“Hi!”
Người môi giới là một nam thanh niên cắt tóc ngắn, anh ta cúi xuống vẫy tay với Tô Tô đang ngồi trong xe. Đợi đến khi Tô Tô trả tiền taxi xong đi ra ngoài, người môi giới liền bắt đầu nhiệt tình giới thiệu cho Tô Tô:
“Đây là khu biệt thư Quả Táo, sống trong đây toàn là những người có tiền. Cô Tô, cô chọn thuê nhà ở đây là đúng rồi đấy. Dù là chỗ ở cho bố mẹ du lịch hay nơi sống lâu dài của cô cũng là lựa chọn tuyệt vời. Môi trường ở đây thanh nhã, phong cảnh tươi đẹp, bla bla…”
Xem ra người môi giới vẫn hy vọng thời gian thuê phòng của Tô Tô dài một chút. Tô Tô không trả lời. Cô rút tiền từ máy ATM bên cạnh cổng lớn của khu biệt thự, đưa nốt khoản tiền còn lại cho người môi giới. Hai người ký luôn hợp đồng tại chỗ. Cũng không cần người môi giới hướng dẫn, Tô Tô cầm chìa khóa và thẻ vào cổng, tự mình đi vào trong khu biệt thự.
Nơi này là chỗ ở của người có tiền, giá thuê 5000 tệ một tháng cũng coi như rẻ. An ninh ở cổng lớn cũng được làm rất tốt, là một chiếc cửa thép màu cam đóng kín. Nếu như chủ nhà muốn lái xe vào cổng, cửa thép sẽ mở từ trái qua phải. Nếu như là những người đi bộ vào giống như Tô Tô thì quẹt thẻ vào cổng, một cánh cửa nhỏ chỉ vừa một người đi vào trên cổng thép sẽ mở ra.
Chí ít ở buổi đầu của thời loạn lạc, có thể có một chiếc cổng lớn, có hệ thống an ninh như vậy thì bên trong sẽ không quá hỗn loạn.
Vì không quen đường lối trong khu biệt thự, Tô Tô đi rất lâu, ước chừng đi gần hai ba tiếng, cô mới tìm thấy căn biệt thự mà cô thuê. Tô Tô đứng bên ngoài xem xét một vòng tình hình xung quanh. Cảnh vật bên ngoài giống hệt với bức ảnh người môi giới đã đăng trên mạng. Bên trong được trang trí cũng rất đẹp, rộng rãi sáng sủa, gọn gàng sạch sẽ, chỉ thiếu hơi người.
Cô đi xem một vòng tầng trên và tầng dưới, cảm thấy có thể từ sau khi mua nhà, chủ căn biệt thự chưa hề đến ở. Mấy khung giường trên tầng nhìn có vẻ rất đắt tiền nhưng chưa hề có chăn ga gối đệm. Trong phòng bếp cũng vậy, đầy đủ nồi to nồi nhỏ, nhưng không có một hạt gạo nào. Tủ lạnh ba ngăn mới toanh mở ra còn toàn mùi nhựa mới.
Tô Tô nhíu mày, sờ cái bụng đói meo từ đời nào. Cô cúi đầu nhìn bụng dưới phẳng lì của mình, “Xin lỗi nhé, bé yêu, để con đói bụng rồi. Mẹ vui mừng quá, quên cả ăn cơm.”
Bệnh dịch hoành hành, tai họa bộc phát, zombie xuất hiện. Trong thế giới khiến con người ta tuyệt vọng đó cũng có một số người sinh ra biến dị. Ở mạt thế, họ được gọi là dị năng giả.
Dị năng giả chia thành năm hệ Kim - Mộc - Thủy - Hỏa - Thổ, dị năng của năm hệ này được định nghĩa là biến dị nguyên tố cơ bản. Vài dị năng giả lại có sự biến dị lần thứ hai trên các nguyên tố cơ bản này. Nhưng cho dù biến dị thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng những dị năng giả này cũng chỉ chia thành ba loại giống như trong game: công kích bằng pháp thuật, công kích bằng vật lý và chuyên môn trị liệu.
Ba loại dị năng này đều có điểm mạnh riêng. Thể chất của dị năng giả hệ thủy và hệ hỏa cực kỳ mạnh mẽ, mấy hệ còn lại tuy không mạnh như vậy nhưng vẫn “trâu bò” hơn người bình thường rất nhiều. Giống như Tô Tô – một dị năng giả hệ thủy, mấy ngày không ăn gì cũng không sao, đói mấy ngày vẫn có thể nhảy nhót tưng bừng.
Nhưng cô rốt cuộc vẫn quên mất, bản thân mình hiện vẫn là một người bình thường. Có lẽ dị năng đang trên đà thức tỉnh, nhưng vẫn còn kém những gì thể chất mười hai năm sau đạt được rất xa. Đi một vòng quanh bếp mà không tìm thấy bất cứ thứ gì để ăn, Tô Tô thấy hai đầu gối mềm nhũn, suýt nữa thì quỵ ngã ra đất.
Bên ngoài căn bếp rộng lớn với nền gạch màu vàng nhạt phức tạp kiểu Âu xa hoa, ánh mặt trời khẽ lay động qua cửa sổ, bóng dáng màu xanh đung đưa theo gió như đang vẫy tay với Tô Tô.
