Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 214: Tạm thời ngừng chiến




Cùng lúc đó, ngoài khu biệt thự Quả Táo, Vương Tử Kiều và Lý Oánh đang ngồi trong xe hết sức u ám nhìn cổng biệt thự. Một lúc sau, một tên lính quèn chạy tới, đứng cạnh cửa sổ bên Lý Oánh, cúi chào với cô ta.

Vương Tử Kiều hạ kính bên ghế lái, hạ giọng, “Nói!”

“Trong khu biệt thự Quả Táo có rất nhiều giòi biến dị! Mấy người bên Tạ Thanh Diễn mạnh ai nấy chạy không chạy được thì phải chịu…”

Không chạy được thì phải chịu, trở thành thức ăn của đám giòi biến dị. Tốc độ ăn con người của giòi biến dị quá nhanh, ăn xong nhóm người này lại tiến lên chọn mục tiêu tiếp theo. Tất cả đều hướng về phía Tô Tô vì hơi người sống bên Tô Tô gần nhất mà bên đó cũng tích lũy nhiều xác giòi nhất.

Nhưng sớm muộn gì chúng cũng sẽ phát hiện ra rằng bò ra khỏi khu biệt thự này có thức ăn dễ dàng hơn nhỉ?!

“Diệp Dục vẫn đang đợi ở phòng tuyến phía bắc?”

Vương Tử Kiều nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ nhìn tên lính kia, nhíu mày. Lý Oánh cười:

“Lửa của Diệp Dục chính ra lại tốt, thiêu hết xác đám giòi ấy thì không còn thức ăn cho chúng nữa. Đến khi đó số lượng giòi phải giết sẽ ít đi.”

Tuy trong số người ở lại cùng Tô Tô cũng có dị năng giả hệ hỏa nhưng họ không mạnh được như Diệp Dục, không phóng được nhiều lửa như thế nên tốc độ đốt sẽ chậm hơn tốc độ sinh sản. Với diện tích giòi biến dị lớn như vậy, chỉ có dị năng giả hệ hỏa tương đương Diệp Dục mới giải quyết được vấn đề.

“Đáng tiếc là sĩ quan chỉ huy không nghĩ đến vấn đề này.”

Họ chưa kinh ngạc vì Tô Tô đã biến dị lần hai thành dị năng giả hệ băng ngay. Với tình hình hiện tại, dù Tô Tô có thể biến đám giòi mới biến dị và giòi biến dị phổ thông thành đá lạnh, nhưng tầng băng tích tụ trong khu biệt thự Quả Táo đã chất cao lắm rồi.

Giòi bọ ăn giòi bọ, chúng cứ trườn về phía Tô Tô, vừa tự ăn đồng loại vừa sinh sôi, không biết bao nhiêu giòi bọ mới nở ra. Nói chung cứ có thức ăn là chúng sinh sản nhanh như chảo chớp, không hề ngừng nghỉ.

Sớm muộn gì chúng cũng bò ra khỏi khu biệt thự Quả Táo.

Đáng tiếc là trong khoảnh khắc nguy cấp như vậy, Lã Ấn chỉ nhất nhất muốn Tô Tô kiệt quệ, bắt mọi người ngoài khu biệt thự án binh bất động, không hề để ý đến toàn cảnh. Hắn không tính rằng khi Tô Tô hết sức, đám giòi này chui ra ngoài sẽ tác động tiêu cực đến khu an toàn thế nào.

“Không thể không nói sĩ quan chỉ huy của chúng ta có phần hơi ích kỷ.”

Lý Oánh ngồi đó vẫn đò đưa với Vương Tử Kiều. Vương Tử Kiều là người khác Lã Ấn, tuy cứng rắn nhưng vẫn còn thương người. Lý Oánh chỉ cần chọc gậy bánh xe một chút là dễ dàng khiến Vương Tử Kiều sinh lòng khác với Lã Ấn.

