Tô Tô hít một hơi sâu, mạnh mẽ đẩy Diệp Dục đang ôm cô ra, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, đánh về phía Diệp Dục, tức giận nói, “Anh chưa nói, anh chưa từng nói, anh sao có thể vô lại như vậy chứ? Lúc đó anh nói ở xưởng sửa xe, tự nghĩ lại thật kỹ đi.”
“Nghĩ nghĩ nghĩ, anh nghĩ, anh nghĩ! Em đừng cử động, bà cô à, ông đây xin em, đừng đánh nữa!” Để tránh cho Tô Tô quá dùng sức đấm anh làm đau tay mình, Diệp Dục vội vã lăn xuống giường, lại thấy Tô Tô nhảy lên muốn đánh anh tiếp. Lòng Diệp Dục run lên, sợ đến đầu đầy mồ hôi, vội vã nhào về, ôm lấy Tô Tô, nhẹ nhàng để cô ở trên giường.
“Lời này chắc chắn không phải do ông đây nói. Em nói mấy câu khác cho em giải sầu, chúng ta có thể nhận thì nhận. Nhưng câu này trái với nguyên tắc làm người cơ bản nhất của ông đây. Hôm nay dù em có đánh chết anh, anh cũng không thể nhận!”
Diệp Dục hoàn toàn không có một chút ấn tượng nào là mình đã nói đại loại như “Đứa trẻ trong bụng Tô Tô là gánh nặng”. Anh đè Tô Tô xuống giường, hai tay cố định cánh tay Tô Tô, một chân chặn hai đầu gối cô lại, thật cẩn thận không đè lên bụng Tô Tô.
Mà mặt Diệp Dục quả thực là đang cố gắng suy nghĩ nghiêm túc, sau đó lại lắc đầu một lần nữa, “Chưa từng nói! Con của ông đây làm sao có thể là một gánh nặng. Em hận anh, cho nên cố tình muốn gán cho anh tội danh không chịu trách nhiệm này. Đúng không?”
Tô Tô bị cưỡng ép nằm trên giường, hít một hơi thật sâu. Cô nhắm hai mắt lại, trong lòng cảm thấy đầy bất lực. Đối mặt với một tên vô lại, hơn nữa là một tên vô lại dị năng còn mạnh hơn so với cô, cô cảm giác mình dây dưa với hắn là muốn tự mình tức chết.
Cho nên cô nghiêng đầu nhắm mắt lại, lộ ra một cái cổ duyên dáng trắng như tuyết, không nói gì nữa.
Diệp Dục ở trên cúi người nhìn Tô Tô hồi lâu, trong lòng bỗng khó hiểu. Mới vừa rồi còn là một người chạy nhảy hoạt bát, sao giờ lại biết điều như thế này? Anh cúi đầu xuống, đưa môi đến gần cổ Tô Tô cọ cọ, lúc muốn nói thêm gì đấy thì Tô Tô đột nhiên mở miệng, nhắm mắt lại nói rằng:
“Diệp Dục, tôi không hận anh, cho đến bây giờ cũng chưa từng nghĩ phải giấu giếm sự tồn tại của Tiểu Ái, dùng đứa bé để trả thù anh.”
“Tiểu Ái?!”
“Phải, đứa trẻ tên là Tiểu Ái, là bé gái.” Tô Tô xoay đầu lại, trong ánh sáng có phần ảm đạm, hai mắt lấp lánh nhìn Diệp Dục ở trên, hai tay vuốt ve cái bụng hơi nhô lên của mình, đột nhiên khẽ mỉm cười nói, “Anh có muốn sờ thử không?”
“Anh...”
Diệp Dục mở miệng, nhìn nét mặt Tô Tô chẳng biết làm sao lại ngây người. Anh còn chưa kịp phản ứng lại mình muốn nói gì, Tô Tô liền cầm một tay của anh đặt lên bụng mình, cách một lớp áo len mỏng, tay Diệp Dục hơi run. Anh cảm thấy bụng Tô Tô thật cứng, bất giác nói rằng:
“Hôm qua anh còn tưởng đây là sẹo lồi của em, ôi~~~ cái gì vậy?”
Đột nhiên, Diệp Dục cảm thấy trong bụng Tô Tô có gì đấy đạp vào tay của anh, anh sợ đến vội vã rút tay về, trong mắt đầy kinh ngạc, ngồi thẳng người nhìn bụng Tô Tô, lại nhìn lòng bàn tay mình, mặt không thể tưởng tượng nổi.
“Tiểu Ái đang chào hỏi anh đấy.” Tô Tô nửa ngồi dậy, lùi lại trên giường tìm cái gối gần ở sau lưng dựa vào. Cô một tay sờ bụng mình, khuôn mặt hiện lên vẻ dịu dàng, nói với Diệp Dục rằng, “Em bé đang nói, chào cha!”
