Siêu Việt Tài Chính

Chương 877




Trương Hạo nghe được Thiếu Kiệt giải thích được vấn đề này cũng trở lại bình thường. Đối với suy nghĩ của Thiếu Kiệt hắn không còn gì để nói. Sự tính toán đó hắn hoàn toàn tâm phục khẩu phục nên quyết định của Thiếu Kiệt xem như là quyết định sau cùng hắn cũng không cần thay đổi. 

- Được rồi. Nếu đã để cô ta ở lại chúng ta phải cẩn thận đề phòng từng bước một. Chỉ khi nào hiểu rõ toàn bộ được mọi thứ về cô ta chúng ta mới có thể yên tâm. Mày biết rồi đó tao thì chạy tới chạy lui không ở cố định một chỗ. Nên có nhắm vào cô ta cũng nhắm vào mày trước tiền.

- Điều này không cần mày nói tao cũng biết với việc hiện tại không quá khó để cô ta biết ai là người đằng sau. Như thế cũng có lợi cho mày về sau muốn làm việc gì cũng không cần để ý lắm sẽ có người theo dõi. Như vậy đi chiều nay Hoách Khang ở lại đây tao với mày hai người đi là được rồi. Dù sao cũng là đi dự tiệc chứ không phải là đánh nhau đem nhiều người cũng không ổn cho lắm.

Thiếu Kiệt theo quán tính nói ra suy nghĩ của mình. Ngay lập tức Hoách Khang liền lên tiếng ngăn lại điều này bởi hắn thấy không yên tâm với việc Thiếu Kiệt đi chỉ với mình Trương Hạo. 

- Không được. Tôi thấy cậu nên đem theo một ít người. Chưa nói vấn đề khác. Sở Ninh hắn cũng không phải hiền hậu gì. Trương Hạo trước đó đi gặp hắn với danh nghĩa hợp tác ký kết mua bán có thể không sao. Nhưng cậu nghĩ xem nếu Sở Ninh biết mình bị một thiếu niên tính kế hắn sẽ như thế nào. Tôi biết cậu không muốn cho người khác biết mình là ai. Nhưng tôi nghĩ cậu phải đem theo người nếu không có gì bất trắc sợ rằng không thay đổi được. 

Trương Hạo khá đồng tình trước lời nói của Hoách Khang hắn thấy Thiếu Kiệt cứ có thói quen không muốn nổi bật nhưng ở cái đất nước này tiếp xúc vài lần hắn hiểu những người có tiền luôn đi bên cạnh mình những người vệ sĩ sẳn sàng làm những việc mà họ muốn kể cả khi ngủ những người vệ sĩ này cũng đứng bên ngoài phòng hoặc được sự cho phép có thể đứng ở một góc trong phong khi người chủ của họ cảm thấy bất an. 

- Lần này tao đồng ý với việc Hoách Khang nói. Chúng ta chưa biết Doanh Doanh như thế nào lỡ như lời đồn là thật cô ta có những mối quan hệ với hắc đạo. Mình lạ nước lạ cái tao với mày hai người khi đụng chuyện cũng không biết chạy đâu. Đây có còn là đánh nhau thông thường như hồi đó nữa đâu mà mày cứ tự tin. Tao với mày liệu đánh lại một đám người được không ít nhất đề cho vài người đi cùng lúc đó còn có thể đối phó được.

Trương Hạo vừa nói dứt câu thì điện thoại để trên bàn của hắn rung lên. Nhìn vào số điện thoại trên màn hình đó là một số điện thoại lạ. Với việc này Trương Hạo cũng chỉ nhìn lấy Thiếu Kiệt chỉ vào. 

Không cần Trương Hạo hắn nói cuộc gọi này của ai. Tất cả mọi người trong phòng đều hiểu người vừa có được số điện thoại của Trương Hạo là ai. Đặt điện thoại trên bàn Trương Hạo nhấn vào nút nhận cuộc gọi. Bên kia giọng nói của Doanh Doanh vang lên. 

- A lo tôi cần gặp Thiếu Kiệt không biết cậu có thể hay không hẹn cậu ấy.

Ngay lập tức Thiếu Kiệt cũng nhíu mày một chút. Chỉ có Trương Hạo hắn không cần biết Doanh Doanh bên kia nói cái gì mà đáp lại một câu nói đúng chuẩn dường như hắn đã nói câu này vài lần với những cuộc gọi tới mà hắn nghe không hiểu. 

