Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 299: Không có đặc quyền gì




Phía xa, những chiếc xe đỗ bên ngoài sớm đã chạy mất hút rồi, có lẽ người bên trong xe cảm thấy thôn Bát Phương này gần với Tương thành, sớm muộn gì cũng sẽ bị giòi bao vây. Bọn họ không ở thôn Bát Phương chờ chết, vì thế không buồn vào trong xem cảnh tượng bên trong thôn, đã lái xe đi thẳng, định đi đường vòng đến Xuân thành ở phía Bắc.

Đứng trên vọng gác, dùng mắt thường cũng có thể thấy được cảnh tượng hoang vu phía trước, trên đồng ruộng khô cằn, chốc chốc lại có những con giòi béo múp chui lên, con to nhất không khác gì thùng nước, còn mọc xúc tu đỏ tươi, đang bò thẳng đến thôn Bát Phương.

Thảm cây bụi biến dị trong chiến hào của thôn Bát Phương hưng phấn lộ ra những chiếc gai sắc nhọn, ánh lên màu xanh biếc dưới ánh nắng, từ xa nhìn lại giống như những viên kim cương sáng lấp lánh được đính lên lùm cây.

Mặt đất cục diện đã rõ ràng, dưới lòng đất nơi con người không nhìn thấy được, chỉ sợ giòi và rễ cây bụi đã đang đánh nhau rồi.

Đám dị năng giả đứng trên vọng gác, có người bắc thang trèo lên tường đất chỉ đợi Tô Tô ra lệnh, mọi người sẽ phóng dị năng ra ngoài. Mà Tô Tô giống như một tướng chỉ huy, đầu tiên cô phong tỏa những con giòi to như thùng nước, phóng dị đóng băng con giòi tại chỗ.

Không có chút thách thức nào, tốp giòi đến trước rất dễ giải quyết, một loáng đã xong, không cần đến những người sống sót phía sau dị năng giả phải ra chiến đấu. Mọi người vốn dĩ đã ra sức, chuẩn bị chiến đấu sống còn với lũ giòi. Ai nấy đều mang tâm trạng quyết chiến, kết quả chỉ mấy phút trận chiến đã kết thúc.

Trận đầu tiên, thôn Bát Phương toàn thắng!

Tô Tô chống eo, đứng trên vọng gác, giơ kính viễn cọng nhóm bộ đội đặc công đưa cho cô, vừa quan sát vừa nói:

“Mọi người bình tĩnh, mọi người bình tĩnh, đám giòi vừa đến quá ít, thảm cây bụi biến dị có thể đối phó được, không sao. Nếu biển giòi như vậy lại ập đến thì đừng gõ chiêng, để chúng làm mồi cho cây bụi của tôi đi. Không ai được phép phóng dị năng giết giòi, đó là thức ăn của đám cây bụi của tôi.”

Tạm thời, tình hình cũng không quá cấp bách. Tô Tô muốn để cho thảm cây bụi của mình đối phó trước, nếu chúng không đối phó được thì những dị năng giả kia ra tay cũng không muộn. Bây giờ vừa vặn lợi dụng lũ giòi này để nuôi cây bụi, Tô Tô cũng bớt phải nghĩ cách nuôi giòi làm thức ăn cho cây bụi.

Tô Tô vừa ra lệnh không ai được ra ngoài giết giòi xong thì đúng lúc này, anh Bì lại dẫn ba người tàn tật đến, một cụt tay, một cụt chân, một bị mất một miếng thịt lớn ở trên mặt, da mặt gần như không còn, để lộ cả răng và lưỡi.

Anh Bì bảo ba người kia đứng trên bậc thềm của vọng quan sát, anh nhìn ra ngoài, đứng sau Tô Tô nói: “Tô Tô, tôi phát hiện ra ba dị năng giả hệ mộc, nhưng cấp rất thấp. Họ đều nói là sau khi bị zombie cắn mới kích phát dị năng.”

Nghe xong, Tô Tô quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy người dị năng giả kia, mặt bị ăn mòn hết thịt lộ ra hàm răng trắng hếu trông cực kỳ ghê rợn. Cô gật đầu, không cảm xúc đi xuống, đứng trên bậc thềm hỏi:

“Các anh có thể làm gì?”

