Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 295: Họp khẩn cấp




Tính như thế, thế lực của Tạ Hào Thế đời này chắc chắn sẽ tan rã, Sở Hiên sẽ có tối thiểu ba trăm dị năng giả trở lên. Đây là một thế lực rất lớn so với Xuân thành. Dựa vào số lượng dị năng giả Sở Hiên có cùng với súng đạn từ Phương Thúc Ế, hắn ta hoàn toàn có thể tự mình tái thiết lập khu an toàn rồi.

Không đúng, điều quan trọng lúc này không phải là thế lực cát cứ phân chia địa bàn, mà là biển zombie và biển giòi! Thôn Bát Phương phải làm thế nào mới tồn tại được qua hai đợt sóng dâng mạnh mẽ này!!!

Suy nghĩ một chút đã đến thôn Bát Phương. Tô Tô xuống máy bay quay về vòng tay cha mẹ. Hai người già chưa kịp hỏi thăm, cô thu xếp xong cho Diệp Dục là vội vàng gọi anh Bì, nhóm lính đặc công và dị năng giả, cha mình cùng nhóm y bác sĩ, nhóm Mai Thắng Nam, cả Cát Bát Thiên chỗ Kiều Tư đến họp khẩn cấp.

Địa điểm họp là căn biệt thự của cha Tô.

Tô Tô nói rõ vấn đề về biển zombie và biển giòi với mọi người, tiện thể thể hiện sự lo lắng của mình về sự phát triển của biển giòi. Mọi người vốn đã quen với cuộc sống an nhàn tự tại giờ yên ắng không nói gì, bầu không khí vô cùng nặng nề.

“Có nghĩa là đám giòi trong khu an toàn không qua đây là vì có mấy người Lã Ấn Lý Oánh kiềm chế?”

Anh Bì chưa hiểu lắm, mặt mày nhăn nhó. Mới được mấy tháng an ổn đã có nguy hiểm, bây giờ cả thôn già trẻ lớn bé phải đối mặt với hai đợt sóng này thế nào? Chạy? Chạy kiểu gì?

Cha Tô ngồi trong sân, phe phẩy quạt hương bồ, suy nghĩ một chút rồi nói với Tô Tô, “Giờ tường rào đã làm được hai phần ba, mương nước cũng đào kha khá. Đám giòi này không có đồ ăn thì khó mà tiến đến chỗ chúng ta nhỉ?”

“Trong đất giờ đâu thiếu chút đồ ăn!”

Tô Tô cúi đầu mím môi, không biết phải giải thích với mọi người như thế nào. Căn cứ vào quy luật sinh sản của sinh vật trong mạt thế, các sinh vật đã biến đổi dị năng có khả năng sinh sản rất mạnh, số lượng phát triển nhanh chóng. Đám giòi biến dị hay đám gà biến dị trong thôn cũng đều như vậy.

Nếu loài người không phát hiện ra những sinh vật này, đến khi nhận ra thì chúng đã phát triển đến số lượng không thể kìm hãm được.

Không thể nói đất trong thôn Bát Phương không có sinh vật biến dị, nhìn lùm cây biến dị Tô Tô mang từ khu an toàn về thì biết.

Loại cây biến dị này phải có đồ ăn mới phát triển được. Khi Tô Tô đặt cây ngoài sơn trang, phải có người chăm sóc nó mới phát triển, còn khi anh Bảo đặt cây vào trong mương nước, không hề chăm sóc thì nó lại mọc sắp kín mương, chứng tỏ đất thôn Bát Phương chắc chắn có loại sinh vật nào đó.

Giòi biến dị cũng được, gà biến dị cũng thế, chỉ cần là sinh vật sống thì chúng sẽ thu hút sóng giòi kéo đến làm thịt.

“Hay là chúng ta chạy?”

Lương Tiểu Kỳ lên tiếng. Cô vẫn đang ôm con trai của anh Bì. Các y bác sĩ khác phải chăm sóc đám trẻ con nên hôm nay cô đại diện nhóm chăm sóc và chữa bệnh đi họp.

