Siêu Việt Tài Chính

Chương 620




Đoạn đường không bao xa nhưng Hoàng Ngân cứ chốc chốc lại trỗi dậy cảm giác bất thường như thế. Cô do dự một chút mới chạy đến bên cạnh Thiếu Kiệt nắm lấy áo hắn.

Thiếu Kiệt đang đi bị Hoàng Ngân kéo lấy phía sau áo cũng sững người lại. Nhìn thấy Hoàng Ngân có vẻ không bình thường Thiếu Kiệt cũng thắc mắc hỏi

- Có gì không mà sao em kéo áo anh thế. Cũng may là áo này không phải như hồi trước không thì rách mất rồi.

- Em có cái cảm giác như có ai đó theo sau bọn mình hay sao ấy. từ lần trước một lần lúc đi với Nhã Kỳ nhưng mà em không chắc giờ cảm giác lại y như lần đó xuất hiện. Nên em cũng không biết sao nữa.

Hoàng Ngân nói nhỏ với Thiếu Kiệt một chút chỉ đủ để hắn nghe thấy. Thiếu Kiệt bây giờ im lặng không ít hắn bây giờ gật đầu khẽ nói với cô em của mình.

- Được rồi đừng quá lo lắng em không phải một mình lúc đó. Ở đây ai cũng võ nghệ đầy mình hết. Anh nè, Công Toại, Bảo Huân còn có Thanh Hàn. Ngọc Nhi với Nhã Oanh cũng không phải bình sứ trưng bày nên đừng lo lắng quá là được.

Hoàng Ngân nghe Thiếu Kiệt trấn an cô một chút cũng có cảm giác an toàn hơn. Thiếu Kiệt bây giờ mới đẩy Hoàng Ngân đi phía trước còn hắn đi sau cô như một phương án bảo toàn. Thấy Thiếu Kiệt đi chậm lại mọi người cũng đi chầm chậm lại theo hắn. Công Toại với Bảo Huân lại đi phía trước. Đám người Ngọc Nhi Nhã Oanh và Hoàng Ngân giờ trở thành tộp ở giữa Thanh Hàn đi cạnh Thiếu Kiệt nói với hắn.

- Trực giác của Hoàng Ngân xem ra cũng chính xác không ích đâu. ở phía sau có không ít người không biết họ có mục đích gì, bên kia đường bốn người phía sau mấy người thì tôi không biết nhưng họ đi theo sau chúng ta khi rời khỏi trường.

Thanh Hàn nói ra những việc này Thiếu Kiệt chỉ vươn vai một cái như để giản gân giản cốt nhưng hắn quay tới quay lui nhìn những gì Thanh Hàn đã nói. Xác thực những nhóm người kia thật sự bất thường không ích.

Cả một nhóm ở phía sau trong khi đó vừa nãy đi qua thì lại không thấy chứng tỏ những người này âm thầm đi ở phía sau của đám người họ nãy giờ. Xác định được nhóm người này ra sao Thiếu Kiệt mới nói với Thanh Hàn.

- Chuyện gì đến thì sẽ đến trước mắt xem họ muốn gì mà công nhận một điều khả năng quan sát của cô cũng tốt quá chứ. Đam người này chắc chắn phải có nơi tập trung nào đó gần với lại trường học có thể quan sát được chúng ta vậy mà Công Toại với Bảo Huân lại không phát hiện thật hết nói.

- Mắt tôi không tốt chắc tôi giờ cũng không sống đâu. Nếu không biết đối tượng là ai rất khó. Năm đó tôi phải trốn đông trốn tây. Nếu nói thập tử nhất sinh cũng đúng hoặc có thể là do thói quen đề phòng tất cả mọi người xung quanh ở tam giác vàng mới phát hiện ra họ đi.

Thanh Han vừa đi vừa đáp lại lời Thiếu Kiệt. Hắn nghe Thanh Hàn nói thế cũng gât gật đầu. Nếu nói trải qua sự khắc nghiệt thì cô gái này hoàn toàn hơn hẳn Công Toại với Bảo Huân. Cô đi ra từ máu và thương tích. Nếu không thì cũng đã chết lúc nào không biết.

- Xem ra đám người Vô Ảnh đôi khi được việc thật nhưng với chuyện này đúng là hai anh ta kém xa người khác. Để xử lý xong tình hình này xong thì mới tính tới xem cho bọn họ huấn luyện hơn.

- Cũng không hẳn. Công Toại với Bảo Huân chắc chắn đã biết. Nhưng họ cố gắng không có việc gì và cũng không muốn để cậu biết vì muốn tự xử lý việc này đi.

Nghe Thiếu Kiệt định để cho Công Toại với Bảo Huân huấn luyện thêm Thanh Hàn mới nói ra suy nghĩ của mình. Thiếu Kiệt hơi bất ngờ một chút nhìn về phía hai người Công Toại với Bảo Huân đi phía trước. Hắn không hiểu hai người này định làm gì.

- Thật khó hiểu đám người Công toại với Bảo Huân nghĩ gì khi làm như thế nếu biết có đối tượng như thế này nên giải quyết sớm chứ ai lại để cho đối phương theo dõi đến như hiện tại.

- Chắc họ có ý định gì của họ đấy nhưng chắc rằng không có nguy hiểm gì nên hai người mời không nói cho cậu với mọi người biết thôi. Bên mình cũng đông người huống hồ bên nhóm người đó muốn làm gì cũng không dễ.

Thiếu Kiệt và mọi người đi một chút đã đến trước chợ nơi này giờ đây nhộn nhịp bởi những học sinh tan trường đa số là nữ sinh và một số nam sinh.

