Siêu Việt Tài Chính

Chương 678




Vấn đề này nếu nói Thời điểm này không ai để ý thì Thiếu Kiệt hắn lại chú trọng khá nhiều. Có thể bây giờ nó chưa phải là vấn đề lớn nhưng càng phát triển vấn đề này sớm muộn sẽ được chú trọng.

- Nếu như thế xem ra Lý Bân còn nhiều bí mật không muốn người nào biết. Nhưng nếu như anh đã xác định chắc chắn việc này tại sao không nói cho Lý Bân hắn biết?

- Anh thấy không cần thiết. Khi nào đến lúc cần nó sẽ nói cho anh nghe. Đơn giản quá khứ của Lý Bân làm cho hắn có thể giấu hết những gì được xem là bí mật vào trong lòng. Bên ngoài lúc nào cũng vui vẽ nhưng thâm tâm nó lại cô đơn. Việc này thể hiện rõ tại sao nó lại đưa tay ra khi thấy Thanh Hàn gặp nạn dù là một người không quen biết.

Hà Vi bây giờ mỉm cười. Bởi Lý Bân đã từng nói việc này xuất phát từ việc hắn được Thiếu Kiệt giúp đỡ như vậy cả Thiếu Kiệt và Lý Bân đều có chung sự tương đồng về quá khứ với nhau.

- Như thế thì anh cũng giống Lý Bân không khác mấy em nói đúng không có một số việc anh không nói nhưng bản thân em hiểu anh luôn cố giấu một điều gì đó sâu trong thâm tâm mình.

Không phủ nhận Thiếu Kiệt chỉ gật đầu hắn im lặng không trả lời Hà Vi cũng không muốn hỏi. Có những thứ không phải cứ hỏi là Thiếu Kiệt sẽ nói cũng giống như Lý Bân, Có thể cô biết mọi việc Thiếu Kiệt làm nhưng không biết rõ trong tâm hắn nghĩ gì.

Nhìn Thiếu Kiệt im lặng nhìn trên màn hình trong khi đó cả khán đài lúc này nhộn nhịp bởi những tiếng cổ vũ của các bang hội và bạn bè của họ bên dưới.

Khán phòng ổn ào náo nhiệt những tiếng nói. Lúc này một người bình thường bước tới bên cạnh Thiếu Kiệt và Hà Vi. Hắn ngồi xuống bên cạnh hai người mỉm cười thật tươi dựa vào lưng vào ghế lên tiếng nói.

- Hai người thư thái quá đấy! Đúng là không gặp chỉ vài ngày phải nhìn người ta bằng con mắt khác đây. Sao nào có một chút tin tức cho hai người đây này.

Hà Vi với Thiếu Kiệt cũng khá bất ngờ với sự xuất hiện của hắn đơn giản kể từ lần đó bị điều về Ngọc Châu bởi sự yếu kém của mình đến bây giờ Tăng Anh Hào lại xuất hiện ở đây lại là một chuyện đáng để bàn bạc.

- Anh lần này đến Lưu Minh để làm gì nữa thế. Đừng nói là bảo vệ tôi đấy nhé.

- Đúng là như vậy! Có thể cậu sẽ thấy ngạc nhiên nhưng mà qua đợt tập huấn vừa rồi tôi tiến bộ cũng không ít đâu. Giờ thì có một chút tin tức cho hai người đây. Đám người kia thuộc bộ phận ngoại giao bàn giao các hệ thống các trò chơi.

Thiếu Kiệt bây giờ cũng gật đầu. Đơn giản hắn thấy Tăng Anh Hào đúng là có khác trước làn da của hắn trở nên sậm hơn vì nắng cháy. Không còn là một người đùa cợt hay vui đùa nữa mà thật sự khác Nghiêm túc. Hắn không còn là người hay đùa nữa bởi Thiếu Kiệt nhìn thấy trên tay hắn có những vết xẹo. Những thứ này không phải là một người như hắn muốn để lại.

- Xem ra anh trưởng thanh không ít nhĩ. Còn về việc đám người đó có trở lại hay không thì không cần suy nghĩ tôi cũng biết bởi vì điều này quá đơn giản. Đi tiếp khách chỉ là buổi cơm trưa thì chắc chắn họ phải về để dự lễ trao giải. Anh được đưa đến đây để đối phó chuyện này sao?

