Siêu Việt Tài Chính

Chương 702




Thiếu Kiệt cũng nhức đầu với tình trạng này hắn dù bên ngoài chỉ nói cho có cơ sở nhưng điều kiện đó phải phù hợp. Nếu Thiếu Kiệt báo cho Tần Tiến việc này xem như báo lại cho Lâm gia việc hắn nghĩ học là như nhau không khác là mấy.

- Đúng là vấn đề của Tần Tiến nhìn như đơn giản nhưng lại phức tạp thật. Nếu như có một cách nào có thể nghỉ học mà không gặp vấn đề gì là tốt rồi. Thiệt nếu là lúc trước thì khỏe rồi.

Ngọc Nhi nghe Thiếu Kiệt than vãn cũng nhìn hắn cười. Bởi vì cô biết Thiếu Kiệt muốn ám chỉ quá khứ của mình nghỉ học không phép thường xuyên lại không bị mẹ mình quản quá gắt gao. Hắn có thể làm những gì mà mình thích không phải lo lắng trước sau điều gì.

- Không phải anh nói mẹ xin nghĩ là được sao. Cô chắc cũng hiểu mà làm gì mà cứ bắt ép anh đi học nhưng thế cũng đâu có lợi gì đâu. Anh kiếm ra được tiền rồi lại nhiều hơn người khác anh còn phải lo những vấn đề khác nữa đâu thể cứ gò bó trong cái môi trường học tập được.

Nhã Oanh thấy bản thân Thiếu Kiệt cũng không cần phải đi học gì. Nhưng lại cứ cố gắng đến trường du rằng chẳng lúc nào hắn được đi học trọn vẹn.

- Em đấy! Mẹ mà nghe lại mắng cho xem. Không hẳn là mẹ không đúng đâu, Trước giờ anh toàn dựa vào kinh nghiệm cần thiết. Nếu chỉ đọc và hiểu vần đề thì còn có thể. Nhưng để đặt ở một môi trường tính toán cân nhắc để công ty phát triển anh không làm được. Đúng là bản thân anh có nhưng công ty phát triển rất tốt. Nhưng các em nên nhớ anh sử dụng kiến thức của người khác để tạo sự phát triển cho nó. Cái anh đưa ra thật chất chỉ là hướng đi cần thiết còn quy trình thì tất cả những người bên dưới anh có người nào không có kiến thức chuyên ngành không?

Thiếu Kiệt luôn hiểu rõ hắn phát triển được đến thời điểm này chẳng qua là biết trước được một số việc hắn hoạch định những công ty của mình làm ra bố cục cần thiết cho những người bên dưới đi theo đúng một hướng đi mà hắn biết trước. Nếu thật sự để hướng theo đường lối đó thật sự không phải hắn mà là đám người làm việc bên dưới nhiều hơn là Thiếu Kiệt tự thân hoạt động.

Cả ba người đều im lặng. Bời vì suy nghĩ một chút đều nhận ra Thiếu Kiệt hầu như không quản lý vấn đề về nhận sự và các phương thức kinh doanh gì cho các công ty của mình. Hắn chỉ đưa ra đường lối kinh doanh và những người bên dưới là người thực hiện. Việc này cũng lý giải phần nào tại sao Thiếu Kiệt chỉ xem báo cáo hàng tháng của họ để biết được công ty phát triển có đúng theo dự định của hắn hay không.

- Trước giờ hầu hết anh áp dụng kinh doanh vào những vấn đề chính đều từ kinh nghiệm cuộc sống đút kết ra. Nếu đưa anh điều hành một công ty chính thức chưa chắc anh đã có thể làm nó phát triển tốt. Đơn giản một công ty không thể nào vận hành đúng với những gì anh muốn trong quá trình kinh doanh anh sẽ vấp phải những vấn đề mà anh chưa hiểu được hết. Mà những việc này chỉ có những sinh viên đã tốt nghiệp hoặc người đã học từ chuyên ngày đó. Và kinh nghiệm đã kinh doanh trong nghề biết. Nếu nói để anh làm chưa chắc là tốt hơn họ đâu.

Thiếu Kiệt cũng thú nhận mọi thứ với cả ba người với họ Thiếu Kiệt cũng không cần giấu bời vì hâu như ai cũng hiểu hắn không động tới việc kinh doanh chính thức của từng công ty.