Cách đó không xa, Sở Hiên đứng trên đường cái, nhìn cánh cổng khu biệt thự Quả Táo không một bóng người. Sau lưng hắn là đồn công an. Sau mạt thế, nơi này trở thành sở chi huy của khu an toàn, người tới người lui. Sở Hiên cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, phất tay gọi một tên lính rồi ra lệnh:

“Cậu đến phòng tuyến phía đông thả Diệp Dục ra, kể lại chuyện ở đây để hắn đến nhanh.”

Lã Ấn không nhúc nhích khiến mọi thế lực đều sốt ruột, chỉ có Sở Hiên dứt khoát đưa ra quyết định này. Giờ thả Diệp Dục để anh thiêu đám giòi biến dị này. Khu an toàn có nhiều người như vậy, hắn ta không dám chỉ đứng xa nhìn, không dám liều, cũng muốn khiến Tô Tô kiệt sức nhưng phải giữ mạng cho bản thân. Nhỡ Tô Tô không trụ được thì đám giòi kia chắc chắn sẽ lan ra ngoài khu biệt thự Quả Táo.

Thật ra dựa vào thực lực của Tô Tô hôm nay, tuy cô đã mang thai năm tháng nhưng vẫn có thể trụ được ba ngày ba đêm. Có điều chắc cô cũng tính mình không thủ được bao lâu, mà đám người trong khu an toàn chờ mãi không thấy Diệp Dục thì bắt đầu sốt ruột.

Thời gian cứ như vậy trôi qua, từng khoảnh khắc giằng co đánh cuộc.

Trong khu biệt thự Quả Táo, lính đặc công dị năng và các dị năng giả bị thương cố giữ được chừng một giờ. Cuối cùng tầng tầng lớp lớp giòi bị biển lửa của Diệp Dục ép phải ngừng chiến.

Mọi thế lực đang quan sát như Tạ Hào Thế, Lý Oánh và Vương Tử Kiều, Sở Hiên đều thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ rất sợ Tô Tô không giữ chân được đám giòi này khiến chúng bò ra ngoài. May mà Diệp Dục đã đến, đốt chúng sạch sẽ.

Tối qua Diệp Dục dẫn đàn em ra ngoài khu an toàn tìm thuốc cả đêm. Thuốc anh tìm cho Tô Tô không chỉ cần đúng loại mà phải còn hạn sử dụng nên anh bỏ rất nhiều công sức, khi tìm kiếm đọc hướng dẫn trên hộp rất kỹ càng, mất không biết bao nhiêu thời gian.

Vì thế, đến tận giữa trưa, Diệp Dục mới dẫn người quay lại. Anh em ở thôn Bát Phương đánh điện tới, nói rằng lúc sáng, anh Bì đã dẫn cha Tô đến nơi. Thế là trước khi về khu an toàn gặp Tô Tô và đưa thuốc, anh phải chạy đến chỗ mới xem một chút.

Việc bị giữ trong phòng tuyến hai tiếng khiến Diệp Dục lo sốt vó. Anh đang nghĩ không biết nên bất chấp chạy vào khu an toàn không thì đã có mấy người chạy về nói mấy câu với lính canh phòng tuyến, thế là anh được thả.

Diệp Dục nhìn đồng hồ trên tay. Lúc này anh mới đọc được mấy dòng mã rối loạn, đại khái là khu biệt thự Quả Táo xảy ra chuyện. Diệp Dục vội vàng dẫn anh em chạy như bay về nhà, vừa lúc thấy đám giòi bọ ùn ùn kéo đến phía cổng chính.

Nhưng đám giòi hướng về phía tường băng còn nhiều hơn, vì lớp băng khá mỏng, dễ dàng bị đục thủng để chúng ăn chỗ giòi đã chết lạnh.

Diệp Dục hốt hoảng, cảm thấy phẫn nộ, con đường chiếc ô tô của đội anh đi qua ngập tràn trong biển lửa. Chỉ chốc lát sau, anh tiến về phía Tô Tô, người cháy rực như thần lửa.