Tăng Anh Hào dựa lưng vào ghế cười cười. Trong khi Hà Vi nhìn qua bên cạnh của Thiếu Kiệt. Tăng Anh Hào thay đổi trầm ổn đến mức mà cô cũng không nhận ra được.

Dường như không bất ngờ với những gì Thiếu Kiệt đang nói Tăng Anh Hào chỉ mỉm cười lắc đầu thở dài cúi người quàng tay chống gối mình nhìn vào cái màn hình đang chiếu những cảnh đánh nhau của hai bang hội nói.

- Cậu suy luận sắc sảo nhiều lắm. Tôi cũng không biết mình tới đây vì mục đích gì. Nhưng xem ra cậu đã biết chắc nhiệm vụ của tôi rồi. Hèn gì vừa mới xuống sân bay lại nhận được lệnh đến đây ngay tôi cũng khá thắc mắc giờ thì tôi hiểu rồi.

Hà Vi đăm chiêu một lúc trong một khoảng thời gian ngắn như thế Tăng Anh Hào lại thay đổi như một con người khác. Cô không hiểu đợt tập huấn của hắn là như thế nào nhưng nhìn vào những gì còn lưu lại trên cơ thể của hắn có thể thấy được quản thời gian qua tuy ngắn nhưng hắn cũng sống không dễ dàng gì.

- Cũng không có gì. Chỉ cần biết một chút vấn đề có một số thứ cần phải suy luận là ra thôi. Không lý nào tôi vừa đưa điều kiện và mấy thứ cần thiết mà Hà Thúc và mấy người ở Ngọc Châu chắc chắn sẽ không an tâm rồi. Nhưng mà anh tới cũng tốt đỡ phải để Hà Vi xuất hiện.

Thiếu Kiệt vẫn bình tỉnh nói ra những suy nghĩ của mình. Nhưng ngoài mặt hắn thì như thế nhưng trong lòng đúng là có chút suy tính. Bởi vì sự xuất hiện của Tăng Anh Hào thì hắn có chút gì đó thấy không bất thường.

- Nếu thế thì tôi phải làm gì đây. Hôm này đúng lý ra tôi sẽ phải được về bên cái giường ngủ một ngày một đêm cho thoải mái đấy.

- Chỉ vài tiếng sau thôi anh sẽ được như ý giờ thì nếu đã đếm đây rồi thì cứ ngồi đó mà xem diễn biến được rồi. Còn về vấn đề khác thì có thể sau này rồi nói.

Tăng Anh Hào lúc này mới cười cười lắc đầu nói với Hà Vi và Thiếu Kiệt.

- Ngồi một chỗ cũng không thu vị gì hết tôi đi một chút. cả ngày ngồi trên máy bay rồi giờ thích ứng với thời tiết trong nước thì tốt hơn. Không đâu được trở về quê nhà mà.

Nói rồi Tăng Anh Hào đứng lên rời khỏi ghế ngồi của mình. Thiếu Kiệt đợi cho hắn đi rồi mới quay lại hỏi Hà Vi. Việc Tăng Anh Hào đến đây có ai báo cho em không hay là anh ta tự đến vậy?

- Cái này thì em không rõ lắm. Nhưng nếu mà anh ta đến theo lệnh của ông thì chắc hỏi ông sẽ rõ để em hỏi thử xem như thế nào. Chắc là anh đa nghi quá thôi?

- Ừ em hỏi thử đi. Anh chỉ sợ có điều bất trắc thôi. Vì có một số thứ không phải thấy bề ngoài như thế là được. Dù là Tăng Anh Hào đi nữa thì không thể biết được đối phương đang nghĩ gì.

Hà Vi bây giờ cũng gật đầu! Thiếu Kiệt nói cũng không phải không có lý dù là Tăng Anh Hào có thể tính là người thân cận với gia đình Hà Vi nhưng sự xuất hiện bất thưởng của hắn làm dấy lên nhiều thứ khá mơ hồ.

Đem điện thoại của mình ra gọi điện vào số của Hà Thúc, lúc này tâm trạng của cô cũng hi vọng Tăng Anh Hào dến đây vi được lệnh của ông mình. Cô biết hắn từ nhỏ nếu như không thì việc đối mặt lần này sẽ hết sức mơ hồ.

Điện thoại bên kia được gọi đi với âm thanh đổ chuông một lúc mới có người bắt máy.

