Siêu Việt Tài Chính

Chương 640




Hoàng Lâm Nhu thấy mọi người trầm mặc như thế hiện tại mới vội lên tiếng. Bà thấy được nếu càng bàn sâu vào vấn đề nhất định sẽ không thể giải quyết trong một sớm một chiều mà việc Thiếu Kiệt làm có quá nhiều thứ có thể đem ra bình luận.

- Thôi tất cả giải tán nếu mọi người đã nói sau này không cần tụ họp nữa thì không cần. Hôm nay như thế là đã quá đủ rồi còn những vấn đề phát sinh sau này thì tôi sẽ ra lệnh lúc đó đừng nói tại sao không bàn bạc lại quyết định.

- Tôi thấy không cần đâu ý kiến của chị hiện tại là cao nhất rồi. Dù sao thì chúng tôi với võ bọc bên ngoài cũng không thuận tiện như chị. Có vấn đề gì thì chị báo với lại bên nội bộ cho mọi người chúng tôi biết là được. Nhưng mà nay tôi nói này mai mốt cũng đừng gặp nhau dưới cái lớp mặt nạ này nữa đi. Mọi người ai mà không biết thân phận của từng người lúc này nếu có người lạ thì không nói chỉ toàn người quen. Thôi tôi về Ngọc Châu gấp đây.

Tăng Anh Hùng nói ra suy nghĩ của mình rồi đứng lên rời khỏi phòng vừa đi hắn vừa gỡ xuống lớp mặt nạ của mình. Đám người còn lại cũng đi theo sau. Vừa đi vừa làm động tác giống như Tăng Anh Hùng đem mặt nạ của mình tháo xuống.

Họ hiểu tất cả chỉ muốn bảo toàn danh tính lần nhau nhưng ở địa vị của bọn hắn thì việc này cũng không có ý nghĩa lắm khi mà họ có thể thông qua chính giọng nói của mình nhận diện người kia là ai.

Đợi cho mọi người lúc này đã rời đi hết rồi thì chỉ còn lại hai người đó là Hoàng Lâm Nhu với lại người ngồi kế bên bà. Bây giờ người này mới vội mở ra chiếc mặt nạ của mình. Mái tóc dài được xổ ra một khuôn mặt xinh đẹp đôi mắt sáng có thần của một cô gái rất hiếm có nhưng hơn cạnh đó khuôn mặt góc cạnh và đôi môi mỏng manh cái mũi cao.

- Công nhận mang cái mặt nạ này nóng thật! Cô dạo này anh Kiệt sao rồi?

Vừa mờ mặt nạ ra thì cô nàng đã hỏi Thiếu Kiệt. Hoàng Lâm Nhu chỉ mỉm cười. Xoa đầu cô gái nói một giọng điệu hòa nhã vui vẽ.

- Nó thì con phải lo nữa sao! Công nhận con lớn cũng nhanh lắm nhưng không biết có giống với những gì mà cô đã được báo cáo không đây. Giờ thì con về khách sạn cuối tuần đi về Ngọc Châu cô nghĩ lúc đó hồ sơ của con đã chuẩn bị xong hết rồi đấy.

- Cô này ích nhất cô phải cho cháu gặp Thiếu Kiệt đã chứ chưa chi đã đưa lệnh đuổi người rồi. Hiện tại cháu cũng biết bên cạnh Thiếu Kiệt không ít người đi. Chắc cô là người một tay thúc đẩy chứ gì. Thật tình không hiểu sao Lam Phượng lại được gặp Thiếu Kiệt trước chứ. Cô ta có gì đâu mà tốt số như thế thật là.

Tử Phượng không hài lòng nói ra suy nghĩ của mình với Hoàng Lâm Nhu. Nhưng cô lại bị chính Hoàng Lâm Nhu đưa tay véo vào khuôn mặt của mình. Cười cười nói.

- Cháu mà không phục tùng mệnh lệnh thì cô cho về lại Nga ngay đấy khỏi mà gặp Thiếu Kiệt đi. Giờ cháu đi gặp nó khác nào là tự nhận với mấy đưa kia tới tranh giành bạn trại đâu. Cô có thúc đẩy thì sao việc này cũng không trách được cô đâu. Thiếu Kiệt là con của cô không thử thách một đám bạn gái làm sao biết được đứa nào yêu nó thật lòng đây. Mà lần này cháu về cố gắng kiểm soát tình hình ở Ngọc Châu thật tốt. Để mở đường cho Thiếu Kiệt sau này đấy.

