***
Từ sau khi chuyển đến biệt thự ở ngoại thành này, Quý Ngưỡng Chân chưa từng thấy Nhậm Đàn Chu có ngày nghỉ.
Nói đến thì, cậu còn tưởng công việc này của Nhậm Đàn Chu là quanh năm không nghỉ ngơi, dù sao cũng là công việc kinh doanh của nhà mình, tận tâm hơn là lẽ đương nhiên.
Thời đi học đã chăm chỉ hơn người khác, trong công việc cũng phải cần cù hơn người khác, nếu không phải Quý Ngưỡng Chân tận mắt chứng kiến, có lẽ cậu cũng sẽ không tin trên đời này tồn tại người mà như máy móc làm việc không biết mệt mỏi.
Từ lúc ra khỏi cửa đến giờ, điện thoại của Nhậm Đàn Chu cứ cách ba đến năm phút lại có một cuộc gọi tới, anh cũng chỉ tiếp hai cuộc.
Hai người đi qua một cửa hàng bán trái cây ở cổng bệnh viện, Quý Ngưỡng Chân bèn xin Nhậm Đàn Chu mua cho mình một xiên dứa đông lạnh, một miếng dứa này thật sự rất to, cậu ăn mãi không hết, còn lạnh cóng cả miệng, cắn mấy miếng là không muốn ăn nữa, gió lạnh thổi qua đỉnh đầu, cậu quay sang hỏi Nhậm Đàn Chu có muốn ăn không.
"Em ăn thừa mới nghĩ đến cho anh." Nhậm Đàn Chu liếc nhìn dấu răng trên miếng dứa, nơi từng bị cắn còn có nước lấp lánh đang chảy xuống, "Trước khi ăn sao em không hỏi anh?"
Miệng thì nói thế, nhưng anh vẫn đưa tay ra định nhận lấy.
Quý Ngưỡng Chân nghe giọng điệu của anh giống như lại đang muốn dạy bảo, cũng không đợi anh nói xong, bèn chuyển hướng đưa sang cho chú chó lông vàng đã đứng ngóng bên cạnh hồi lâu.
Chú chó lông vàng kia chỉ chờ miếng dứa màu hồng nhạt rơi xuống đất lập tức ngậm lấy chạy đi, chỉ để lại một cái bóng quẫy đuôi vui mừng.
Quý Ngưỡng Chân cho xong mới hỏi chủ quán bên cạnh, "Chó có thể ăn dứa không?"
Chủ cửa hàng tận mắt nhìn cậu ném đồ cho chó, không muốn phản ứng cậu, người đã đi vào trong.
Nhậm Đàn Chu đút một tay vào túi quần, nhàn nhạt đáp: "Còn phải xem là chó gì, trong dứa có một loại kiềm sinh vật, có chó sẽ dị ứng với thứ này, dù không dị ứng thì ăn nhiều cũng có thể bị tiêu chảy."
"A?"
Quý Ngưỡng Chân lại nhìn sang chú chó lông vàng ở chân tường đằng kia, dứa đã không thấy đâu, chú chó lớn béo ú kia đang liếm liếm quanh miệng, cậu thế mà nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc thoả mãn từ trên người một chú chó.
"Cũng chỉ có một miếng nhỏ, chắc là không sao đâu, mà cũng không phải em cho nó ăn, em ném xuống đất, nó tự nhặt lấy."
Trước đây nhà Quý Ngưỡng Chân cũng có nuôi chó, nhưng đều do người giúp việc chăm sóc. Chẳng qua cậu cũng biết chó bị dị ứng là chuyện rất nghiêm trọng, tuy miệng thì lý sự như thế, nhưng vẫn áy náy trong lòng, thế là bèn hỏi thăm một bà cụ bán giỏ hoa bên cạnh, hỏi đây là chó nhà ai.
Bà cụ này bị lãng tai, Quý Ngưỡng Chân căng họng rống lên mấy lần, bà ấy mới như bừng tỉnh đại ngộ chỉ chỉ cửa hàng bán trái cây bên cạnh, trừng mắt mắng: "Chính là chó nhà họ, con chó này cái gì cũng ăn, còn thường xuyên đạp hỏng giỏ hoa bày trước cửa nhà ta!"
Không chỉ hoa, con chó lông vàng kia còn thường nhân lúc chủ không để ý lẻn vào cửa hàng gặm dưa hấu, sáng nay mới bị vỏ sầu riêng mắc răng xong, chủ cửa hàng vốn đang cắt suất ăn vặt của nó, không ngờ lại gặp phải Quý Ngưỡng Chân.
Quý Ngưỡng Chân: "..."
