Siêu Việt Tài Chính

Chương 672




Nghe Hà Vi nói thế người soát vé cũng dừng lại lời nói trách móc nhin cô giây lát. Hắn không biết mình có gặp qua cô chưa hay là đã từng tiếp xúc gì không sao chuyện này cô lại biết trong khi đó những tài xế làm chung cũng không biết là hắn có phần hùn trong hợp tác xã.

- Cô làm sao biết chuyện này. Mà làm sao tôi phải tin cô cơ chứ. Mấy người đánh nhau như thế này thì biết ai là ai. Tìm quyền lợi cô nói hay qua đợi cảnh sát đến mà nói với họ đi.

Cố bình tĩnh một chút hắn mới lên giọng nói theo suy nghĩ mình cho là đúng nhất. Bởi vì hắn nhớ rằng hôm nay đến bây giờ mới nhìn thấy Hà Vi và chưa bao giờ gặp trước đó nếu không hắn chắc chắn phải có ấn tượng với cô.

- Không cần lo đâu cảnh sát sẽ tới đây ngay anh đợi một chút đi. Muốn giải quyết gì thì đợi họ đến rồi nói.

Thiếu Kiệt bây giờ kéo con của Văn Dương ngồi lên trên ghế hắn mới nói với người tài xế một câu nói vui.

- Bác tài đóng luôn cửa sau đi. Để khỏi có ai chạy xuống nữa. Còn ai trên xe không có gan thì lát nữa có chuyện gì cũng đừng than trách.

Người soát vé lúc này cũng hoảng sợ vội vàng chạy xuống xe. Khi cánh cửa xe đóng lại lúc này người tài xế mới hỏi Thiếu Kiệt.

- Nghe cháu nói thì bọn này người nhà làm chuyện phi pháp. Giờ trên này như nhà tù di động vậy đó. Các cháu yên tâm với người làm việc phi pháp thì nên bắt hết lại. Không ngờ nhìn hai đứa trẻ như thế nhưng lại là cảnh sát hình sự.

Vì thấy Thiếu Kiệt và Hà Vi đều giỏi võ hơn nữa người Thiếu Kiệt để lên trên ghế đang ngồi kia tin thần thất sắc khi nghe những lời vừa rồi của Thiếu Kiệt làm cho người tài xế tưởng hai cô câu nhà ta là cảnh sát ngầm.

- Chúng cháu không...

Thiếu Kiệt định không nhận mình là cảnh sát hình sự. nhưng Hà Vi đã vội ngăn lại nhìn người tài xế tươi cười nói.

- Vâng chúng cháu là người trong ngành đây là thẻ ngành của bọn cháu. Chú có thể kiểm tra cám ơn chú đã hợp tác. Vi thông tin cho biết bọn này sẽ đi tuyến xe này đến địa điểm cần thiết. Vì để không lọt lướt tội phạm nên bọn cháu phải lên xe sớm hơn. Không ngờ bọn này lại tự tìm đường chết đâm đầu vào.

Vừa nói Hà Vi vừa đưa cho người tài xế cái thẻ trong túi mình. Thiếu Kiệt nhìn qua thì đã biết đây không phải thẻ ngành của cảnh sát. Nó là thẻ của quân đội. Nhưng vì màu sắc của nó có phần tương đồng. Màu thẻ của cảnh sát là màu đỏ đậm còn của Quân đội thì màu đỏ hơi nhạt một chút. Nhưng nếu người nào không biết sẽ tưởng là hai cái này giống nhau. Nếu ban đêm nữa thì thật sự không thể nhận ra được sự khác biệt này.

Thấy người tài xế nhìn sơ qua cái thẻ rồi trả lại cho Hà Vi tươi cười như vừa mới góp phần vào một công việc có ích Thiếu Kiệt chỉ mỉm cười nhìn con của Văn Dương trong tay.

- Khôn hồn thì lát nữa về đồn cảnh sát liệu mà khai ra các thứ cần thiết. Ông bố của mày ở Ngọc Châu giờ đây như tượng đất qua sông không bảo toàn được mình đâu. Muốn có ngày bước ra khỏi cánh cửa nhà giam thì tốt nhất nên thành khẩn còn được pháp luật khoan hồng.

