Siêu Việt Tài Chính

Chương 727




Buổi chiều hôm đó mọi việc diễn ra bình thường như mọi ngày chỉ khác một chút ở buổi cơm tối có thêm những người của nhóm Hà Thúc ngồi vào bàn.

Thiếu Kiệt cũng chỉ xem như sự có mặt của mọi người thật sự bình thường như hàng ngày hắn hạn chế thấp nhất vấn đề trò chuyện cần thiết liên quan đến những thứ phức tạp. Thậm chí hắn còn không có quá chú trọng là mình đang dùng bữa với ai. Cũng vẫn như mọi ngày ăn cơm no xong đặt chén bát vào bồn rữa xong lại chui vào phòng máy tính.

Nhóm người Hà Thúc dường như thấy việc này khá là lạ nhưng nghe Hà Vi nói ngày nào Thiếu Kiệt cũng như vậy nên không nói gì. Họ hiểu đối với Thiếu Kiệt cấp bật không áp chế được. Hơn nữa hắn làm việc theo thói quen hàng ngày chứng tỏ hắn không xem họ là người ngoài xa lạ. Việc này cũng làm cho tâm lý của nhóm người có chút không thích ứng được.

Thường mọi người dùng cơm với họ đề nhìn mặt, Cử chỉ thao tác cá thứ để khỏi làm nhóm người họ phật lòng. Thiếu Kiệt thì ngược lại hắn không cần nể nang gì đến những việc nhỏ nhặt này còn làm nó một cách không lời nào để trách móc được.

Ban đêm Lưu Minh cũng như thế mọi thứ dường như chậm rãi trôi qua. Hà Vi sau khi xem hết các chương trình truyền hình nhìn tới đồng hồ cũng đã khá trễ. Cô nhìn về phía phòng máy tính lắc đầu một cái. Lúc này Hà thúc và mọi người ngồi ở phòng khách cũng thấy được hành động của cô nên lên tiếng hỏi.

- Thằng nhóc ngày nào cũng làm việc như thế sao Hà Vi?

- Vâng hầu như ngày nào cũng vậy! Thiếu Kiệt không thức trắng đêm thì cũng tới ba bốn giờ sáng. ít nhất là như thế sáng thì tới giờ gần đi học sẽ dậy. Hôm nào học hai buổi xem như là hôm đó không ngủ.

Lời của Hà Vi lúc này làm cho mọi người trong phòng đề lắc đầu. Trước đây nhóm người Hà Thúc không nghĩ rằng thời gian của Thiếu Kiệt lại dành cho nhiều việc gì như vậy. Bởi với họ Thiếu Kiệt ngoài việc là một thiếu niên còn ngồi ghế nhà trường thì chỉ quản lý một số công ty. Điều này cũng không làm cho hắn phải tốn nhiều tâm huyết hay là bận rộn như Hà Vi đã nói.

Vì đơn giản nhưng công việc này đều được cấp dưới Thiếu Kiệt thực hiện. Nếu có vấn đề gì thì hắn mới đưa ra quyết định cần thiết. Họ không nghĩ Thiếu Kiệt lại mất khá nhiều thời gian cho công việc ngồi máy vi tính đến nổi có nhiều ngày không ngủ mà vẫn có thể giữ được tỉnh táo. Bản thân họ cảm giác nếu mình đặt ở vị trí của Thiếu Kiệt chắc có thể sẽ không được.

- Thằng nhóc nó cần gì lao tâm lao lực như vậy làm gì vậy? ít ra ông thấy nó cũng không cần phải làm việc đến mức như thế nó đã có trở thành doanh nhân hay là người có thế lực trên thương trường đâu mà cần phải làm như thế nhỉ.

Lưu Hoan không nhìn được phải thốt lên một câu hỏi nói với Hà Vi. Bởi vì việc này ông thấy có gì đó không đúng với việc Thiếu Kiệt bây giờ đang làm cho lắm.

- Ông nói như thế là sai rồi. Xem ra thằng nhóc chịu nhiều áp lực thầm lặng hơn mọi người thấy bên ngoài. Vì để không phải sai lầm trong những công việc của mình nó buộc phải lấy thời gian đánh đổi khá nhiều. Trước giờ chúng ta cứ nghĩ nó là một người biết tính trước tính sau. Nhưng xem ra chúng ta đã sai rồi. Tất cả mọi thứ không phải sự thuận lợi nhất thời, mà phải đánh đổi bằng sự cố gắng hàng ngày đấy.