Hai người lên xe, đồng hồ của Quý Ngưỡng Chân vang lên tiếng tích tích báo giờ.
Vừa đúng lúc đến giờ cơm, tâm trạng của Nhậm Đàn Chu rõ ràng là không tốt bằng buổi sáng, anh điều chỉnh kính chiếu hậu, hỏi Quý Ngưỡng Chân bữa trưa muốn ăn gì.
Quý Ngưỡng Chân vắt chân, đang cầm điện thoại của Nhậm Đàn Chu chơi một trò xạ kích vừa tải về, không ngẩng đầu nói: "Không muốn ăn."
Nhậm Đàn Chu nghe cậu nói vậy, đưa tay lấy điện thoại đi.
Quý Ngưỡng Chân đang ở thời khắc quan trọng, giây tiếp theo điện thoại trong tay đã không còn.
"Giờ đã muốn ăn chưa?" Nhậm Đàn Chu hỏi.
Sau khi xảy ra sự việc kia, Quý Ngưỡng Chân giống như phát điên đập phá đồ đạc trong phòng, điện thoại của cậu cũng không thoát bất hạnh mà bỏ mình, xác bị dì Phương hót đi, sau đó cùng với những thứ rác khác được đóng gói rồi vất ra nơi đổ rác, lúc cậu nhớ đến thì đã quá muộn.
Cắt đứt liên hệ với mạng xã hội cho đến nay, không dễ gì mới được chơi game thì lại bị cắt ngang giữa chừng.
Không biết vì sao cậu bỗng thấy hơi tủi thân, "Anh, anh mua cho em một cái điện thoại mới đi..."
Chiếc xe này không thường được dùng đến, Nhậm Đàn Chu mở tìm đường, định vị một quán ăn Trung Quốc, "Em muốn điện thoại làm gì?"
"Câu hỏi này của anh thật quá..." Quý Ngưỡng Chân dùng ánh mắt hoài nghi nhân sinh nhìn anh, quay đầu đi lập tức tuôn ra một tràng ai oán, "Em cũng chẳng phải người nguyên thuỷ, xã hội hiện đại làm gì có ai không dùng điện thoại di động? Anh đúng là khiến em phải mở mang kiến thức."
"Lâu lắm rồi em có dùng đâu, chẳng phải là vẫn tốt à?" Nhậm Đàn Chu không ăn chiêu này, quay đầu đeo tai nghe bluetooth lên.
Cai nghiện mạng cũng khá thành công đấy chứ.
Quý Ngưỡng Chân do dự đưa tay lấy chiếc tai nghe kia của anh xuống, nắm trong lòng bàn tay, cố chấp nói: "Một chiếc điện thoại thôi mà, em cũng không làm gì khác, đơn giản chỉ là muốn lên mạng chơi game."
Nhậm Đàn Chu cười một tiếng không rõ cảm xúc vui buồn, Quý Ngưỡng Chân bỗng cảm thấy chiếc tai nghe trong lòng bàn tay kia nóng sắp phỏng tay, nghĩ có nên đeo lại cho anh không, lại không cam lòng.
Sao mà xin một cái điện thoại thôi cũng khó thế.
Quý Ngưỡng Chân là nói thật lòng, hiện tại bởi vì bị vấn đề trị liệu phân hoá hạn chế, cậu một không tiền hai không quan hệ, cũng chỉ có thể ở bên cạnh Nhậm Đàn Chu, thật sự đã tạm thu lại suy nghĩ muốn chạy trốn.
Chỉ đơn thuần muốn có một chiếc điện thoại, dù sao cũng là công cụ tra cứu thông tin.
Có một số việc quả thật không đáng nhắc lại nữa, Quý Ngưỡng Chân không chỉ có một lần cảm giác được Nhậm Đàn Chu và cậu đang có một trận chiến so nhẫn nại, còn được chia thành các hiệp nhỏ, mà cậu đã thua ở ngay hiệp đầu.
Buổi tối hôm đó, tình hình giống như là một bộ phim không tiếng đen trắng của thế kỷ trước, không có tranh luận gay gắt, chỉ có tình tiết không ngừng phát triển khiến kẻ khác chấn động, không cần biết cậu có tự nguyện hay không, sau khi trận tuyết lớn che kín tầm mắt qua đi, dư âm của nó đã trở thành cái rễ cắm sâu trong lòng cậu.
Ở nơi mà Quý Ngưỡng Chân khó chịu đựng nhất, ban đầu cậu lại không biết đây là quy tắc hiệp chơi, cũng không có ai nhắc nhở cậu, sự nhượng bộ của cậu lại không phải là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã. Ít nhất là trước mắt, cậu chỉ có được cơ hội ra ngoài, còn phải có người giám sát.