- Xin lỗi tôi không nói được tiếng hoa. Hơn nữa chắc cô nhầm số rồi. 

Nói rồi Trương Hạo nhanh chóng ngắt máy. Với việc hắn có đối đáp như thế qua loa ngoài cho du Tống Vũ hoặc Phan Thế Như có nghe được cũng không nghi ngờ điều gì. Trương Hạo hắn không biết tiếng hoa. Cuộc gọi đến lại không đầy đủ chủ ngữ mà chỉ yêu cầu cần gặp người nào đó tên Thiếu Kiệt nên mọi thứ Trương Hạo làm cũng là bình thường. 

Dù không biết lời nói của Doanh Doanh bên kia là gì nhưng Trương Hạo hắn điều khiển điện thoại của mình không chấp nhận cuộc gọi của Doanh Doanh gọi đến mà nói với Hoách Khang. 

- Cậu xem nhắn tin đi khi nào có địa chỉ thì tôi sẽ nhắn tin qua cho cô ta lấy số của cậu đi số này không dùng được. Cô ta nói cô ta hiểu chứ tôi không hiểu. Có gọi đến làm phiền cậu thì cậu nói rõ cho cô ta biết kiếm nhầm người.

Trương Hạo đá việc liên lạc với Doanh Doanh lại cho Hoách Khang. Hắn biết với việc nhỏ như thế này có thể làm khó hắn do bất đồng ngôn ngữ nhưng với Hoách Khang thì nó là việc hoàn toàn đơn giản. 

- Không cần nói gì nữa đâu cứ đợi Sở Ninh nhắn tin địa điểm tối nay gặp mặt rồi thi chuyến tiếp cho cô ta. Nói chuyện với cô ta lúc này xem ra không thích hợp để tối nay đi. Mọi người nghĩ ngơi một chút rồi tính. Blake tối nay sắp xếp một số người đi cùng tối với Trương Hạo. Còn nữa để lại Jackson và một nhóm còn lại ở nhà. Hiện tại chúng ta cần để một số người ở lại để cho đối phương không rõ nhân số của chúng ta là bao nhiêu đi qua nhiều cũng không tốt. 

Thiếu Kiệt vừa nói với Hoách Khang với Trương Hạo xong lại quay ra nhìn Blake đưa ra quyết định của mình. Hắn thấy ý kiến của Hoách Khang cũng tương đối hợp lý nhất là việc an toàn cần thiết thì không bao giờ là thừa. 

- Được rồi vậy anh sẽ sắp xếp tầm ba người nữa đi cùng như thế sẽ trông giống vệ sĩ bình thường hơn. Trương Hạo hai người em hai người có trên đường đến địa điểm tiệc gì đó cũng không ai để ý.

- Rồi mọi thứ giải quyết rồi nhé, Tao kiếm chỗ nào ngủ một giấc đây còn những việc khác thì đợi xong tôi nay rồi tính. Điện thoại để lại đây cho Hoách Khang thao tác. Nghĩ ngơi một chút cho khỏe rồi tính tiếp. 

Trương Hạo lúc này đứng lên hắn đặt cái điện thoại của mình đến trước mặt của Hoách Khang. Vì điện thoại này đa số được sử dụng tại đây nên cũng không có thông tin gì qua nhiều. Hắn cũng không sợ Hoách Khang thông qua điện thoại có thể tìm ra được những gì. Nếu Hoách Khang có thể tài ba đến mức từ cái điện thoại trống lấy ra thông tin gì đó mới là điều mà Trương Hạo không bao giờ nghĩ đến.

Thiếu Kiệt cũng đi kiếm một chỗ nghỉ lưng một chút. Còn có một người bây giờ cầm cái điện thoại bực tức không ít người đó là Doanh Doanh bởi vì cô nhận ra được giọng nói của người trả lời điện thoại của mình là ai. 

Nói nhầm số mà lại đúng giọng nói thì cô hoàn toàn không tin. Việc Sở Ninh đưa cho cô điện thoại mới đầu cô còn nghi ngờ như thấy việc này Sở Ninh cũng không cần phải giấu mình một cái thông tin liên lạc làm gì. Khi tiếp nhận được sự trả lời nhầm số của Trương Hạo cô thật sự muốn ném phăng cái điện thoại trong tay mình. Nhưng lý trí của cô cho biết nhiều khi mình bấm nhầm số thật nhưng khi kiểm tra lại thì dãy số kết nối điện thoại hoàn toàn trùng khớp. 