Hoàng Lâm Nhu bây giờ nhắc nhở Tử Phượng dù cho thời gian là hai năm những trong những lúc hoạt động vẫn có những gì đó thay đổi trong quá trình làm việc. Những thứ này không thể nói lúc nào muốn thuận lợi là đều được.

- Việc này cô cứ yên tâm cháu biết phải làm như thế nào. Với lại lần này về cháu phải giám sát Lâm gia cho Thiếu Kiệt đã. Hư đến lúc đó xem như hai cô nàng kia cùng với Lam Phương sẽ không yên với cháu đâu. Hư nếu không ít ra thì cháu vẫn là chính thất phu nhân. Thiếu Kiệt cưới cháu rồi.

- Con nhỏ này cái trò chơi con nít khi có đó cũng tính rao? Cháu mà cứ cái kiểm này chưa biết chừng Thiếu Kiệt nó chạy mất đấy. Mà thôi cô cũng nên về không còn sớm nữa nhớ đấy không được gặp Thiếu Kiệt lúc này. Thôi về lên xe đi

Hoàng Lâm Nhu căn dặn một lần nữa vì thật sự sợ cô bé này làm chuyện không chịu suy nghĩ gì.

- Cháu biết rồi dù sao thì cháu đợi thêm một thời gian nữa vẫn không có gì. Nhưng mà cháu hỏi nè sao cô không hỏi Thiếu Kiệt về những vấn đề mà mình thắc mắc cháu nghĩ anh ấy sẽ trả lời cho cô biết thôi?

- Không đơn giản như cháu nghĩ. Trước giờ tính tình của Thiếu Kiệt cô hiểu rõ hắn sẽ im lặng cố gắng làm cái gì nó cho là đúng cho dù có thất bại thì nó cũng im lặng không để người khác biết. Nếu hỏi nó thì nó cũng không nói đâu. Hiện tại cháu cũng hiểu được rồi đấy tại sao cô lại không hỏi ra dự định của Thiếu Kiệt là gì mà chỉ có thể đoán được đường đi nước bước của nó thôi. Nếu như hỏi nó dù cho có trả lời nhưng kế hoạch đó nó sẽ thay đổi vào giờ chót chúng ta lúc đó cũng không trở tay kịp.

Tử Phượng bây giờ gật đầu. Những gì Hoàng Lâm Nhu đã nói rõ tại sao đến giờ dù cho bà có thể quan sát rõ với những gì Thiếu Kiệt làm. Nhưng mà tổ chức vẫn đi sau một bước.

- Vậy thôi cháu về khách sạn đây chắc ngày mai cháu đi Ngọc Châu luôn dù sao cũng phải liên lạc với các nội tuyến ở đó. Dù sớm hay muộn cũng phải làm nhưng mà càng sớm bao nhiêu thì càng nắm được tìn hình bấy nhiêu. Cô về chắc chắn anh kiệt sẽ hỏi sao cô về trễ đấy.

- Chuyện của cô cháu không cần quan tâm đâu. Thiếu Kiệt nó biết khi nào nên cần hỏi khi nào không. Trước giờ vẫn thế thì bây giờ vẫn vậy thôi.

Hoàng Lâm Nhu trả lời lại cho Tử Phương nghe thấy. Bà hiểu Thiếu Kiệt cũng chắc chắn rằng việc này hắn sẽ có nghi ngờ nhưng chưa có chứng cứ chính xác Thiếu Kiệt cũng sẽ không hỏi bà điều gì.

- Vậy thôi cháu đi đây. Hi vọng sẽ gặp lại cô sớm.

Tử Phượng bước lên một chiếc xe ô tô đã khởi động máy đóng cửa lại chiếc xe lăn bánh đi trên đường. Hoàng Lâm Nhu lúc này tiến về một chiếc xe đang đậu gần đó.

Bên ngoài là một chiếc xe taxi đúng nghĩa không phải như những chiếc ô tô khác. Nó cho dù có chạy trên đường thì cũng không ai chú ý gì nhiều.

Hoàng Lâm Nhu lên xe người tài xế lúc này cũng khởi động xe rồi đánh lái đưa chiếc xe ra đường lớn. Đợi cho ra khỏi khu nhà này người taxi mới lên tiếng nói với Hoàng Lâm Nhu ngồi phía sau nói.

