Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 253: Định giá




Tô Tô nói rằng từ nay về sau, không ai được phép lấy miếng ăn ra để hạ nhục những người kinh doanh vốn tự có như Mai Thắng Nam. Lời này nghe thật lạ lùng. Trong lòng mọi người, loại gái đứng đường này còn cần ai hạ nhục nữa sao? Bản thân bọn họ tự ra giá bằng bát cơm, bọn họ tự lăng nhục bản thân đấy chứ?

Vì thế, anh Bảo cũng như mọi người chỉ cảm thấy đây là lời châm chọc của Tô Tô mà thôi. Chẳng qua Tô Tô là một người phụ nữ đứng đắn nên không chấp nhận thôn Bát Phương của mình chứa chấp những kẻ dơ bẩn. Bảo kẻ khác không được lấy miếng ăn hạ nhục Mai Thắng Nam khác nào đang xúc xiểm người ta?!

Chắc chắn là như thế!

Mai Thắng Nam nghe xong, cảm thấy rõ ràng là Tô Tô muốn bọn họ bị chết đói mà? Cô ta điên tiết xoay người, chất vấn Tô Tô, “Không ai trong chúng tôi là dị năng giả, còn không có sức mà lao động. Chúng tôi dựa vào chính mình để kiếm ăn thì ảnh hưởng gì đến cô? Cô tỏ ra đoan trang gì ở đây!?”

“Không, tôi không muốn phá chuyện làm ăn của các cô” Tô Tô nhìn Mai Thắng Nam, nghiêm túc nghĩ về lời cô ta nói.

Năm đó, Mai Thắng Nam chính là gái làng chơi có tiếng. Muốn đưa cô ta lên giường thì người trong căn cứ Bạch Hổ còn phải xếp một hàng dài từ cửa trước đến cửa sau. Giá trị con người cao như thế sao có thể đánh đồng cùng mấy bát cơm mọn của ngày hôm nay?

Đương nhiên, đằng sau mỗi người phụ nữ thành công là một câu chuyện khiến lòng người chua xót. Mai Thắng Nam có thành tựu sau này thì hôm nay đương nhiên phải nằm gai nếm mật.

Tô Tô thường không quan tâm đến loại đàn bà không có năng lực, không muốn ra ngoài đánh quái, lại không chịu làm lụng. Từ kiếp trước đến kiếp này, cô luôn thể hiện sự coi thường với bọn họ.

Nhưng Mai Thắng Nam lại khác, thực sự khác biệt. Khi Tô Tô biết đến Mai Thắng Nam, cô ta đã là một gái lầu xanh tương đối có tiếng. Mai Thắng Nam trong lòng Tô Tô là một người biết lợi dụng thân thể mình để điều tra tin tức trong mạt thế, vậy mà giờ để sống sót lại phải chịu thiệt với cái giá chỉ một bát cơm. Thật khác xa.

“Thế thì cô đang làm cái gì đây?” Mai Thắng Nam tức đến độ hai bầu ngực phập phồng, chỉ tay vào mặt Tô Tô, “Chẳng nhẽ muốn bọn tôi phải chửa con thay cho cô để đổi miếng ăn chắc? Đừng đùa nhé?!!! Cô là đồ thần kinh. Chúng tôi sa đọa đâu có cần Đức Mẹ Maria là cô cứu vớt.”

“Tôi có định cứu vớt các cô đâu!” Tô Tô nhíu mày. Cô hoàn toàn không định cứu vớt Mai Thắng Nam. Mai Thắng Nam không làm gái gọi thì vẫn là Mai Thắng Nam mà? Cô chỉ… chỉ… “Tôi chỉ thấy các cô đừng định giá bản thân thấp như thế!”

Mai Thắng Nam tức điên người, run run chỉ tay vào Tô Tô, chiếc nhẫn ngọc lục bảo lóe sáng trên ngón tay xanh xao. Cô ta hít sâu, “Định giá bao nhiêu đây? Căn cứ vào tình huống hiện tại, giờ tôi chào giá một vạn tinh hạch năm phút, có ai trả được không???”