- Nhưng em thấy việc này cũng không ảnh hưởng gì họ đã đi với anh lâu như thế chắc chắn sẽ thực hiện tốt mọi thứ thôi. Chỉ cần anh đứng ra điều hành ở trên là được đâu phải nhất thiết là phải làm toàn diện.

Ngọc Nhi thấy với những gì Thiếu Kiệt làm hơn xa những người khác kế hoạch hắn định ra thường được mọi người áp dụng rất đúng lúc và đúng thời điểm. Cô thấy nếu Thiếu Kiệt cứ như thế này những công ty kia phát triển lâu dài và ổn định là điều hiển nhiên.

- Không! Vấn đề này rất khó nói. Đúng là bây giờ mọi người đều đứng ra quản lý mọi thứ không có gì là phức tạp hóa vấn đề lên. Nhưng em nên hiểu con người thường có một đăc tính không mấy tốt đẹp đó là đứng núi này trông núi nọ. Nếu cứ như bây giờ thì không sao. Nhưng nếu một ngày có những thứ buộc họ phải thay đổi suy nghĩ muốn mình làm riêng thì lúc đó anh có giữ cũng không được. Một người đã muốn đi thì chúng ta cũng không giữ được. Đó là lẽ tất nhiên của cuộc sống. Như thế tim người thay vào rất khó. Người đó có làm được như người trước hay không vẫn là một dấu chấm hỏi lớn đấy.

Nhã Oanh nghe Thiếu Kiệt nói như vậy cũng im lặng suy nghĩ về vấn đề này. Cô thấy hoàn toàn có thể cho việc Thiếu Kiệt nói. Không it người cũng đã nhìn thấy rất nhiều ở ngoài xã hội vấn đề này.

- Như vậy là Thiếu Kiệt cần một lượng kiến thức từ trường lớp và những kiến thức chuyên sâu hơn nên anh mới trụ lại học tập ở trường. Nhưng giờ lại vướn phải mấy vấn đề khó giải quyết này thì làm sao được. Nếu như có một người nào đó thay anh đi làm tất cả những chuyện này em thấy có lẽ thích hợp hơn. Nhưng mà làm sao kiếm được nó mới là quan trọng đấy.

Hà Vi với Ngọc Nhi biết được Thiếu Kiệt vì sao vẫn ngồi ở ghế nhà trường. Về những thứ kiến thức cần thiết mà hắn chưa có được hai người cũng có cảm giác khá đúng.

- Nếu thật sự có một người hoàn toàn giống Thiếu Kiệt thì tốt có thể thay anh ở tại đây để cho Tần Tiến không nghi ngờ còn về vấn đề học vấn thì chắc không cần phải lo đâu vì ông em đã cho phép điểm số anh không thấp rồi việc lên lớp chắc chắn không vấn đề gì.

Hà Vi nói ra suy nghĩ của mình. Ai cũng hiểu nếu là Thiếu Kiệt thì dù hắn có thi hay không thì điểm số học bạ của hắn vẫn sẽ được làm hoàn chỉnh để có kết quả tốt vừa đủ để không có quá nhiều nghi ngờ về thành tích học tập của hắn.

- Thiếu Kiệt anh thử hỏi Thanh Trúc xem. Em nghĩ chắc cô ta sẽ có cách đấy. Dù không phải quá tin nhưng em thấy Thanh Trúc ở cái gia đình kia với lịch sử lâu đời như thế biết đâu cô tại lại có được chút gì đó hay là bí quyết cải trang cho một người khác giống anh thì sao. Giống trong mấy cái truyện kiếm hiệp hay có đấy?

Thiếu Kiệt nhíu mày một chút. Hắn không nghĩ đến Ngọc Nhi lại đề xuất vấn đề này. Dù không mấy tin tưởng vào kỹ thuật hóa trang lắm nhưng Thiếu Kiệt phải công nhận rằng nó có. Nhưng đây là một môn nghệ thuật trang điểm của những nhà trang điểm chuyên nghiệp sau này thường thấy. Còn hiện tại thì hắn không thể nào biết người nào có thể làm được điều này.

