Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 161: Dù sao tôi cũng giết không ít người




Trong màn đêm, người phụ nữ đang quỳ dưới đất liên tục cầu xin bác sĩ cứu chồng cô ta. Đối với những lời chỉ trích, Lương Tiểu Kỳ kiên trì giải thích, tốt nhất nên cách ly người này ra, cứu người nhưng không phải ai cũng cứu, phải quan sát hai mươi tư giờ đồng hồ mới được.

Trạc Thế Giai, Quân Tửu, bác sĩ Hồng và một y tá nữa đứng chặn ở cửa sắt, không để cho người đàn ông sắp biến thành zombie này vào trong được.

Nhưng người phụ nữ ngồi dưới đất và những người đi theo Tạ Thanh Diễn không chịu nghe, họ cứ nhất quyết đòi đưa người đàn ông sắp biến thành zombie đó vào phòng khám. Người phụ nữ ngồi dưới đất còn khóc lóc, muốn tiêm, uống thuốc hay làm phẫu thuật gì cũng được, chỉ cần các y tá bác sĩ có hành động gì đó chứ đừng lạnh lùng vô tình chặn ở trước cửa không cho họ vào.

Tiếng người phụ nữ khóc lóc rất lớn, cộng thêm cả tiếng la ó của mấy người bên Tạ Thanh Diễn khiến cho phòng khám ồn ào hỗn loạn. Ánh đèn đường trên đầu, tản ra ánh sáng ảm đạm, vài con côn trùng bay vo ve từ trong ánh sáng màu trắng ra. Không hiểu vì sao, khung cảnh này làm cho Tô Tô cảm thấy một áp lực vô hình, cứ cảm giác sắp có chuyện lớn xảy ra.

Cô bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn, nhíu mày nhìn xung quanh.

Tạ Thanh Diễn thì nhảy nhót vui vẻ, đằng sau là những kẻ đang ồn ào, sau đó là những anh lính đặc công đang cầm súng vây quanh chúng, đằng sau họ là Lý Oánh dẫn hai tên lính điềm nhiên bước tới, xa hơn nữa chính là Tạ Hào Thế dẫn đội dị năng giả nhanh chóng bước tới.

Tòa nhà bên cạnh nơi ở của bác sĩ y tá, nhóm anh Bì đang bế lũ trẻ nối đuôi nhau ra ngoài. Biệt thự cho lũ trẻ nghỉ ngơi, chơi đùa quá gần tòa nhà của y tá bác sĩ. Nhìn đám người này có vẻ như chúng định cả đêm nay sẽ ăn vạ ở đây, nhóm anh Bì nghe theo sự chỉ dẫn của mẹ Tô, bế lũ trẻ vào trong tường nhà họ Tô tránh tạm.

Trong không khí phảng phất mùi máu nhè nhẹ, Tô Tô hơi hít hít, mùi máu tanh đó bị gió thổi một cái liền tan mất. Cô cúi đầu xoa mũi, nhìn người đàn ông sắp biến thành zombie trước mặt. Cô cảm thấy trên người đàn ông này đã không còn chút hơi thở của sự sống nào nữa, bèn chỉ vào người đàn ông ánh mắt vô hồn đó rồi nói với Trạc Thế Giai:

“Không cứu được nữa rồi, mau giải quyết đi.”

Nếu còn không nhanh, lát nữa người đàn ông đó sẽ nhào lên cắn người, lại thành được một mất mười.

Trạc Thế Giai gật đầu, giải thích lần cuối với người phụ nữ đang kêu rên dưới đất, “Tình hình của chồng cô đúng là cần quan sát, chúng tôi không để cho anh ta vào cũng chỉ mong anh ta không lây nhiễm sang người khác. Mọi người cứ đưa anh ta về trước, trói lại, 24 tiếng sau lại đưa tới chỗ chúng tôi, hoặc để chúng tôi đưa người tới nơi khác, cách ly 24 tiếng.”

“Vì sao? Anh ấy còn cứu được, anh ấy không phải zombie, anh ấy vẫn là một người sống sờ sờ mà sao các người cứ một mực muốn đợi 24 tiếng, vì sao? Tranh thủ thời gian, gấp rút cứu người, anh ấy nhất định sẽ không biến thành zombie.”

“Các người làm y tá bác sĩ cái kiểu gì vậy?”

“Làm trò gì thế, chúng tôi nuôi các người không phải để cho các người chơi bời nhàn tản, đùn đẩy trách nhiệm!”

