Siêu Việt Tài Chính

Chương 837




Nhã Oanh bây giờ lên tiếng nói ra suy nghĩ của mình dựa theo những gì cô biết về Nguyệt Kiến Xương. Vấn đề của hắn nằm ở việc không dám làm. Khi cảm thấy bản thân mình kinh doanh công ty của nhà còn không xong thì để cho hắn đứng ra điều hành một thứ lớn hơn là siêu thị như ý định của Hoàng Lâm Nhu sẽ hoàn toàn không thể.

Tâm Lý chưa từng làm một việc gì đó. Khi cảm nhận thấy cái quy mô trong tưởng tượng lớn hơn và nhiều hơn khả năng chấp nhận được của mình con người ta sẽ có tâm lý từ chối. Nguyệt Kiến Xương đang trong tình trạng nội tâm như thế rất giống với Nhã Oanh khi chưa thao tác điều gì giúp Thiếu Kiệt. 

Vì bản thân mỗi con người đều cho rằng mình làm được một việc nào đó tới mức nhất định như thế là ổn, họ không dám mạo hiểm rủi ro cao hơn bởi chữ sợ làm hư việc mình đang làm.

Đến lúc này Nguyệt Như Hoa mới nhìn anh mình lên tiếng nói với hắn. Vì khả năng cô có thể nhìn nhận thấy một cách khách quan những người như Nhã Oanh với Hoàng Lâm Nhu đã muốn giúp đỡ anh mình. Hơn thế còn đưa một việc kinh doanh lớn cho anh cô. Trong lòng cũng muốn anh mình vượt qua được cái khó khăn của việc kinh doanh của gia đình đã mang lại gánh nặng cho hắn bấy lâu nay. 

- Anh em thấy Nhã Oanh nói đúng đấy. Giờ anh em mình cũng chỉ là người không tiền, không thế, không tài sản. Mình không phải lo đến vấn đề khác cứ làm một lần dù anh điều hành nhưng anh cũng đâu có đứng tên toàn bộ công ty. Hơn nữa đâu dễ gì có một công việc phù hợp với khả năng của anh.Em thấy anh nên nhận lời.

Nguyệt Như Hoa nói ra suy nghĩ của mình trước mặt Hoàng Lâm Nhu và Nhã Oanh cũng vì đơn giản cô suy nghĩ hiện tại họ cũng không có gì. Mấy ngày vừa qua hai anh em họ được Nhã Oanh cho người bảo vệ lo lắng chăm sóc họ rồi cả tiền viện phí khám bệnh của anh họ cũng được lo chu toàn thuốc thang không tốn tiền mua đã hết sức tốt đẹp với họ.

Hoàng Lâm Nhu cũng không nói gì chỉ nhìn Nguyệt Kiến Xương đợi chờ câu trả lời của hắn. Trước một việc như thế này bà cũng không muốn thúc ép ai đó, mà muốn đối phương tự nguyện như thế sẽ tốt hơn. 

Lời nói của em mình làm cho Nguyệt Kiến Xương buộc phải suy nghĩ. Hắn hiện tại đúng với những gì em mình nói không khác người bình thường là mấy. Không còn mang chức danh giám đốc của một công ty, Không có kinh tế tài chính để tiến hành lập nghiệp. Cũng không có một chút tài sản nào có thể thế chấp cầm cố. 

Nếu nói khởi đầu như người bình thường. Nguyệt Kiến Xương hắn phải trải qua một quá trình, Làm công nhân viên cho một công ty nào đó. Nhưng với kinh nghiệm của mình hắn cảm thấy phí phạm thật sự, Còn việc đi xin vào những chức vụ cho người khác liệu họ có nhận hắn, với lý lịch đã từng làm cho một công ty đến mức phá sản trong một vai trò giám đốc. Người không biết sẽ nhìn vào đó đánh giá khả năng hắn cũng bằng con số không.

Để cho Nguyệt Kiến Xương có lựa chọn cho mình Nhã Oanh biết không nên đốc thúc tạo áp lực cho anh ta. Nhã Oanh mới đưa ra ý kiến của mình.

