Siêu Việt Tài Chính

Chương 747




Khá bất ngờ khi bị Nhã Oanh nói là họ sẽ phải đi tu người đàn ông này bây giờ chỉ cười nhẹ nhìn Nhã Oanh nói.

- Cô bé đừng dọa người ai mà không biết bọn này ở đây quanh năm suốt tháng có việc gì mà bọn này không thấy. Nhìn xem đám tài xế kia muốn đón người ít nhất phải chạy ra khỏi lối đi này. Muốn đi tự đi bộ ra ngoài sân bay mà đi xe của mấy người.

Biết không thể động tới Nhã Oanh người này lập tức lên tiếng đe dọa. Hắn cho rằng với ba người không cần phải lo lắng điều gì phép vua thua lệ làng. Hắn có thể khống chế được tình hình ở tại nơi này vì có một chút quan hệ với những người nơi đây.

- Đúng là phường chợ búa. Ra ngoài thì ra ngoài ông mày xem mày làm được gì.

Phùng Kiếm Hoa hắn rất tức giận nhưng người bên kia nhìn so ra cũng đông hơn bên mình. Công Toại dù cho là vệ sĩ nhưng một lúc cũng không thể đối phó với nhiều người. Biết rằng trên máy bay còn vài người nữa. Nhưng theo như Thiếu Kiệt nói qua hồ sơ nếu có chuyện gì cứ đưa thân ra mà đỡ chịu đấm ăn xôi sẽ có người cứu hắn ra trong mọi tình huống. Việc này làm cho Phùng Kiếm Hoa an tâm không ít.

Thấy Phùng Kiếm Hoa định bỏ đi một người tài xề đừng ra trước mặt hắn chặn lại

- Này Ông anh vu oan cho bọn này xong rồi muốn đi thì đi đâu dễ vậy. Một là bồi thường danh dự bọn này hai là ông đừng trách tại sao máu lại màu đỏ.

Phùng Kiếm Hoa lúc này thật sự tức điên người. Hắn không ngờ việc nãy giờ diễn ra vẫn chưa thấy một người nào có được thẩm quyền nhất định xuất hiện để giải tán mấy cái người này. Trong lòng không khỏi bức xúc cách làm việc của những bảo an nơi sân bay.

Nhã Oanh bây giờ mới tiếng lên nói vừa đủ để Phùng Kiếm Hoa nghe.

- Chổ này có người sắp xếp muốn đối phó mình. Việc này có làm lớn lên cũng không vấn đề gì. Miễn là ông không động thủ trước thì đểu có thể dễ nói chuyện.

Phùng Kiếm Hoa nghe Nhã Oanh nói nhỏ với mình như thế cũng gật đầu nhẹ. Hắn trở thành người mở đường đi thẳng về phía tên vừa mới nói chặn đường mình.

Hắn quyết tâm mở đường xem mấy tên này muốn làm gì. Tâm Lý bất qua đánh nhau vài cái nếu hắn chiếm lý thì có người giải quyết giúp hắn.

Người đàn ông chặn lấy lối đi của Phùng Kiếm Hoa lúc này nhìn hắn bộ dạng không khác gì nói cho người ta biết. Chỉ cần mấy người động vào ta một cái là ta ăn thua đủ.

Khuôn mặt của hắn làm đám người taxi khó chịu. Với tầng lớp những người nhà giàu có thường rất ngại động tay động chấn và lại lo lắng khi biết mình bị uy hiếp nhưng Phùng Kiếm Hoa lại một mực như không sợ những việc này làm cho không ít người phát cáu. Chưa chịu với vẽ mặt đó thôi Phùng Kiếm Hoa còn lên tiếng nói.

- Mẹ không tin là ở sân bay này không có bảo an để mấy người lộng hành như thế. Xem ai dám gây chuyện có bị đánh thì ta kiện cho nó khỏi ăn cơm nhà luôn.

Vài người nghe Phùng Kiếm Hoa nói như thế bực tức lao vào. Trong đầu vốn những người này xem như không có gì đáng lo có chuyện gì có người sẽ giúp mình. Phùng Kiếm Hoa người lạ sẽ không bằng được việc mình quen với những bảo an và có người nâng đỡ tại của khẩu sân bay này.

- Con mẹ nó muốn ăn đòn thì ông cho ăn đòn. Đem con nhỏ đó lên xe!