Dị năng giả mặt bị ăn mòn, tự ti lùi về phía sau, bước xuống hai bậc, cúi đầu, hai tay giơ ra, trong lòng bàn tay lem luốc có một hạt giống màu đen, chỉ thấy hắn gồng sức, trán ướt đẫm mồ hôi, giống như nhịn đi vệ sinh cả nửa ngày trời, hạt giống kia kêu “rắc” một cái tách ra.

“Tôi…chỉ biết làm thế thôi!”

Hắn cúi đầu, nói lí nhí, đứng trước mặt người sạch sẽ như Tô Tô, hắn tự ti cả người run rẩy, lại sợ Tô Tô chán ghét mình, sẽ vứt mình ra ngoài cho giòi ăn thịt, cố kìm nước mắt, dáng vẻ như sắp khóc.

“Rất tốt.”

Tô Tô gật đầu, cầm hạt giống trong tay hắn lên xem, rồi lại quan sát hắn một lúc, đột nhiên hỏi:

“Thịt trên mặt anh là bị zombie cắn mất?”

“Vâng. Vâng. Là con gái tôi cắn! Không phải là zombie, là con gái tôi…”

Dị năng giả hệ mộc cúi đầu, ngập ngừng nói, còn nhấn mạnh là con gái hắn cắn. Mặc dù con gái hắn đã biến thành zombie nhưng hắn không muốn người khác gọi con gái mình là “zombie”, zombie hai chữ này khiến tim hắn nhói đau.

Sau đó, đột nhiên hắn rơi hai giọt nước mắt, rơi xuống bậc thêm phát ra hai tiếng rất khẽ. Hai dị năng giả hệ mộc què quặt phía sau hắn cũng giống như bị ảnh hưởng cảm xúc, nhớ đến cái gì đó, vẻ mặt khá buồn bã.

Ở mạt thế, mỗi người có thể sống sót đều có một đoạn ký ức đau buồn, những ký ức này hằn sâu trong tâm hồn họ, đau đớn khiến người ta than thở.

Tô Tô không hỏi gì nữa, có lẽ ba người này rất yếu ớt, yếu ớt đến mức Lý Oánh cũng không muốn bồi dưỡng họ, trong lúc chạy trốn, liền trực tiếp vứt bỏ họ. Khi đó, chắc Lý Oánh cũng không hy vọng ba người này sẽ có giá trị lợi dụng gì lớn?

Cho nên, Tô Tô cũng không tạo áp lực quá lớn cho họ, chỉ bảo anh Bì dẫn họ xuống dưới, đưa cho ít tinh hạch, bảo họ học cách làm thế nào để trồng trọt cây nông nghiệp trước. Trong quá trình trồng trọt, dần dần mày mò ra cách kích thích thực vật phát triển, đạt được mục đích hoàn thiện dị năng hệ mộc của mình.

Cũng giống như ba người này, trong đám cu li của thôn Bát Phương thật ra gần đây cũng phát hiện mấy dị năng giả, tuy nhiên vì thái độ của Tô Tô với dị năng giả và người bình thường không có nhiều khác biệt. Nếu như dị năng yếu ớt thì sẽ giống như những người bình thường, làm những việc mình nên làm, cùng làm việc, cùng ăn cơm, đào chiến hào, trồng lương thực, rau củ, không có gì khác biệt.

Cho dù dị năng có mạnh mẽ đạt đến cấp hai, cấp ba cũng cùng lắm chỉ có thể đổi lấy một công việc, làm những việc kỹ thuật chuyên môn, còn về những đãi ngộ khác, mọi người đều như nhau.

Dị năng giả ở thôn Bát Phương không đặc quyền gì.

Đến chập tối, cổng lớn của thôn Bát Phương đã được đóng chặt lại, bởi vì Tô Tô đã ra lệnh không được giết giòi nữa cho nên lũ giòi đã bò lổm nhổm trên những thửa ruộng khô cằn. Xa hơn nữa, trên con đường phía trước thôn Bát Phương thỉnh thoảng có vài chiếc xe chạy qua, thấy thôn bị vây cũng không có ý dừng lại giúp đỡ.

Người bên ngoài cho rằng, biển giòi ập đến còn không chạy? Ở lại để bị giòi vây không phải là đần thì là gì?!