chẳng liên quan đến cô. 12 năm mạt thế, cô và anh ta cũng chỉ gặp nhau vẻn vẹn vài lần, lần nào cũng chỉ là đứng ở xa nhìn nhau chứ chẳng nói với nhau câu nào. Những tình cảm trước mạt thế sớm đã bị phai mờ đến không còn dấu vết.
Cô chỉ đang chán nản. Tên Tạ Hào Thế không nên xuất hiện đột nhiên lại xuất hiện, làm hỏng kế hoạch giết Tạ Thanh Diễn của cô. Cầu trời phật phù hộ cho Tạ Thanh Diễn hóa thành zombie, nếu không thì cô cảm thấy có lỗi với cái chết của Tiểu Ái ở kiếp trước, làm sao xứng với 10 năm khổ sở của cô?
Tô Tô rời đi, đôi mắt nhuốm vẻ bi thương. Cô rẽ hướng đi thẳng đến khoa sản. Cô không lấy số nên tất nhiên không đi vào phòng khám của bác sĩ Trạc Thế Giai được. Hôm nay cô cũng không muốn khám, cô chỉ muốn đợi ở ngoài phòng khám của Trạc Thế Giai, yên lặng chờ Trạc Thế Giai tan làm.