Cô nghiêng đầu nhìn thì thấy một cây bưởi bên ngoài cửa sổ. Giờ đang tháng 11, bưởi đã kết quả rất to, từng quả bưởi màu vàng lấp ló giữa cành lá màu xanh, rõ ràng là dụ Tô Tô đến hái.
Tô Tô cũng không khách sáo, xắn ống tay áo, vén váy lên, miệng ngậm một con dao gọt hoa quả, ì ạch trèo lên cây. Nếu là ở kiếp trước, trước lúc mạt thế, Tô Tô tuyệt đối sẽ không dám làm hành động này, nhưng bây giờ cô trèo cây rất thành thạo. Sau khi trèo lên cây, hái được quả bưởi, Tô Tô bổ bưởi tại chỗ, cũng không quan tâm có chua hay không, cứ thế ăn luôn, ăn xong lại hái một quả nữa!
Cô cứ ngồi trên thân cây như vậy mà ăn liền bốn năm quả bưởi. Bưởi bổ xong vẫn có phần thịt quả to tròn như quả bóng da trẻ con hay chơi. Ăn no căng bụng rồi Tô Tô mới trượt từ trên cây xuống, chạy về phòng khách, nằm trên ghế sofa da dày dặn mềm mại êm ái, ngủ một giấc.
Tỉnh giấc thì trời đã tối, Tô Tô đứng thẳng dậy khỏi ghế sô pha, áp tay lên trán. Tốt quá, cô sốt rồi!
Sốt chính là một dấu hiệu của việc dị năng bắt đầu thức tỉnh, đương nhiên cũng là dấu hiệu của những người sắp biến thành zombie và bắt đầu trở thành zombie. Vào khoảng thời gian tháng 11 này, không ít người có triệu chứng sốt như Tô Tô. Triệu chứng sốt này sẽ cách quãng, sốt vài ngày rồi lại hết vài ngày. Một người sốt sẽ thành nhiều người sốt, tăng tiến trở thành vụ cảm sốt toàn xã hội, sau đó hoàn toàn biến thành một bệnh dịch không lối về.
Tô Tô cảm thấy hơi lạnh, cô lấy một cái áo lông vũ ngắn gọn nhẹ màu trắng bạc và một cái quần bò từ trong ba lô ra để thay. Sau đó, Tô Tô liếc nhìn điện thoại, điện thoại bị cô điều chỉnh về chế độ im lặng. Trong lúc cô ngủ, bố mẹ gọi điện thoại đến cho cô mấy lần, Tô Tô gọi lại nhưng không ai bắt máy, cô lại gọi điện thoại bàn ở nhà nhưng cũng không ai nghe, có thể là bố mẹ cô đang trên đường đến Tương Thành rồi.
Bắt đầu lên đường rồi thì tốt, Tô Tô gật đầu, cầm thẻ ngân hàng, chìa khóa biệt thự và thẻ gác cổng, đi ra ngoài bắt đầu chuẩn bị đồ dùng. Do vừa rồi ăn quá nhiều bưởi mà giờ bụng Tô Tô no căng, đi bộ hai ba tiếng đối với cô mà nói hoàn toàn không phải là vấn đề.
Chậm rãi đi ra khỏi khu biệt thự Quả Táo, Tô Tô đặt xe qua ứng dụng, tranh thủ trước 8 giờ tối đến chợ nông sản gần đó. Tối đến, đa số những cửa hàng bán rau và bán thịt đều đã dọn hàng, chỉ còn vài cửa hàng tạp hóa và đồ khô là còn mở cửa nhưng cũng đang chuẩn bị thu dọn để đóng cửa.
“Ông chủ, bán cho tôi 30,000 tệ tiền gạo!”
Tô Tô đi vào một cửa hàng bán gạo, mở miệng mua luôn 30,000 tệ tiền gạo. Ông chủ cửa hàng gạo là một ông chú béo mập hơn 40 tuổi, miệng ngậm một điếu thuốc, trên tay còn đeo một cái nhẫn vàng rất to. Ông ta giương mắt liếc nhìn Tô Tô rồi cười một tiếng đầy khinh bỉ.
“Nghe tôi nói này cô bé, cháu có biết 30,000 tệ tiền gạo nhiều thế nào không?”
Nói xong, ông chủ tiệm gạo dùng một tay xách một cái bao tải to màu trắng lên, đặt bên chân Tô Tô, hai ngón tay kẹp điếu thuốc, chỉ vào bao tải trên mặt đất nói: “Đây là 25kg gạo, 6 tệ 1kg, cháu muốn mua 30,000 tệ tiền gạo? Chắc chắn chứ?”
Tô Tô lúng túng cúi đầu. Trước mạt thế, cô giống như một bông hoa nhỏ trong nhà kính, không phải làm việc nhà. Sau mạt thế, giá của đồ dùng vật dụng tăng cao khác hẳn giá hiện tại. Cô cho rằng 30,000 tệ tiền gạo chỉ đủ cho bố mẹ, Tiểu Ái và cô ăn trong một tháng, không ngờ ở thời đại này chỉ có 6 tệ một cân gạo.
2,000 tệ tiền gạo đã đủ cho một nhà bốn người ăn trong một năm rồi!