Vừa nói người này vừa ra hiệu đã đến nước này thì lật mặt có bắt cóc lấy Nhã Oanh cũng chỉ được việc là mọi thứ đều xong.

Phùng Kiếm Hoa bây giờ bị hai người vây lại chứ hết hắn còn bị đấm ngay một cái lên người. Công Toại thấy vậy bao bọc Nhã Oanh lui lại phía sau.

Từ bốn phía xung quanh lối ra lúc này bỗng nhiên một đám người xuất hiện. Một chiếc xe du lịch mười sáu chỗ chạy tới. Tiếng phanh xe gấp tạo ra một vết nám ma sát trên mặt đường. Cánh cửa hông đường kéo ra một cách nhanh nhất,ngay lập tức được mở ra một đám người chạy xuống từ xe đối diện với đám người tài xế taxi.

Vài người xông tới hương của Phùng Kiếm Hoa đem hắn bảo vệ phía sau. Trịnh Hòa bây giờ cũng xuất hiện bên cạnh của Phùng Kiếm Hoa đem hắn kéo về phía sau.

Mấy người tài xế taxi bây giờ bất ngờ với sự xuất hiện đột ngột của một đám người xa lạ. Hơn nữa những người này dường như đánh đấm khá tốt trong phút chốc đã kéo Phùng Kiếm Hoa ra khỏi họ. Nhã Oanh với Công Toại cũng được đám người này bảo vệ thành một vòng cô lập bên ngoài.

Diễn biết diễn ra bất chợt làm cho những hành khách ở đây cũng trợn mắt há hốc mồm. chỉ trong phút chốc tình thế chuyển biến một cách bất ngờ làm cho họ cứ tưởng như đây là đang đóng phim.

Phùng Kiếm Hoa đứng sau Trịnh Hòa lúc này thấy mình được bảo vệ cũng hùng hổ không kém la lớn nhìn về phía đám người tài xế taxi đang bị nhóm người của Trịnh Hòa vây lại nói.

- Đánh! Đánh bọn nó! Mẹ ỷ đông rồi làm bậy dám đánh ông mày!

- Ông bình tỉnh đi. Lúc này mà đánh bọn họ là bị kéo xuống thuyền luôn đấy.

Trịnh Hòa cũng không phải ngốc. dù sao hắn vẫn để cho người của mình ghi hình lại vì như thế mới có đầy đủ bằng chứng cần thiết đem lại có lợi cho họ.

Sự kiện này làm cho bảo an sân bay lục tục chạy tới. Đám người bảo an lúc đầu có thể nói là không màn đến những gì xảy ra ở đây. Vì đám người tài xế ở nơi này đã quá quen thuộc với họ. Nhưng khi thấy được chiếc xe du lịch cấp tốc chạy vào trong khu vực đón người, đám bảo an sân bay mới thấy chuyện này không ổn lập tức triệu tập người chạy đến.

Nhìn tràng cảnh phân chia ra một đám người bảo vệ lấy ba người còn đám tài xế taxi ở phía một bên người đội trưởng bảo an lập tức lên tiếng nói.

- Chuyện gì! Cái gì đây! Mấy người định làm loạn sân bay đúng không!

Không để đám người Nhã Oanh lên tiếng người tài xế cầm đầu lập tức lên tiếng nói.

- Anh bọn này định làm loạn sân bay đem người tới đây hành hung hành khách. Bọn em bảo vệ hàng khách nên bị bọn nó vây đánh.

Cả đám người phía sau cũng lập tức đứng hình không ngờ những người này chớp mắt có thể nói dối trắng trợn như thế. Nhưng không phải việc của mình đám người hành khách đứng hóng chuyện nãy giờ cũng không dám lên tiếng. Họ sợ bị ghi thù hắn rồi có người tìm cách trả thù thì không hay chút nào.

Không nói hai lời người đội trưởng bảo an bây giờ không đợi phía Nhã Oanh có người lên tiếng mà chỉ nghe một phía quát.

- Các người là ai! Định làm gì. Sân bay có nội quy của sân bay định khủng bố đúng. Bắt hết về!

Công Toại với Nhã Oanh lập tức nhíu mày. Phùng Kiếm Hoa trợn mắt nhìn đám người bảo an tới mà bực tức quát lên.

