Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 177: Có sâu ăn thịt người




Lại nhớ đến tên Tạ Thanh Diễn ở trong khu biệt thự Quả Táo bị thiêu cháy suýt nữa cả người bong tróc da, Lý Oánh đột nhiên cảm thấy đứa bé trong bụng Tô Tô có chút đáng thương. Đứa bé này còn chưa ra đời đã bị đủ loại người, đủ loại thế lực nhòm ngó. Tương lai nếu như thực sự có thể bình an ra đời, cũng không biết sẽ liên lụy tới cha mẹ thế nào.

Cũng do loại người như Tô Tô không làm được việc lớn. Như lời Lý Oánh đã nói, ngày đầu tiên khi biết mình mang thai thì phá bỏ luôn đi. Xã hội mạt thế này mà cô ta còn muốn sinh con? Có nực cười không cơ chứ?!

Cùng Vương Tử Kiều nghe Lã Ấn răn dạy xong, Lý Oánh đi ra khỏi tòa cao ốc, phía trước đột nhiên có một người phụ nữ chạy đến, tóc tai bù xù, vẻ mặt sợ hãi, quần áo xộc xệch, trong miệng còn hét to,

“Có sâu, có sâu ăn thịt người, có sâu ăn thịt người, thật đáng sợ, cứu với, cứu tôi với…”

Hướng mà người phụ nữ điên khùng kia chạy ra hình như chính là vùng lân cận của khu biệt thự Quả Táo. Cô ta vừa mới chạy đến gần Lý Oánh một chút, thì bị hai binh sĩ cầm súng trường chặn lại, một trái một phải bắt cô ta lại. Lý Oánh ngẩng đầu lên nhìn xung quanh. Trên đường, mọi người trật tự ngay ngắn đi về hướng khu biệt thự Quả Táo, cũng không thấy bất kỳ sự hỗn loạn nào, thì lấy đâu ra sâu ăn thịt người chứ?!

“Sao thế?”

Vương Tử Kiều từ phía sau Lý Oánh đi ra, nheo mắt nhìn người phụ nữ điên khùng đang bị hai binh sĩ bắt lại. Người phụ nữ kia vẫn đang gào thét, giống như chịu phải đả kích gì đó, căn bản không thể bình tĩnh lại được. Những lời gào thét của cô ta cũng không có logic gì cả.

Thế là Lý Oánh chỉ có thể xoay người nói với Vương Tử Kiều, “Hình như cô ta nói, có sâu ăn thịt người.”

“Sâu ăn thịt người?!” Vương Tử Kiều lặp lại Lý Oánh một lượt, thò đầu nhìn xung quanh, không phát hiện chỗ nào hỗn loạn, chỉ đành liếc nhìn người phụ nữ điên điên khùng khùng kia, dặn dò binh sĩ, “Nhốt cô ta xa một chút, đừng quấy nhiễu an ninh trật tự xã hội.”

“Rõ!”

Hai binh sĩ đang giữ người phụ nữ điên kia, gật đầu nhận lệnh, chĩa họng súng vào đầu cô ta, rồi dẫn cô ta đi. Người phụ nữ điên kia bị dẫn đi rất xa rồi vẫn có thể nghe thấy cô ta hét to, “Con sâu kia rất to, một con sâu cực kỳ to, có rất nhiều con to bằng cánh tay trẻ con. Nó ngoạm từng miếng từng miếng một đã cắn mất đầu chồng tôi. Bọn chúng trốn dưới đất, trong rãnh nước bẩn, trong hố phân nhà vệ sinh, ở đâu cũng có. Hahaha, bọn chúng đang đợi trưởng thành. Mọi người mau chạy đi. Mau chạy đi!”

“Đồ điên…”

Vương Tử Kiều nghe thấy lời của người phụ nữ điên kia, gắt một tiếng. Nếu như thực sự giống như người phụ nữ kia nói, dưới đất đâu đâu cũng có sâu, bọn họ còn có thể yên ổn sống trên mặt đất sao? Trong khu an toàn của bọn họ, trước đó không hề phát hiện có người chết, đến một mảnh xương người chết cũng không có. Sâu ăn thịt người, không thể ăn luôn cả xương chứ?

Còn có cái gì mà đợi chúng trưởng thành? Nói như là sâu cũng biết âm mưu thủ đoạn trong tối ngoài sáng, thật vớ vẩn.

Nhưng bất kỳ chuyện gì không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, Vương Tử Kiều tùy tiện chỉ vào một binh sĩ đứng bên cạnh, căn dặn, “Cậu đi gọi mấy người sống sót đến, đi điều tra đường nước, xem bên trong có sâu không, chú ý an toàn, nhớ phải thường xuyên báo cáo.”

“Rõ!”

Cùng với giọng đáp vang dội đanh thép của binh sĩ kia, bên trong khu biệt thự Quả Táo, Tô Tô đột nhiên giống như bị chết đuối, đón lấy ánh bình minh thức dậy. Cô thở hồng hộc, luôn cảm thấy xương cùng đau sắp nứt ra. Sau đó, cô nghiêng người, nằm trên giường, xoa xương cùng, miễn cưỡng ngồi dậy, cúi đầu nhìn bụng mình, cười khổ một tiếng, vuốt ve Tiểu Ái ở trọng bụng, than thở:

“Cục cưng à, hôm nay mông mẹ hơi đau. Con ở trong bụng xoa cho mẹ được không?”