- Cháu có ý kiến này cô với lại Nguyệt Kiến Xương có thể nghe thử xem phù hợp hay không nhé. Nêu so sánh hiện tại nếu đưa ra một đáp án ngay lập tức để cho Nguyệt Kiến Xương làm cháu thấy chắc anh ấy không biết phải bắt đầu từ đâu với điều kiện như thế nào. Thay vào đó chúng ta anh ấy thời hạn một tháng để khảo sát xem đường lối phát triển và nắm trọng tâm của công việc. Như thế sẽ cho anh ta có một cái nhìn toàn diện về mọi mặt nếu thấy mình có thể anh ấy cũng có thể đồng ý tiếp tục làm tiếp. Xem như một tháng này là tháng thử việc. 

Nhã Oanh rất khôn khéo khi lựa chọn vấn đề thử việc để nói thành một cuộc khảo sát, Nhã Oanh còn nhắm vào thời hạn một tháng như đã định để đến khi Thiếu Kiệt trở về mọi ý kiến hôm nay có thể thăm dò xem Thiếu Kiệt sẽ ra quyết định thế nào. Tuy nói Hoàng Lâm Nhu muốn phát triển siêu thị. Nhưng bản thân bà với cô cũng không hiểu được hết vấn đề của một siêu thị cần có như thế nào. Cô tin với kiến thức của Thiếu Kiệt chắc chắn sẽ nhìn nhận việc này ở một góc độ khác hơn hẳn. 

Kèm với đó việc thuyết phục người của Thiếu Kiệt rất hay đến hiện tại những người bên dưới cậu ta dù có thể ngưng làm việc với Thiếu Kiệt ra riêng mở một công ty hay một thương hiệu riêng đều được. Nhưng họ vẫn không hề thay đổi vẫn tiếp tục làm việc với Thiếu Kiệt. Đây là cách nghĩ của cô đối với sự dùng người tin tưởng của hắn.

Hoàng Lâm Nhu thấy ý tưởng của Nhã Oanh thật sự không tồi. Với điều này dù cho một người chưa biết gì về siêu thị có thể khảo sát ra được một phần nào đó trong một tháng đã có thể nói biết được một số hạn mục cần chú ý. 

- Ý tưởng này tốt đấy. Nguyệt Kiến Xương cháu thấy như thế nào? Nếu được thì cháu có thể suy nghĩ hình thức này. Cứ xem như thử việc trước nếu được thì làm tiếp không được thì thôi cô cũng không ép.

Nguyệt Kiến Xương bây giờ thấy ý kiến này cũng khá được. Công việc luôn bắt đầu bằng hình thức thử việc, Vị trí nào cũng như thế dù công nhân hay người bốc vác đều có hai từ Thử việc huống chi người sẽ điều hành một công ty lớn. 

Nguyệt Kiến Xương có phần lưỡng lự một chút mới lên tiếng nói với Hoàng Lâm Nhu. 

- Cháu thấy ý kiến này khá tốt. Nhưng nếu một tháng thì quá ngắn như vậy cháu xin hai tháng thử việc. Với mức độ hai tháng cháu tin mình sẽ tìm hiểu đủ để đưa ra quyết định cần thiết hay không. Nếu cảm thấy trong một tháng, nếu cháu không thể làm được ở lĩnh vực này thì cũng sẽ xin dừng công việc sớm để không làm tốn thời gian của cô.

Lời nói của Nguyệt Kiến Xương lúc này làm cho Hoàng Lâm Nhu cũng mỉm cười. Đối với một người thường sẽ chọn càng ít thời gian thử việc càng tốt. Bởi họ sẽ ký hợp đồng được chính thức và lâu dài. Lựa chọn của Nguyệt Kiến Xương lại đi ngược với mọi người cho thấy hắn muốn tìm hiểu thật rõ ràng một vấn đề nào đó trước khi đưa ra quyết định đúng đắn cho chính mình.

- Nếu cháu đã muốn như thế cũng tốt. Càng tìm hiểu kỹ những vấn đề cần thiết cháu dễ bắt đầu công việc một cách tốt hơn. Không nói đến vấn đề này nữa nếu cháu đã chấp nhận thì mức lương khởi điểm của cháu sẽ được bảy mươi phần trăm, theo đúng luật pháp hiện hành. Lương chính thức sẽ là ba mươi triệu một tháng tùy theo năng lực. cháu đồng ý thì cô cho người soạn thảo hợp đồng.