“Không, không, không, không, không!” Diệp Dục cuống cuồng đứng dậy, đi đi lại lại bên giường, xua tay, không biết anh từ chối cái gì? Chẳng lẽ từ chối Tiểu Ái chào hỏi anh? Mặt Tô Tô dần lạnh xuống, đang muốn nổi điên lại nghe thấy Diệp Dục nói năng lộn xộn, “Tiểu Ái? Diệp Tiểu Ái? Tên kiểu gì vậy?”
“Tô Tiểu Ái!”
Tô Tô sửa lại Diệp Dục, con của cô, hai đời mang thai chín tháng mười ngày đều vẫn gọi là Tô Tiểu Ái. Dựa vào cái gì Diệp Dục vừa xuất hiện lại sẽ phải đổi họ cho Tô Tiểu Ái?!
“Diệp Tiểu Ái!”
Đối với vấn đề mang họ ai, Diệp Dục rất là khăng khăng một mực, cũng không tranh cãi với Tô Tô nên gọi tên đứa bé là “Tiểu Ái” hay không. Anh một lần nữa ngồi lại bên mép giường Tô Tô, lần này cũng không cần Tô Tô cầm tay, anh trực tiếp đặt bàn tay nóng hầm hập lên bụng Tô Tô, mắt nhìn chằm chằm vào tay mình, tay còn lại đung đưa, nhẹ giọng nói:
“Này, Diệp Tiểu Ái!”
Bụng Tô Tô lại động, Diệp Dục rút tay về nhìn lòng bàn tay mình, chẳng biết lại làm sao mà rơi lệ, hai dòng nước mắt ở trên mặt, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nhìn về phía Tô Tô: “Con lại có thể nghe thấy lời anh nói.”
“Ngạc nhiên chưa!” Nhìn nước mắt trên mặt Diệp Dục, Tô Tô thở dài, đưa tay lau nước mắt trên mặt anh, “Không phải anh vừa bảo anh không khóc sao? Thế cái gì đây?”
“Ha. Ha. Ha!”
Anh cười ngượng ngùng, cúi đầu, ngồi gần Tô Tô hơn, lại đưa tay sờ bụng Tô Tô. Lúc này Diệp Tiểu Ái không đạp lòng bàn tay anh nữa. Thế là Diệp Dục lại sốt ruột:
“Con gái anh sao lại không đạp nữa?”
“Đứa trẻ còn nhỏ quá, đạp hai cái sẽ không còn sức nữa, phải ngủ rồi.”
“Ồ, vậy em cũng ngủ đi, em để con ngủ thật ngon nhé.” Diệp Dục vội vàng đỡ Tô Tô nằm xuống. Sau đó mình giống như đứa trẻ, cơ thể nhích tới nhích lui rúc vào bên cạnh bụng Tô Tô, thì thầm “Con gái, con ngoan ngoãn ngủ đi, ha ha ha.”
Không biết vì sao nhìn dáng vẻ vui mừng như thế của Diệp Dục, mắt Tô Tô bỗng đỏ lên, trong lòng chua xót vô cùng. Trước hôm nay, Tiểu Ái ở trong bụng cô chưa từng động đậy. Diệp Dục mới chạm vào Tiểu Ái đã vui vẻ. Xem ra đứa bé này vẫn cần có một người cha.
Tiểu Ái đời trước sống rất cô đơn lạnh lẽo sao?
Tô Tô nghiêng đầu nhắm mắt lại, không muốn Diệp Dục thấy vẻ mặt mình, để khỏi phải kiếm chuyện. Nghiêng đầu Tô Tô liền thật sự ngủ mất.
Trong mơ mơ màng màng, cô cảm thấy Diệp Dục ở bên cạnh mình thật lâu. Đợi đến khi tỉnh lại, sắc trời cũng đã sắp tối rồi. Mà Diệp Dục bên cạnh cũng đã biến mất.
Tô Tô cảm thấy tinh thần mình tốt hơn một chút liền vào phòng tắm rửa mặt, khoác một bộ quần áo rồi ra khỏi phòng ngủ, dạo một vòng trong bếp dưới nhà thấy một nồi cháo đã nấu nhuyễn trên bàn cơm, trong cháo còn bỏ thêm ít gừng ít thịt nhừ. Tô Tô cười cười tìm một bộ bát đũa, ngồi ở bên cạnh bàn định húp cháo.
Cô nghĩ có phải thịt đông lạnh trong tủ lạnh sắp hết rồi không? Mẹ Tô không có cách nào khác, chỉ có thể hầm cho cô một nồi cháo gừng thịt nhừ như vậy?!