- Anh Không có số điện thoại của cô ta. Với lại việc cô ta về nước hay không anh còn không biết thì làm sao mà gọi điện hỏi cơ chứ.

- Ấy! Quên mất cô ta quay lại hai ngày nay rồi. Lý Bân nó không nói anh à? Mà cũng đúng anh cũng đâu có quan tâm chuyện này thôi để em gọi điện cho cô ta anh hỏi thử đi xem sao.

Ngọc Nhi thấy Thiếu Kiệt không biết Thanh Trúc đã quay lại nên cũng chỉ biết mỉm cười lấy điện thoại ra gọi điện cho cô. Bên kia một lúc sau mới có tiếng nói của Thanh Trúc.

- Alo! Ngọc Nhi có chuyện gì à?

- À! Thiếu Kiệt muốn hỏi bạn mấy thứ. Mình hỏi cũng được nhưng mà để anh ấy hỏi cậu tốt hơn.

Ngọc Nhi lúc này đưa điện thoại cho Thiếu Kiệt chỉ chỉ vào màn hình. Thiếu Kiệt cầm lấy điện thoại chỉ mở loa ngoài lên rồi nói với Thanh Trúc.

- Chuyện cũng không có gì lớn hết chủ yếu là có một số vấn đề muốn tham khảo Thanh Trúc thử xem được hay không thôi.

Thanh Trúc giọng nói trêu chọc bởi vì Thiếu Kiệt hỏi cô điều gì đó chắc chắn không phải là việc gì tốt. Nếu không cũng không tới phiên cô được hắn nhờ vã như thế này.

- Việc gì đao to búa lớn đến mức mà Thiếu Kiệt lại phải nhờ đến tôi đây. Xem ra chuyện này không thường à? Cậu nói đi nếu đúng khả năng của tôi thì tôi sẽ làm trả lời cho cậu biết.

Thiếu Kiệt thấy đối phương suy nghĩ một chút vấn đề cần thiết hắn cũng không biết nên gọi đây việc thay đổi dung mạo của một người là hóa trang hay là dị dung theo cách nói trong mấy bộ truyện tiểu thuyết mà hắn đã đọc hay không. Ngôn từ phù hợp cho việc này là gì phải biết rằng từ nhỏ Nguyễn Thanh Trúc đã sống ở quốc gia đó mà không phải trong nước.

- Cậu biết ai có thể thay đổi dung mạo một người khác thành tôi hoặc Hà Vi hay Ngọc Nhi được không?

Nguyễn Thanh Trúc nghe Thiếu Kiệt hỏi vần đế này xong cũng im lặng một lúc mới đáp lại lời hắn.

- Ý Cậu là Dị Dung sử dụng mặt nạ hay là hóa trang có hai hình thức. Còn về người làm được thì xem ra cậu kiếm đúng người rồi đấy. Tôi có thể thực hiện được.

Thiếu Kiệt hơi bất ngờ bởi vì theo lời Nguyễn Thanh Trúc thì hai vấn đề này hoàn toàn khác nhau mà hắn vốn nghĩ hai cái này hoàn toàn cũng một lĩnh vực mới đúng.

- Sao lại dị dung và hóa trang hai cái này khác biệt sao đều đổi một khuôn mặt một người thành người khác mà?

- Không! Đây là hai vấn đề khác nhau. Hóa trang là sử dụng mĩ phẩm vẽ lại khuôn mặt một người trên một người khác. Nó đi liền với khuôn mặt chỉ khác một điều là lớp mỹ phẩm khá dày. Thường phải dùng nước tẩy trang mới hết. Còn Dị Dung thi làm một mặt nạ đắp lên khuôn mặt một người làm người đó biến thành mục tiêu cần cải trang. Mặt nạ tốt nhất làm bằng da hươu sẽ cho ra chất lượng giống với da người và độ đàn hồi cần thiết. Điểm yếu của nó là dế bị rách nếu có người nào đó mạnh tay đánh vào khuôn mặt của mình.

Thiếu Kiệt không ngờ đến kỹ thuật làm mặt nạ da người làm từ da hươu vẫn còn được sử dụng mà qua những lời của Nguyễn Thanh Trúc thì cô cũng biết cách làm này. Bởi vì đây được xem là các làm mặt nạ khá cổ xưa và hầu như đã thất truyền.