Nếu không vì chuyện trị liệu phân hoá này thì sẽ thế nào đây...
Quý Ngưỡng Chân thấy Nhậm Đàn Chu lại làm mặt lạnh với mình, bèn chậm chạp lùi về sau chôn lưng vào ghế, lòng bàn tay chà chà mấy cái trên đầu gối, dùng một loại ngữ khí phá vỡ hoài niệm nhỏ nhẹ nói: "Anh, anh không định nhốt em cả đời đấy chứ..."
Nhậm Đàn Chu có thể lựa chọn không trả lời, nhưng anh lại đáp bằng một giọng điệu khẳng định chắc nịch: "Sẽ không."
Đời người dài ngắn không giống nhau, anh sẽ không đưa ra một câu trả lời quả quyết cho một câu hỏi thế này.
Thước đo thời gian của anh không quá giống với Quý Ngưỡng Chân, cho nên câu trả lời của anh đối với Quý Ngưỡng Chân mà nói có thể xem như là tin tốt.
Quý Ngưỡng Chân vừa nói cảm ơn anh, vừa xoay nửa thân trên muốn đeo lại chiếc tai nghe bluetooth kia cho anh.
Đúng lúc gặp đèn đỏ dài gần một phút.
Nhậm Đàn Chu bất chợt can thiệp vào động tác của cậu, đưa tay giữ cái đầu đang đưa tới của cậu, bàn tay áp trên tuyến thể phía sau gáy Quý Ngưỡng Chân nhẹ nhàng vuốt ve.
Khung cảnh dừng lại một cách hoàn mỹ, màn hình đen trắng cũng dần đổi sang hình thức có màu.
Khoảng cách giữa hai người bị thu hẹp trong thoáng chốc, bên trong không gian chật chội của chiếc xe đã đóng cửa sổ, hơi thở của hai người quấn quýt một chỗ, bầu không khí dần trở nên khó dùng lời để diễn tả.
Quý Ngưỡng Chân ngược lại không có cảm giác gì, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía anh, giọng nói hơi nâng cao, "Anh?"
Đáy mắt Nhậm Đàn Chu đen sâu thăm thẳm, khuôn mặt đẹp trai không có góc chết, suýt thì khiến cậu nhìn đến mức quên cả giữ mình, "Nói thử xem, vì sao anh phải nhốt em lại?"
Quý Ngưỡng Chân sâu sắc cảm thấy mình và người anh kế này trước giờ luôn không suy nghĩ cùng một mạch não, nghiêm túc mà cho rằng đối phương đang kiểm tra mình, bèn lập tức rũ mắt rơi vào trạng thái tự suy ngẫm, "Bởi vì, bởi vì ngày hôm đó em đánh anh, còn mắng anh bằng những lời rất khó nghe hả... Nhưng mà em đã xin lỗi anh rồi mà, anh còn muốn em nói thêm mấy lần nữa?"
Đèn xanh sáng lên, phía sau lập tức vang lên tiếng còi xe inh ỏi thúc giục.
Nếu đổi lại là Quý Ngưỡng Chân ngồi ở ghế lái, nhất định sẽ chỉ chờ đèn xanh bật lên mà lập tức đạp chân ga phóng đi, để lại một đường khói cho mấy cái xe phía sau.
Nhậm Đàn Chu lại không biết làm loại chuyện không có phẩm chất thế này.
Quý Ngưỡng Chân đợi anh thu tay, như trút được gánh nặng ngồi ngay ngắn về ghế.
Thời gian một phút đồng hồ, bọn họ chỉ có một câu đối thoại.
Khung cảnh trước mắt càng lúc càng nhiều những toà nhà chen chúc, dòng xe hối hả chạy trên đường, hai bên là những toà nhà cao lớn sừng sững, vô thức đưa người ta vào một cuộc sống vội vã bon chen.
Nhậm Đàn Chu im lặng hồi lâu, bỗng nói: "Không phải thế này."
Quý Ngưỡng Chân giống như không nghe rõ, "Dạ?"
Nhậm Đàn Chu bỗng lại trở nên nhẫn nại, cho xe dừng ở bên đường, tháo đai an toàn ra.
"Em thật sự không rõ ràng à."
Quý Ngưỡng Chân vô thức nắm chặt dây an toàn màu đen trước người, "Ngoại trừ cái đó, em đâu có làm sai gì nữa."
***
88: Ừa ừa nói nghe thử xem, tui cũng tò mò, nhốt lại vì sợ ẻm chạy mất hả?