Bụng cô khẽ đạp một cái, nhẹ đến mức không thể nhìn thấy, giống như đáp lại lời của Tô Tô, khiến tâm trạng cô lập tức tốt lên. Sáng sớm thức dậy, mặc dù xương cùng đau muốn nứt ra, cũng không ngăn được tâm trạng vui vẻ của cô. Cô rời giường mặc quần áo, xuống dưới nhà ăn sáng.

Trong phòng ăn dưới nhà, mẹ Tô sớm đã bày xong bánh bao, màn thầu và cháo. Cha Tô đang bận rộn ở ngoài sân. Diệp Dục đã ngồi vào bàn và đang ăn, thấy Tô Tô xuống lầu, anh vội vàng cắn hai ba miếng nuốt hết bánh màn thầu trong tay, đứng dậy chạy đến bên cầu thang, đỡ cô.

“Tránh ra! Tránh ra!”

Tô Tô vung tay đẩy Diệp Dục ra, đỡ cái gì mà đỡ, còn chưa đến lúc phải đỡ. Đúng lúc mẹ Tô quay người lại, từ của phòng bếp thò đầu ra, Tô Tô lập tức tóm lấy tay Diệp Dục, vịn vào tay anh, chậm rãi giống như thái thượng hoàng đi xuống hai bậc cầu thang cuối cùng.

Không thể để mẹ cô nhìn thấy cô chạy nhảy xuống cầu thang, bằng không thì lại bị ca một bài.

“Mẹ, hôm qua con đã nói trước với Diệp Dục rồi, lát nữa bọn con ra ngoài đi dạo, xem xem có thể vơ vét được ít quần áo trẻ con không.”

Vịn tay Diệp Dục, Tô Tô bước nhanh vào nhà bếp, ngồi vào bàn ăn. Diệp Dục thấy vậy, anh ngồi xuống bên cạnh cô, vẻ mặt tò mò đang muốn lên tiếng hỏi, tối qua bọn họ đã nói với nhau lúc nào? Tô Tô nghiêng đầu, trừng mắt nhìn anh. Diệp Dục chớp mắt, vẫn chưa hiểu, Tô Tô liền đè thấp giọng, cảnh cáo nói:

“Anh im miệng cho tôi, nói nhiều thêm một chữ nữa thử xem!”

Diệp Dục giơ hai tay làm động tác khóa miệng lại, ngoan ngoãn ngậm miệng, nuốt xuống những nghi vấn trong lòng.

“Con và Diệp Dục ra ngoài, mẹ còn yên tâm một chút. Nhưng mà không được ra khỏi khu an toàn, không được đến những nơi nguy hiểm, không được chạy nhảy, không được trèo lên treo xuống, không được nâng lên cao, không được…”

Nghe một đống không được của mẹ Tô, Tô Tô cúi đầu ăn cháo. Diệp Dục thì gật đầu lia lịa, vẻ mặt nghiêm túc hận không thể lấy sổ ra ghi lại hết những thứ “không được, không được” kia.

Tô Tô nghe vào tai trái ra tai phải, ăn cháo xong, cô làm nũng với mẹ Tô mấy câu rồi vội vàng đi ra ngoài. Ngoài sân, một mình cha Tô đang xây tường vây. Tô Tô chào hỏi ông, “Cha, hôm nay sao không thấy Nhị Hổ đến giúp cha xây tường?”

“Cậu ta á? Hừ?!” Vẻ mặt cha Tô hơi tức giận, quay đầu nhìn Tô Tô, và Diệp Dục đang một bước không rời theo phía sau cô, “Cái cậu Nhị Hổ kia bây giờ giỏi rồi, đi theo Sở Hiên thăng quan tiến chức vùn vụt, đâu còn có thể ở đây giúp cha xây tường vây chứ?”

“Chuyện này… Ha ha. Người đi người ở là chuyện rất bình thường, để mai con đến chỗ bác sĩ Trạc xem có người nào quỵt nợ không trả không, bảo cô ấy cho vài người đến đây làm cu li cho cha.”

Tô Tô cười, khuyên nhủ cha Tô trong lòng đang khó chịu. Cô cũng hiểu, cha cô cho rằng Nhị Hổ ra đi quá dứt khoát, không một chút lưu luyến, nói đi là đi. Nhưng mỗi người có chí hướng riêng, có người không muốn sống cuộc đời thợ xây tầm thường đơn giản, mà muốn đến căn cứ tương lai làm nhân viên công vụ. Chuyện này phải do chính người đó chọn lựa không phải sao?

Chỉ là Nhị Hổ quy thuận Lã Ấn, đoán chừng tất cả chuyện lớn nhỏ trong ngoài trước sau ở biệt thự nhà họ Tô, Lã Ấn cũng đều biết.