- Mấy người thông đồng với nhau đúng không! Chớp mắt người bị hại trở thành kẻ làm ra chuyện còn cái đám người này lại không có gì. Mấy người có bị ngu không. Chỉ nghe lời một phía mà làm việc. Cấp trên mấy người là ai tôi cần gặp họ.

Người đội trưởng lúc này cũng điên máu không kém. Hắn tới đây vốn lấy uy thế của mình từ trước đến giờ dù cho hành khách có là nhân viên cấp cao đi nữa những đã vào tới địa phận sân bay này thì lời nói của hắn cao hơn hết giờ bị phản kháng lại mà giữa đám đông như thế này uy danh mất hết.

- Còn nhiều lời! Chống đối người thi hành công vụ bắt lại!

Lời của hắn vừa nói ra xong Nhã Oanh lập tức lên tiếng.

- Này ông anh! Nên biết mình làm gì không khéo mọi chuyện không ổn chút nào đâu. Chưa biết chừng một phút uy phong rồi ân hận đấy. Ông anh nên cân nhắc.

Nhã Oanh thấy được người này chủ yếu vì quen biết với đám người tài xế ở đây mà thiên vị ra mặt. Hơn thế nữa lại còn tỏ thái độ uy phong không cần phân biệt phải trái. Trong mắt cô người này thật sự không mấy tốt lành.

- Lại còn uy hiếp cả nhân viên quốc gia. Mấy thằng bây đứng đây làm gì! đi lên bắt hết lại.

Đám người phía sau người bảo an này bây giờ mới xông lên.

Nhóm người của Trịnh Hòa rút về đứng bao quát lại trước Nhã Oanh và Phùng Kiếm Hoa. Công Toại bây giờ mới bước lên phía trước nói.

- Bảo an kiểu này xem ra cần phải thanh lý một chút.

Một người vừa xông đến trước mặt hắn bị Công Toại đạp ngay một cước. Sức lực của Công Toại không phải đơn giản là những người Bảo An này chịu nổi. Một cước đạp ra đem người bảo an đi đầu văng ra một phía. Trịnh Hòa bây giờ đứng bên trong bảo vệ Nhã Oanh với lại Phùng Kiếm nhất thấy vậy dù ngứa tay muốn lên đánh những cũng đành phải nhìn đám người của mình đang phối hợp với Công Toại chống lại những người bảo an của sân bay.

- Nhã Oanh lớn tiếng từ phía trong nói với Công Toại.

- Miễn đừng chết người việc làm cáng lớn càng tốt.

Những người đi theo bảo vệ Nhã Oanh lần nghe thế cũng ra sức đánh hết mình. Đám người tài xế taxi cũng gia nhập trận chiến phụ trợ mấy người bảo an. Nhìn đám người bảo an cấp dưới của mình bị đánh người đội trưởng lúc này phẫn nộ quát.

- Chống đối người thi hành công vụ. Tấn công sân bay có mục đích liệt vào hàng khủng bố được quyền sửa dụng công cụ hỗ trợ.

Hắn vừa nói dứt câu Công Toại không biết ở đâu đã xuất hiện trước mặt hắn. Đấm ngay một cái vào mặt. Cú đấm không nhẹ. Nhưng lời nói của hắn đã đề nhóm người bảo an bên dưới mặt đất vội vàng lấy ra vũ khí của mình.

Ngay lập tức đám người bên phía Công Toại lui lại một bước cũng đem súng phía sau lưng hướng về bốn phía. Đám người tài xế taxi lúc này cũng trợn mắt há mồm không dám động thủ nửa. Mồ hôi lạnh chạy khắp sống lưng của họ.

Bởi nếu như lúc đầu những người này cầm súng ra bắn họ mỗi người một phát xem như xong họ chết không hiểu tại sao mình chết. Tên cầm đầu của đám người tài xế cũng bủn rủn tay chân. Việc mới đầu chỉ đơn giản nhưng sao lại có thể xuất hiện đồ chơi này.

Ngoài việc Công Toại và mấy người vừa xuống máy bay không sử dụng súng ra thì những người khác trên tay mỗi người một khẩu K54 đen ngòm. Đội trưởng đội bảo an sân bay cũng đổ mồ hôi lạnh. Hắn đến đây vốn chỉ giải quyết vấn đề nhỏ. Giờ sự tình nào lớn sợ rằng cái ghế đội trưởng của hắn cũng mất.