“Chạy cũng không thực tế lắm,” anh Bì vừa trêu đùa con trai vừa nói, “Cô xem, giờ chuyển nhà, chưa nói đến người già và trẻ con, Tô Tô sắp sinh rồi mà còn phải di chuyển nữa thì sinh trên đường mất.”

Anh Bì vừa nói xong, mẹ Tô còn đang định chạy đã vội vàng lắc đầu, “Không được không được. Đường chạy nạn loạn lạc, kể cả chúng ta trốn được biển giòi thì có khi lại gặp rắn, côn trùng, kiến… Tô Tô nhà tôi sắp tám tháng rồi, có thể sinh bất cứ lúc nào, sao có thể sinh trên đường được.”

Bọn họ đã ổn định ở thôn Bát Phương, giờ chuyển đi sẽ có nhiều vấn đề như: đồ dùng trên đường, máy móc chữa bệnh, già trẻ lớn bé… Vì thế, giờ không thể đi đâu hết, chỉ có thể phòng thủ!!!

“Nói đến chuyện rắn kiến côn trùng, tôi lại nhớ ra một chuyện…”

Mai Thắng Nam nãy giờ giữ im lặng, giờ lắc mông trên cái ghế dựa. Tiếng kẽo kẹt vang lên theo động tác lắc mông vô cùng mờ ám.

Trong thoáng chốc, hầu hết đàn ông tại đây đều nhìn về mông cô ta. Hôm nay cô ta mặc cái váy mỏng tang siêu ngắn, nhìn cứ như là lấy của Kiều Tư.

Tô Tô thấy đau cả đầu. Không biết cuộc chiến giữa Mai Thắng Nam và Kiều Tư tiến triển kiểu gì mà đến mức này, Mai Thắng Nam cũng dám lấy đồ của Kiều Tư, không sợ khiến Kiều Tư tức chết à?”

“Nghe nói trước mạt thế, thôn này từng gặp nạn kiến, ngoài ra còn bốn nạn khác nữa.”

Mai Thắng Nam không hề để ý đến ánh mắt của đám đàn ông, chỉ chăm chú nhìn đầu ngón tay mình rồi nói với Tô Tô:

“Đương nhiên, tôi chỉ nghe nói thôi, đúng sai chưa chắc nhé.”

“Sao cô biết được chuyện trước mạt thế???”

Người hỏi là anh Bì. Anh rất tò mò vì trước và sau mạt thế là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, mọi người cực khổ chạy nạn, làm gì còn ai quan tâm đến nạn kiến trong một xó xỉnh nào đó?!

Mấy người đàn bà trang điểm đậm, ăn mặc hở hang ngồi cạnh Mai Thắng nam lập tức nở nụ cười. Một người trong đó mân mê ngón tay sơn đỏ chót, làm động tác lan hoa chỉ với anh Bì, ỏn à ỏn ẻn:

“Đương nhiên là nghe đàn ông nói rồi. Còn đàn ông nào thì… cô Mai quên rồi!”

Anh Bì cười ha hả, coi như ngầm hiểu không hỏi thêm. Tô Tô đứng lên, đi đi lại lại, “Thật ra tôi cũng không muốn chạy. Không phải vì tôi sắp sinh, mà là chạy đi đâu? Biển zombie hướng về Xuân thành, ngoài Xuân thành ra, xa hơn về phía Bắc đều là khu an toàn. Những nơi đó thì khác gì thôn Bát Phương?”

Tô Tô thở hổn hển, tiếp tục, “Nếu nhất định cố thủ thì mọi người phải xốc lại tinh thần, không còn thời gian nhàn hạ như trước nữa. Cha, cha bảo mọi người tăng giờ làm việc, phải nhanh chóng hoàn thiện mương nước và tường rào. Cô Mai, giờ mấy cô cũng phải tỉnh táo đi, là người thường thì mặc quần áo dài kín đáo vào, chạy cho dễ, cũng tránh bị muỗi đốt. Còn Hộ Pháp… Hộ Pháp???”