Mường tượng lại giọng nói của Trương Hạo mà cô đã nghe vài lần dù nó có chút khác nhưng không sai biệt lắm. Nhât là qua câu nói đó cô nghe ra đối phương bên kia cũng không hiểu cô đang nói gì. Hắn nói mình không hiểu tiếng hoa đã nói rõ vấn đề người nhận điện thoại là Trương Hạo. 

Trong lòng Doanh Doanh bây giờ thầm mắng Trương Hạo không ít. Vì nếu không có sự đồng ý của đối phương. Sở Ninh cũng sẽ không chuyển số điện thoại liên lạc của Trương Hạo cho cô. Giờ lại nói nhầm số giống như muốn bày trò làm khó cô. 

- Cái quái gì mà nhầm số ở đây. Nếu không muốn gặp thì đừng cho số điện thoại liên lạc. Làm như thế khác nào làm khó mình.

Doanh Doanh đi tới đi lui trong căn phòng làm việc của mình. Âm thanh của đôi giầy cao gót vang lên trong phòng kèm theo đó là những tiếng bộp bộp của hai tay cô đập vào nhau. 

Một tay cầm điện thoại đập vào một tay còn lại như đang tính toán điều gì đó của Doanh Doanh. Cô thấy không lý nào lại như thế. Nghĩ đến việc mình gọi đến cô chợt nhận ra mình sai sót chỗ nào. 

- Chết đối phương hiện tại bây giờ có thể nói là nắm quyền chủ tịch. Mình lại lấy giọng điệu người ra lệnh cho hắn ta yêu cầu gặp Thiếu Kiệt. Như thế chả khác nào không nể mặt hắn. Có khi nào vì vấn đề này không? Nhưng mà cũng không đúng. Với một người như hắn không lý nào chấp nhặt những điều này. Hắn cũng chỉ là nhân viên ở dưới Thiếu Kiệt. Mình yêu cầu gặp Thiếu Kiệt thì hắn phải hiểu mình muốn thương lượng chứ. Có khi nào chỉ có mình hắn đến đây mà không có Thiếu Kiệt. 

Vừa đi vừa lầm bầm tự đưa ra câu hỏi cho chính mình rồi lại giải đáp cho chính câu hỏi đó. Doanh Doanh đi tới đi lui trong căn phòng thư kỳ của mình. Qua lớp kính một số nhân viên bên dưới thấy thế cũng bàn tán không ít bên ngoài phòng. Họ thấy việc này khá lạ. Doanh Doanh cứ đi tới đi lui một chỗ lúc như phát hiện điều gì đó lúc lại trầm mặt. Tất cả nhân viên lúc này đều lo lắng không biết chuyện gì tiếp theo sẽ xảy ra.khi Mã Hóa Đằng bị bắt người điều hành chính là Doanh Doanh. Giờ cô ta cứ có hành động khác thường như thế nhân viên thấy vậy cũng bất an.

Doanh Doanh bây giờ chỉ chìm đắm trong việc suy nghĩ của mình mà không quan tâm đến hành động của cô thông qua cửa kính của phòng mà lọt vào mắt của nhân viên cấp dưới. Càng suy nghĩ cô càng thấy không thích hợp vì nếu không có Thiếu Kiệt sắp xếp những gì Trương Hạo làm hoàn toàn không thể đúng lúc đúng thời điểm như thế. Thông tin truyền tải đi qua mạng di động tới Thiếu Kiệt ở nước ngoài ích nhất sẽ chậm chạp muốn làm ra quyết định ít nhất phải ba bốn giờ chứ không phải muốn làm là làm.

- Không đúng. Cậu ta phải có ở đây. Nếu không Trương Hạo kia cũng không đưa ra giải pháp ngay lập tức lại dồn ép quyết định của Mã Hóa Đằng chỉ trong thời gian ngắn được. Ít nhất Sở Ninh muốn triệu tập họp báo ít nhất phải có người chuẩn bị trước vài giờ. Nên chắc chắn Thiếu Kiệt phải ở Thẩm Quyến này mới để Trương Hạo hành động đưa ra phương án đáp trả kế hoạch như thế.Trong chuyện này có điều gì đó dường như không đúng cho lắm.