Trương lão bây giờ mới thở dài lên tiếng làm mọi người trầm mặt một lúc. Trước nay trong nhóm Hà Thúc luôn cho rằng Thiếu Kiệt làm được điều đó là việc hiển nhiên đó được tính toán cẩn thận. Nhưng giờ họ mới hiểu. Mọi thứ không phải là sự tình cờ phù hợp thời gian cần thiết mà là sự cố gắng thầm lặng của Thiếu Kiệt.

- Mà Hà Vi sao cháu không nói cho mọi người những việc này. Trước giờ cứ nghĩ thằng nhóc đó làm cái gì cũng tốt thì ra là không phải như bên ngoài.

- Cháu cũng có định nói cho mọi người nhưng mà Thiếu Kiệt lúc đó cũng chỉ cười bảo cháu rằng. Ai sinh ra trên đời cũng đã trở thành một thiên tài. Họ có những kỹ năng riêng của mình nhưng chưa được khai phá. Ngoài những việc này thiên tài cũng phải đánh đổi bằng sự cố gắng cần thiết cho nó. Nếu không cho dù bản thân có là thiên tài đi nữa cũng không đạt được những gì mình muốn. Người bình thường cũng vậy chỉ vì họ thích cách an nhàn với tự hưởng thụ cho mình thành quả nhất thời. Thiếu Kiệt cố gắng vì chính những gì đã tạo ra được thì cần gì để người khác biết điều này. Cháu thấy như thế cũng đúng nên mới cảm thấy không cần thiết báo lại.

Hà Vi lúc này mới đứng lên khỏi chỗ mình ngồi đáp lại một câu với mọi người để cho họ hiểu được những gì mà bấy lâu nay Thiếu Kiệt làm cũng tốt. Cô nhìn thấy hắn làm việc đôi khi cũng phải lo lắng nhưng mọi người thì lúc nào cũng cho đây là việc hiển nhiên nên giờ nói ra để họ hiểu một phần cũng tốt.

- Thôi cháu đi pha một ít cà phê với trà cho Thiếu Kiệt đây mấy ông giờ này còn ngồi đấy không chịu đi ngủ sao.

- Được rồi! Mấy cái lão già này ngồi đây một chút rồi cũng về phòng ngủ đây. Cháu nói thằng nhóc đó giữ gìn sức khỏe được rồi.

Hà Thúc chỉ cười cười đáp lại lời Hà Vi. Đợi cho cô đi khỏi phòng khách bên ngoài lúc này Hoàng Lâm Nhu mới từ bên ngoài vào. Nhìn nhóm người Hà Thúc vẫn ngồi ở phòng khách bà cũng chỉ nở một nụ cười lên tiếng nói.

- Mấy vị chưa đi nghỉ ngơi nữa sao?

Nghe được tiếng nói của Hoàng Lâm Nhu Hà Thúc bây giờ mới nhìn bà cười cười đáp lại.

- Thằng nhóc nhà cô còn chưa ngủ thì mấy lão già này ngủ sớm cũng đâu ít lợi gì.

Dù cho Hà Vi đã nói đây là thói quen thức khuya làm việc của Thiếu Kiệt nhưng Hà Thúc vẫn muốn thử xem tại sao Hoàng Lâm Nhu biết thói quen này không tốt lại không khuyên bảo con mình nên mới vờ như không biết mà nói ra câu này. Xem như họ đợi Thiếu Kiệt xong việc rồi cả nhà đi ngủ luôn.

Hoàng Lâm Nhu lúc này cũng có chút bất ngờ lắc đầu nhìn nhóm người Hà Thúc cười cười đáp.

- Mấy vị có đợi nó thì còn lâu lắm có đối khi nó thức cả tới sáng. Như thế không được đâu tôi thấy mấy vị tốt nhất là giữ gìn sức khỏe chứ đừng như nó thức theo nó chỉ có nước hại cơ thể thôi.

Hiểu ý Hà Thúc muốn thăm dò mẹ của Thiếu Kiệt Lưu Hoan giả vờ nhíu mày một cái nói với bà.

- Ấy nếu thế sao cô lại không khuyên thằng nhóc đi. Ở độ tuổi của nó nếu như thế cũng không tốt ảnh hưởng sức khỏe như thế sao cô lại cứ để nó làm việc như thế không ổn tý nào.