Mức lương của Hoàng Lâm Nhu đưa ra Nguyệt Kiến Xương không có ý kiến trong vấn đề này. Đơn giản đây là một mức lương ở trong nước có thể nói tương đối cao so với mức sống hiện tại. Dù cho lúc hắn còn tại vị giám đốc của công ty nhà mình cũng không bao giờ nghĩ đến mức lương như thế. 

- Vâng mức lương như vậy cũng đã quá cao so với suy nghĩ của cháu rồi. Cô cứ cho người làm hợp đồng cháu sẽ đồng ý ký ngay. Nhưng không biết cô định mở siêu thị đặt nền móng tại đâu trước tiên?

Nguyệt Như Hoa nghe anh mình đồng ý cũng có chút vui với số tiền mà Hoàng Lâm Nhu đưa ra cô cũng không nghĩ đến nó lại nhiều như vậy. Khi mà chỉ với lương thử việc anh cô cũng có thu nhập hơn xa những người khác. Trong khi cô biết anh mình chắc chắn sẽ làm được. Với công việc của gia đình dù anh có một chút biết được tình huống không ổn nhưng vẫn chống đỡ được, Thì điều này cho cô hiểu rằng anh mình có năng lực thật sự chứ không phải như những người khác. Chỉ là anh không được thời khi đụng phải những người không nên dính vào.

- Trước mắt cô định phát triển từ cơ sở gia đình ở Lưu Minh đi lên. Cháu với em gái mình có thể cùng cô với Nhã Oanh về Lưu Minh. Ở khu nhà của nhân viên vẫn còn một vài phòng cho các cháu ở được. Nơi đó cũng an toàn và không vướng phải vấn đề an ninh gì. Còn về phía vụ án. Cô sẽ nói với họ khi nào cần đến hai anh em thì họ sẽ báo. Chứ cháu ở đây đợi cũng không có ít gì hai anh em lại không biết phải làm sao.

Nguyệt Kiến Xường nhìn qua em gái mình rồi gật đầu. Đề nghị của Hoàng Lâm Nhu không mới. Cái việc cấp phòng cho một giám đốc để ở cũng không lạ. Nhưng đối với việc nhìn em gái mình Nguyệt Kiến Xương muốn hỏi rằng có nên rời khỏi Ngọc Châu hay không. Bởi ở đây hắn và cô đều biết họ không còn gì.

- Như thế cũng được. Em cũng không muốn ở lại Ngọc Châu này, Dù sao nơi này tuy chúng ta lớn lên nhưng dạo gần đây nó lại làm em thấy ngột ngạt khó chịu. Việc học có thể chuyển về Lưu Minh. Em nghĩ ở đó cũng có những trường học giống như trong này. Với điều kiện học tập của em chắc bên Lưu Minh sẽ nhận.

Nguyệt Như Hoa nói ra ý kiến và suy nghĩ của mình. Cô cảm thấy anh mình có hỏi ý kiến thì cũng như thế. Cô sợ rằng ở nơi này vẫn còn đường dây của mấy người kia. Một khi Nhã Oanh và Hoàng Lâm Nhu rời khỏi Ngọc Châu thì đám người bảo vệ cô và anh mình cũng rời đi. Lúc đó chưa biết chừng những người chạy thoát trong đường dây này lại tìm đến hai anh em cô thì thật sự không thể gặp may mắn có người cứu họ lần nữa.

- Nếu em đã nói vậy thì quyết định như thế đi. Hôm nay chúng ta đi rút hồ sơ học bạ của em luôn. Sau đó đợi cô và Nhã Oanh đi Lưu Minh chúng ta cùng rời khỏi nơi này. Biết đâu ở một môi trường mới, Một công việc mới anh em mình sẽ tốt hơn.

Nguyệt Kiến Xương đáp lại lời nói của em mình. Nhã Oanh cũng gật đầu lên tiếng. 

- Như vậy đi để tôi cho người theo hai người làm thủ tục chuyển trường. Sau đó sẽ chuẩn bị vé máy bay các thứ cần thiết. Ngày mai chúng ta về lại Lưu Minh. Khi đó chắc chắn tôi sẽ thu xếp một ngôi trường cần thiết cho Như Hoa.