Con của Văn Hạ đang ngồi ở dưới sau khi bị cánh cửa đập đầu vào cố gắng rướn người lên nói lớn một câu.

- Đừng tin lời nó! Nó xạo đánh tâm lý anh đó!

“ Vèo ”

Khi mà hắn vừa dứt câu nguyên một ly ca phê chỉ còn lại vài viên đá hầu hết là nước tạt thẳng vào mặt. Người tài xế lúc này nhìn hắn chằm chằm trên tay cầm thêm một cái cây không biết lấy từ đâu chiếu dài cũng được sáu mươi bảy mươi tất.

- Mày ngồi đó im lặng cho tao không thì ông mày cho một gậy bây giờ.

Hà Vi vốn định đá cho con của Văn Hạ một cái nhưng mà hành động bất ngờ của bác tài xế làm cho cô ngưng lại. Cả Thiếu Kiệt cũng thấy điều này. Còn người tài xế thì cười cười nhìn Hà Vi với Thiếu Kiệt nói.

- Trong bến xe lộn xộn nên trên xe lúc nào cũng phải có một chút phòng bị mấy cháu đừng để ý cái này để tự vệ thôi.

- Không sao chú! chỉ là cây gậy thôi cũng không phải vũ khí sát thương nên không vấn đề gì.

Thiếu Kiệt biết thừa việc người tài xế kìa vừa nói là như thế nào. Đôi khi bên xe có những tranh chấp không thể nào nói được bằng lời. Vũ khí để phòng thân không có tính sát thương là một trong như thứ để hăm dọa tốt nhất. Dù không muốn xích mích gì trong lúc làm việc nhưng cái nghề này là thế dù sao có còn hơn không nếu lúc xảy ra chuyện thì không biết chạy đâu cũng không phải là phương án hay.

Đang cố gắng bình tĩnh lại khi bị Thiếu Kiệt đánh và uy hiếp con của Văn Dương lúc này cố gắng định thừa cơ Thiếu Kiệt hắn không chú ý phản kích thì đã bị Hà Vi phát hiện đưa chân đạp hắn một cái vào trong ghế.

Thiếu Kiệt cũng giật mình nhìn Hà Vi nhưng cô cũng chỉ đáp lại hắn một câu ngắn ngủi.

- Chú ý một chút.

Hắn biết cô nhắc nhở mình tuy hiện tại nhìn bọn hắn nắm giữ tình hình nhưng đối phương còn một đám người trên xe dù sao đánh nhau thì có thể hai người họ không thua nhưng nếu tiêu hao thể lực nhiều quá không tốt hơn nữa còn có thể liên lụy đến người tài xế.

Bên ngoài lúc này mấy chiếc xe ô tô của cảnh sát cũng chạy đến phía sau hầu như là một đám người của đội cơ động khi mà họ nhanh chóng nhảy xuống xe áp sát chiếc xe buýt.

Cảnh tượng làm những người đi đường hiếu kì xung quanh dừng lại sát bên kia đường. Mọi người xì xào bàn tán xem việc gì đang diễn ra mà cần huy động người rầm rộ thế này.

Một nhóm người của đội cơ động áp sát cửa sau. Thiếu Kiệt bây giờ mới ra hiệu cho tài xế mở cửa sau ra đám người cảnh sát cơ động bây giờ mới tiến vào trong xe nhìn những người bị đánh ở những vị trí khắm phần trên của xe.

Còn trong tay Thiếu Kiệt là một người với dáng vẻ bị đánh có thể nói là thê thảm. Ngay lúc này nhưng người cảnh sát cũng biết mình phải làm gì mỗi người đều lấy ra cái còng sau lưng mình bước đến từng người từng người một đem cái còng số tám lạnh lẽo kia khóa vào tay những người bị đánh.

Từng âm thanh lách cách, roẹt roet của những chốt còng tay được kéo sát vào cổ tay từng người. Lần lượt từng người, từng người một được đưa xuống xe. Con của Văn Dương là người sau cùng. Thiếu Kiệt lúc này mới lên tiếng hỏi một người cảnh sát viên.

- Khương Đào đâu?

- Vâng thủ trưởng đang ở bên ngoài để nhận tin tức về vụ án.