Một tên trong số những kẻ sống sót kia, gào thét đến rách cả cổ họng, Tô Tô đứng bên cạnh Trạc Thế Giai nghe thấy vậy liền bật cười. Trong tường bao nhà họ Tô, anh Bì cũng nghe thấy những lời người đó nói, ôm con thò đầu ta nhìn, biểu cảm trào phúng hiện rõ trên mặt.

Phải nói là những y tá bác sĩ này, trước đây đúng là được nuôi một thời gian, nhưng họ cũng tự bỏ công sức của mình, cố gắng tận tụy chăm sóc chín đứa trẻ sơ sinh, sớm tối còn đo huyết áp, nhiệt độ cho cha mẹ Tô và mấy anh du côn. Duệ Duệ tuy còn nhỏ nhưng cũng được các y tá bác sĩ này lập một bảng dinh dưỡng, y tá Lương Tiểu Kỳ và Ngô Đao thì đảm nhận nhiệm vụ chăm sóc Lý Tiểu Vũ.

Nên sao có thể nói là những y tá bác sĩ này “được nuôi” chứ? Họ đang cố gắng thể hiện giá trị của bản thân, cho tới hôm nay, có thể nói mỗi y tá bác sĩ ở đây đều trở thành một thành phần không thể thiếu trong nhóm của Tô Tô.

Hơn nữa hai chữ “được nuôi” này dù có nói những y tá bác sĩ ở đây cũng không thể để thuộc hạ của Tạ Thanh Diễn nói họ được. Là Tô Tô và Diệp Dục thay họ giải quyết nguy cơ zombie, là anh Bì và đàn em của anh vận chuyển đồ đạc như những chú kiến nhỏ, còn những kẻ mở mồm ra nói “nuôi” những y tá bác sĩ đó đã làm được gì?

Những kẻ này, đơn giản chỉ là bắt được dị năng giả của Tạ Hào Thế thi thoảng đến tìm y tá bác sĩ khám bệnh, tiện thể tặng chút tinh hạch và đồ, vậy là chúng tự khoác lên mình cái danh hiệu “nuôi” những y tá bác sĩ ở đây.

Trạc Thế Giai lạnh lùng liếc nhìn cái kẻ đang gây sự, còn những y tá bác sĩ trẻ tuổi như mấy người Quân Tửu và Lương Tiểu Kỳ sớm đã tức đến run rẩy cả người. Quân Tửu chỉ tay vào người đàn ông lảo đảo sắp biến thành zombie hét lớn:

“Nhìn bộ dạng người này sắp biến thành zombie rồi, chúng tôi không thể để anh ta vào, bên trong còn có bệnh nhân. Các người phải đưa người này cách xa đây đi.”

Lời của Quân Tửu vừa dứt, đám người đó liền bùng nổ, nhốn nháo. Nhất là người phụ nữ đang quỳ dưới đất, thấy bác sĩ không khám, đến cả lấy máu xét nghiệm cũng không lấy mà đã phán là chồng mình sắp biến thành zombie, cô ta bèn thét lên, đứng dậy lao vào hàng rào. Nhìn tư thế đó dường như là muốn đâm vào tường.

Tô Tô nhìn tình hình đã đến mức làm loạn một khóc hai nháo ba thắt cổ, cũng không nói gì nữa mà cứ thế tạo ra một cơn sóng đổ về phía trước, ập vào làm ngã người đàn ông sắp biến thành zombie trước mặt. Người đàn ông đó không đứng dậy, ướt sũng nằm dưới đất, bắt đầu co quắp lại. Mà Tạ Thanh Diễn thấy thế tức đến mặt trắng bệch, chỉ Tô Tô quát:

“Tô Tô, cô làm thế là giết người đấy biết không?”

“Chẳng sao cả, dù sao tôi cũng giết không ít người rồi.” Tô Tô nhún vai, cười nhạt một tiếng, nhìn người đàn ông dưới đất dần dừng lại không co quắp nữa. Cô ngẩng đầu nhìn Tạ Thanh Diễn, híp mắt, uy hiếp, “Hay là tôi cũng giết luôn anh để đỡ phiền lòng.”

“Cô…” Trước mặt bàn dân thiên hạ, Tạ Thanh Diễn không tin Tô Tô dám ra tay giết hắn, hắn nhìn phía sau thấy Tạ Hào Thế đang đứng sau đội đặc công thì cảm thấy an tâm có chỗ dựa, chỉ Diệp Dục đằng sau Tô Tô, tức giận quát, “Tô Tô, bây giờ cô đã thành thể loại gì rồi? Có phải bị tên cầm thú kia xúi bẩy không? Cô nhìn xem mình đã bị biến thành loại người gì rồi! Trước đây cô đâu có độc ác như thế!”