Lạ thật, sao giờ cô ta lại thảo luận với Tô Tô chuyện này nhỉ?! Mai Thắng Nam cảm thấy đầu óc rối loạn. Cô ta lại đang thảo luận về giá trị của cô ta với trang chủ của sơn trang Bát Phương, xin ý kiến chỉ đạo? Kỳ thật đấy.

Vậy mà Tô Tô cũng lắc đầu, nghiêm túc nói, “Một vạn tinh hạch năm phút vẫn thấp. Mười vạn tinh hạch để cô bồi ăn cơm. Giá này là được. OK, tôi không quản cô, nhưng tên đàn ông nào không trả nổi thì đừng nghĩ đến việc bước qua cửa phòng của cô. Thế đấy, anh Bảo!”

Anh Bảo chưa hoàn hồn, lại nghe Tô Tô gọi nên người chợt run rẩy, bước lại gần Tô Tô hai bước. Cô nói, “Anh làm một tấm bảng vàng ghi rõ giá cả để ngoài phòng này. Đàn ông không trả nổi thì đuổi ngay đi chỗ khác… À đúng rồi, cơm nước hàng ngày cũng cho bên cô Mai đấy một phần, đừng để bọn họ bị đói.”

“Tô Tô!!!”

Mai Thắng Nam sau lưng Tô Tô thốt lên. Tô Tô quay đầu, trong ánh mắt hiện rõ thái độ “tôi xem trọng cô” rồi đi khỏi căn nhà.

Đúng lúc này, Diệp Dục nhận được tin, lái xe từ sơn trang Bát Phương xuống. Anh dừng xe ngoài sân, thấy Tô Tô ra cùng anh Bảo nên nhanh nhẹn nhảy xuống, hớn hở bước đến trước mặt cô:

“Em yêu, có phải em trời sinh ghét kẻ ác, không quen nhìn những kẻ bán vốn tự có? Giờ anh lấy súng bắt bọn họ ra ruộng lúa làm việc nhé?”

“Đừng đừng, đừng đi!” Tô Tô tự mình kéo Diệp Dục đang định rút súng ra, bất chợt mỉm cười. Cô kéo Diệp Dục về phía xe, sau đó chợt nhớ ra lại bảo anh, “Hôm nay em phát hiện ra giòi ở vườn rau. Anh bảo anh Bì rằng đừng cho mọi người xuống làm vườn làm ruộng. Thả gà vào vườn rau ăn hết giòi đã.”

Muốn tìm những con giòi bé chỉ bằng hạt gạo trong thôn Bát Phương rộng lớn thế này là việc bất khả thi, vừa lãng phí sức người vừa lãng phí thời gian. Đội lao động của thôn Bát Phương phải đi đào mương nước, vì vậy giờ cứ để gà con biến dị phổ thông ăn hết đám giòi đó đi!

Ngoài ra, những vấn đề vụn vặt như hệ thống nước sạch của đội lao động thì Tô Tô đành phải lùi lại. Giờ giòi bọ đã xuất hiện ở trong thôn, cô phải quan sát tình hình thêm hai ngày mới tính tiếp.

Cứ thế, anh Bảo tự mình lái xe, còn Tô Tô lên xe Diệp Dục, cùng về sơn trang Bát Phương. Sau khi xuống xe, Tô Tô còn cố ý ghé qua lùm cây biến dị đối diện bãi đỗ xe. Nhờ công Diệp Dục chăm nom mấy ngày nay mà nó đã tăng thêm ba lùm cây nữa, trông to hơn hẳn.

Tô Tô suy nghĩ một chút rồi nhắn anh Bảo tìm cách dời một lùm cây biến dị đến chỗ cửa thôn, bình thường không cần để ý đến. Nếu lùm cây không sống được chỗ đó, cửa thôn là vị trí an toàn. Nếu nó sống tươi tốt thì chắc chắn dưới mặt đất có các loại động vật biến dị, coi như có tác dụng phòng ngự.

Anh Bảo đương nhiên làm theo lời Tô Tô. Dù chỉ là người bình thường, nhưng mấy lùm cây mới còn non, chỉ có vài chồi non mới nhú, anh hoàn toàn có thể cấy ghép được. Đêm đó, sau khi ăn tối, anh Bảo thực hiện lời Tô Tô dặn.