Thiếu Kiệt cũng không phải xa lạ nên việc hắn nói chuyện với những người cảnh sát cũng không phải lo lắng điều gì. Việc này làm cho bác tài càng tinh chắc Thiếu Kiệt là một trong những thành viên của đội cảnh sát hình sự mà cấp bật lại khá cao vì thế mới nói chuyện với những người cảnh sát này với giọng điệu như thế.

Thiếu Kiệt với Hà Vi giao lại mọi thứ cho những người cảnh sát sát hằn đi xuống xe cũng không quên gọi người tài xế đi cùng. Lúc này Khương Đào đang ở ngoài xe nghe điện thoại vừa xong thấy Thiếu Kiệt và Hà Vi đi xuống cũng tiến lại gần.

Nhìn thấy phía sau của hai người Khương Đao chân mày khẽ nhếch lên một chút.

Thiếu Kiệt bước đến trước mặt Khương Đào nhìn hắn nói ngay một câu.

- Đây là tài xế chú ấy góp một phần không nhỏ cho việc bắt giữ này nên có một chút gì đó đãi ngộ cho chú ấy.

Nghe được lời của Thiếu Kiệt với khả năng quan sát hiện trường của mình Khương Đào cũng biết mình phải nên làm gì bước tới đưa tay ra bắt tay lấy người tài xế.

- Cám ơn anh đã giúp cảnh sát chúng tôi trong việc này làm phiên anh về trụ sở ghi lại những gì mình đã thấy còn công việc của anh chúng tôi chắc chắn sẽ báo cáo lại bên quý công ty về việc làm đáng biểu dương của anh.

Người tài xế thấy quân hàm trên vai của Khương Đào dù không biết người này cấp bật như thế nào nhưng mà chắc chắn sẽ không thấp. Trong đời mình người tài xế chưa từng tiếp xúc qua những người có cấp bậc cao nên lúc túng trả lời.

- Tôi … Tôi … Cũng không.. Có giúp.. gì nhiều. Đây là việc … Tôi Nên làm...

Khương Đào cười cười gọi một người cảnh sát gần mình đến bên cạnh. Hắn lúc này mới nói với lại người tài xế.

- Chú cứ theo anh này lấy lời khai. Hôm nay chú không cần phải chạy xe nữa chỉ một chút thôi. Việc còn lại để bên cảnh sát cháu lo và chắc rằng tiền lương của chú cũng không cần phải lo bị trừ lương đâu.

Giọng nói đầy vui vẻ. Người tài xế biết rằng hắn hôm nay chỉ phải chạy đến giờ này thôi còn lại sẽ được nghỉ ngơi ở nhà lại không bị trừ lương. Hơn nữa trong lời nói của Khương Đào đã ẩn ý có thể ông còn được thưởng vì hành động của mình. Người tài xế lúc này mới vui vẻ đi theo người cảnh sát viên vừa mới đến bên cạnh Khương Đào.

Đợi cho người tài xế đi ra xa khỏi chổ ba người họ Khương Đào mới lên giọng nói với Thiếu Kiệt.

- Thằng nhóc chú mày đi đến đâu là rắc rối đến đấy. Vốn định mai phục ở nơi tổ chức cuộc thi giờ thì chú mày lại chuyển đến trên chiếc xe buýt còn lại là đánh nhau.

- Biết sao được tự bọn nó tìm tới mà. Mọi chuyện xong hết rồi đấy nhé. Giờ cháu đi dự giải đấu đây. Việc phá án ra sao là do chú thôi.

Thiếu Kiệt trả lời một cách bân quơ hắn cũng không muốn tốn nhiều thời gian ở lại đây hắn còn có việc đang chờ mình. Nhưng khi hắn định đi thì Khương Đào thở dài nói.

- Thằng nhóc Ngô Nam chết rồi. Cách thức giống như cái chết Ngô Kỳ và Vợ hắn, có thể nói là hoàn toàn cùng một người làm. Giờ chú phải báo cáo sao đây khi mà hắn trong phòng giam đặc biệt lại chết như thế.

Khương Đào nói như thế vốn đang định đi Thiếu Kiệt cũng dừng bước Hà Vi cũng không ngoại lệ bởi cả hai đều biết cách thức Ngô Nam chết như thế nào. Việc này không khác gì nói Thiếu Kiệt hắn là người ra lệnh giết Ngô Nam.