Tường Lưu Hoan thật sự lo lắng cho Thiếu Kiệt về vần đề này Hoàng Lâm Nhu bây giờ mới ngồi xuống một cái ghế ở phòng khách thở dài đáp lại.

- Tôi cũng chịu thua nó vốn cứng đầu. Đã muốn làm gì thì làm cho đến cùng mọi thứ không thể nói được. Trước đây cũng vậy mà bây giờ cũng vậy. Thằng nhóc nó có thói quen này từ nhỏ rồi. Trước đây vì nhà nghèo thì tôi cũng không nói được. Nó mỗi tối thường hay đi canh nhưng sòng cờ bạc của người ta. Chạy việc vặt như mua đô ăn khuya đổi bài các kiểu kiếm tiền thêm. Tôi có nói thì nó cũng mặc. Tiền học tự nó đóng giờ có khuyên nó thì nó cũng chỉ nói thuyền lớn sóng lớn thuyền nhỏ sóng nhỏ mỗi con sóng đều có thể lật thuyền không chuẩn bị thật kỹ chỉ có thể làm mồi cho những người khác mà thôi.

Nhóm người Hà Thúc tuy là có hồ sơ về Thiếu Kiệt khá kỹ lưỡng nhưng việc hàng ngày và chuyện xưa không đáng nhắc đến thì trong hồ sơ lại không có đại khái họ hiểu với Thiếu Kiệt chuyện này không thể nói là thành tích hay là sự nổi bật.

Dựa theo những thứ như thế này nếu nói trong thể chế đúng nghĩa nó là một vết mực vào lý lịch đối tượng. Việc đi canh các sòng bạc như thế này chẳng khác nào tiếp tay cho những đối tượng làm trái pháp luật nhưng mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh việc lúc đó Thiếu Kiệt làm xem như là bất khả kháng.

Hơn nữa những việc này có xảy ra nhưng Thiếu Kiệt lại không đi lầm đường lạc lối vào những vấn đề tệ nạn này đã là một việc ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Bởi xung quanh cái xóm nhỏ thị phi của Thiếu Kiệt dường như không thiếu những vấn đề tệ nạn cần thiết này.

- Thằng nhóc hồi nhỏ lăn lộn cuộc sống chắc không dễ dàng đi!

Trương lão lúc này cũng thở dài nói ra một câu cảm thán. Hà Thúc cũng trầm mặc không nói được. Lưu Hoan nhìn mọi người như thế nghe được chuyện không nên nghe biết được lúc đó hoàn cảnh của Thiếu Kiệt như thế nào mới nhớ đến số tiền mà hắn lần đầu đem theo để đi buôn nên lắc đầu nói.

- Xem ra thằng nhóc có được ngày hôm nay không phải là ngẫu nhiên nếu như không có tôi giúp thằng nhóc sử dụng đúng mói tiền đó vào việc kinh doanh thì sớm hay muộn chúng ta cũng sẽ gặp nó. Chỉ là tôi may mắn gặp đúng thời điểm thôi.

Lưu Hoan cho rằng việc Thiếu Kiệt có số tiền vốn kia đều là do hắn chuẩn bị thật lâu trong quá trình cực khổ của mình phải sống trong cái xã hội phức tạp đầy tệ nạn như thế.

Hoàng Lâm Nhu cũng không biết Lưu Hoan nói mình may mắn là tại sao. Đến bây giờ việc kinh doanh của Thiếu Kiệt bà tưởng rằng do gặp được Lưu Hoan giúp đỡ nên mới như thế chứ hoàn toàn không nghĩ đây là tiền riêng của Thiếu Kiệt để dành được.

- Ông bà xưa nói đúng không có sự cố gắng nào là không trải qua lâu dài xem ra mấy lão già như mình lại không có tính giác ngộ như thằng nhóc. Nhưng mà việc giờ nó cứ đâm đầu làm việc như thế thì cũng không thể trách được. Thói quen đã làm cho nó có một cái gọi là âm thầm cố gắng cho những gì mình đang làm thì cũng không thể thay đổi được trong một sớm một chiều,

- Tôi thấy không sai lệch đi đâu được. Nó như thế mới có thể tính toán cẩn thận. Vận may hay năng lực thật sự thì chỉ có người bên trong cuộc hiểu rõ thôi. Mấy ông lão như mình như thế mà không bằng được một thằng nhóc.