- Hôm nay họp mọi người có thắc mắc gì không? Đáng lẽ con phải quyết đoán hơn. Tử Phượng để đó chỉ cần cho họ biết có sự có mặt của nó là được rồi. Không phải như hiện tại phải rắc rối triệu tập một cuộc họp như thế này.

Ánh đèn đường xuyên qua cửa kính để lộ ra khuôn mặt của người tài xế đang lái xe không ai khác đó chính là bố của Hoàng Lâm Nhu cũng là Ông ngoại Thiếu Kiệt. Lý Tế Minh.

- Con không muốn là sau này họ đụng chuyện lại mới biết sắp xếp hiện trạng. Họ đã quá quen thuộc với giọng nói rồi có thể nhận diện người được thôi. Vì thế con mới để họ đeo mặt nạ nếu không thì cũng chẵng cần. Chủ ý là muốn họ biết là có thay đổi một chút về sự có mặt của Tử Phượng thôi. Nhưng mà họ thì không sao nhưng bố mới là vấn đề đấy! Lần này bố đột ngột về nước như thế này không sợ sao?

Hoàng Lâm Nhu bây giờ nói ra ý nghĩ của mình một chút. Còn Lý Tế Mình thì cười lớn lắc đầu nói với bà.

- Bộ định lần này gặp Thiếu Kiệt một chút. Dù sao thì cần phải có vài lần tiếp xúc với nói để có thể đưa nó tiếp quản Huyết Long Quân Đoàn với lại từ nhỏ đến giờ bố đã gặp nó bao giờ đâu. Cháu không biết mặt ông. Mà ông thì chỉ có thể nhìn cháu qua một tấm ảnh thì như thế bố làm sao chịu được. Con yên tâm thân phận của bố bây giờ cho dù có ở đây vài tuần cũng không đến nỗi nào đâu. Không lẽ một quốc gia mấy chục triệu người có thể tìm được bố ngày một ngày hai sao.

Nghe Lý Tế Minh nói như thế Hoàng Lâm Nhu chỉ lắc đầu cô quá hiểu bố mình muốn điều gì để mạo hiểm đến đây gặp Thiếu Kiệt thôi thì chưa đủ. Phải có điều gì đó làm ông thấy quan trọng hơn việc gặp Thiếu Kiệt. Như thế mới để ông mạo hiểm đến chỗ này.

- Con chắc là không chỉ mỗi việc này nhỉ. Có thể là vì hai cái lão già chạy thoát kia đi. Sao bố không để người bên dưới làm mà phải đích thân tới đây như thế này. Như thế quá mạo hiểm rồi. Với lại chưa có tin tức gì về họ bố đi như thế này khác nào mò kim đáy bể.

- Không bố muốn tự tay trả thù cho mẹ con! Hai lão già đó bố phải tự tay giết chết bọn hắn, Còn về vấn đề bọn hắn ở đâu thì bố nghĩ chắc chắn hai tên đó chạy không ra khỏi Ngọc Châu đâu. Với cái tính cẩn thận rào trước đón sau của hai lão già này thì nơi nguy hiểm nhân là nơi an toàn nhất. Bố dám cá với con là bọn hắn giờ có thể đang ở nơi nào đó khu nhà ổ chuột của giới bình dân Ngọc Châu.

Lý Tế Minh cặp mắt sâu sắt hẳn hắn đem những nhận định mà hắn biết về hai người kia. Hoàng Lâm Nhu bây giờ cũng lắc đầu bời vì hiểu một người nào đó không phải là người thân mà là kẻ thù. Chỉ có kẻ thù với nhau mới ngày đêm ghi nhớ lấy những tập tính thói quen lẫn nhau nhằm đem ra biện pháp đối phó.

- Sao chuyện này bố không báo con ngay từ đầu mà phải đợi đến hiện tại. Nếu như bố nói con có thể để người tìm kiếm mà. Bố làm như thế này lỡ như đám người Hà Thúc biết được cũng không hay đâu.

Hoàng Lâm Nhu cố gắng khuyên Bố mình trong tình trạng nhạy cảm như thế này thì việc làm của bố cô chẳng khác nào đổ dầu vào lửa. Nếu như bất trắc có thể không biết được việc gì sẽ xảy ra.