- Sao nào để ông đoán thử nhé cuộc gọi này cho ông vì việc của thằng Hào đúng không? Nếu không cháu sẽ không gọi điện thoại lúc này đâu.

Hà Vi bây giờ mời thở phào một hơi dù sao ông mình cũng đã nói như thế thì chắc chắn sẽ ổn hơn Tăng Anh Hào lúc này đúng là không có vấn đề gì đáng nói.

- Vân bọn cháu có chút sợ bóng sợ gió khi thấy Tăng Anh Hào đột nhiên xuất hiện với bộ dàng như đang lâm trận.

- Đúng vậy! Cũng may là nó vừa mới về đến nên ông điều đến bên cạnh Thiếu Kiệt luôn. Theo tình báo cho biết thì có một kế hoạch đang nhắm vào thằng nhóc Thiếu Kiệt. Vì vậy ông để cho thằng Hào đến đó chuẩn bị trước dù sao nó vừa mới ở chiến trường nước ngoài về chắc chắn sẽ khác hơn.

Hà Thúc bình thản nói ra việc tại sao điều Tăng Anh Hào đến Lưu Minh và cũng ngầm ra cảnh báo cho Hà Vi biết mà phòng vệ bên cạnh Thiếu Kiệt.

- Chuyện này ông xác định bao nhiêu phần trăm thế? Không đùa được đâu đấy.

- Trên cơ sở tin tức thì khoản chừng bảy mươi phần trăm. Mà hiện tại là người của ai thì chưa biết được. Chỉ là trong đám người của gia đình Văn Dương có một người nói ra việc này nhằm thoát được tội. Bởi có người thuê một số sát thủ ở vùng biên giới nơi sòng bạc của Văn Dương điều hành để hắn nghe thấy.

Hà Vi bây giờ cũng nhíu mày. Nếu nói vùng biên giới thì Thiếu Kiệt quản lý Tam Giác Vàng cũng không có người muốn đối phó hắn. Nếu là hội Tam Điểm thì không thể nào một nhân vật của gia đình Văn Dương lại có thể nghe thấy chuyện này.

- Vậy ông có hỏi hắn người thuê là ai không? Nhưng Thiếu Kiệt dạo gần đây cũng đâu có xích mích với người nào đâu?

- Tên đó nói người thuê là một ông chủ lớn của một công ty nào đó. Hắn chỉ biết người này có rất nhiều tiền. Chủ yêu là đi giải trí một chút rồi bàn bạc chuyện này trong phòng hắn vì muốn tiếp đãi tốt một chút nên mới vô tình nghe được.

Hà Thúc thuật lại đơn giản lời khai của người kia cho Hà Vi nghe. Đơn giản vì nếu là người nào mà Thiếu Kiệt tiếp xúc có chút vấn đề chắc chắn Hà Vi sẽ nhận ra được đó là ai và sẽ nhắc nhở Thiếu Kiệt.

- Nhưng lời một phía cũng không thể chắc chắn nên ông chỉ có thể để cho Tăng Anh Hào nhận nhiệm vụ ngay khi về nước. Đúng lý ra hắn phải về Ngọc Châu nửa tháng rồi mới đi Lưu Minh nhận nhiệm vụ nhưng giờ không biết đối phương lúc nào ra tay nên ông phải làm như thế thôi. Cũng tội cho thằng nhỏ.

Thiếu Kiệt bây giờ không chú ý đến cuộc gọi của Hà Vi cho lắm mà hắn nhìn vào màn hình đang cau mày tập trung nhìn những diễn biến đang xảy ra của trận đánh có người mà hắn đã thấy ngoài quán nước.

Hà Vi nghe ông mình nói hết những điều vừa rồi cũng trầm ngâm một chút mới đáp lại với ông mình.

- Được cháu biết rồi! Để cháu nhắc nhở cho Thiếu Kiệt biết. Không sợ người đã biết mặt chỉ sợ người chưa biết mặt thôi. Việc xác định đối phương là người nào muốn làm chuyện này đối phó với Thiếu Kiệt thì cháu nghĩ đã đoán được năm sáu phần còn việc chính xác hay không thì đến lúc đó mới biết được.

Đại khái Hà Vi cũng đã đoán ra người nào muốn đối phó với Thiếu Kiệt nhưng dù cho cô có đoán ra chủ mưu là ai nhưng không biết người ra tay thì vẫn phải chuẩn bị mọi thứ cho thật tốt để nói với Thiếu Kiệt.