Xung quanh đây có được một khoảng không nhất định. Mọi người ở nơi này đều tận dụng tốt nhất những vị trị cần thiết của mình. Dường như những bàn ghế nơi này đều là bàn ghế chung.

Một bàn có thể gọi tất cả những món ăn ở chợ này và người chủ quán của không thấy phiền khi mà có thể trong bàn đó chỉ có người dùng đồ ăn của mình còn những người khác là các quán ăn lân cận. Bởi ai cũng thế khách của mỗi bàn đều có những người cần dùng những món ăn khác nhau nên họ cũng chia sẻ cho nhau bàn ghế để mọi người cùng nhau buôn bán.

Lý Bân bây giờ mới đứng từ một nơi ở gần đó đưa tay réo gọi mọi người. Thiếu Kiệt nhìn qua trên bàn hắn đã thấy không ít món ăn. Hắn cũng thắc mắc Lý Bân chỉ chạy ra sớm một chút nhưng tại sao lại có được một đám đồ ăn trước mặt như thế này.

Thanh Hàn thấy mọi người chưa tới mà Lý Bân đã gọi quá nhiều đồ ăn nên cũng nhăn mặt một chút. Đám người Thiếu Kiệt bây giờ ngồi xuống Thiếu Kiệt nhìn chằm chằm những món ăn trên bàn nói.

- Lý Bân. Mày làm sao mà gọi được một đống này trong một lúc thế tao nhớ mày tới trước chỉ một lúc không bao lâu làm sao có thể.

- Cái này anh phải biết là Ưu ái của khách quen. Chỉ cần xuất hiện là những món nào cần thiết sẽ xuất hiện không cần phải đợi gọi món. Này menu đây mọi người ăn gì thì gọi đi. Bảo đảm nhanh chóng có đồ ăn ngay lập tức.

Thiếu Kiệt nghe Lý Bân nói thế cũng lắc đầu hắn Thấy thằng này lợi dụng là khách quen muốn có đồ ăn trước người khác. Thiếu Kiệt bây giờ cầm lấy mấy cái tờ giấy thực đơn của những quán ở đây đưa cho mọi người

- Ừ mọi người gọi món đi!

Nói như vậy nhưng Thiếu Kiệt vẫn để cho mọi người chú ý một chút. hiện tại hắn vẫn chú ý một chú về Công Toại và Bảo Huân. Khi những tấm giấy in thực đơn được chuyển đến hai người Công Toại với Bảo Huân nhanh chóng chuyền đi. Thiếu Kiệt lúc này mới lên tiếng.

- Hai người không ăn sao? Gọi mọi đi chứ.

Bảo Huân bây giờ mới cười cười đáp lại lời Thiếu Kiệt.

- Hiện tại không ăn được đang có chút việc đợi xong việc thì ăn sau cũng không muộn.

Nhã Oanh không biết gì quay qua nhìn hai người. Hiện tại họ ở đây thì làm gì có việc gì cần thiết đến hoãn lại cả việc ăn uống với mọi người. Thiếu Kiệt bây giờ mới xác định Bảo Huân với Công Toại biết có người đi theo nhóm người của họ.

- Cứ gọi đi nhóm người đó để họ đứng ngoài đợi đi trong này nhiều người như thế họ cũng không dám làm loạn đâu.

- Cậu biết rồi sao? Tôi định để cho cậu giãn gân cốt một chút lần trước cậu nói chưa kịp đánh nhau nên đi để có một chút bất ngờ.

Thiếu Kiệt bây giờ mới hiểu được tại sao Bảo Huân với Công Toại không cảnh báo. Có lẽ nhóm người này quá tầm thường nên hai người định để cho Thiếu Kiệt hoạt động tay chân một chút lần trước đánh nhau ở Tam giác vàng chưa tới lượt Thiếu Kiệt thì đám người Thái Quốc Đào đã đầu hàng nên Thiếu Kiệt cũng không động tay động chân được gì.

- Thì ra là vậy. Cứ gọi đồ ăn đi. Ở đây bọn chúng có vào quậy thì bị không ít người đánh lại bọn nó cũng không có ngu, Khi tự mình đưa đầu vào rọ đâu. Nên chắc chắn sợ rằng chúng ta ăn uống xong bọn nó mới chặn đường lúc quay về đi.

Mọi người nghe Thiếu Kiệt cùng với Bảo Huân nói chuyện cũng hiểu là có chuyện gì xảy ra. Hoàng Ngân bây giờ mới nhìn Thiếu Kiệt hỏi.

- Vậy là em có dự cảm đúng sao anh Kiệt. Có người theo dõi mình à.

- Ừ có nhưng mà yên tâm đi không có gì đâu mọi người cứ ăn uống bình thường đừng để bọn họ phát hiện ra là được.

Hoàng Ngân bây giờ mới gật đầu. Ngọc Nhi nhíu mày một cái nhìn Bảo Huân với Công Toại nói ra suy nghĩ của mình.

- Cái nhóm người này ở đâu ra xuất hiện lâu chưa?

- Hôm qua thì có một người thôi nhưng hôm nay thì lại khác. Hôm nay trước giờ ra về bọn chúng lần lượt, lần lượt đến mấy cái quán cà phê gần trường. Tôi với Công Toại cũng thấy được. Nên nghe ngóng một chút thì chỉ là đám ăn không ngồi rồi thôi.

Ngọc Nhi nghe thế cũng không hiểu tại sao đám người này lại tìm đến nhóm người của Thiếu Kiệt nhất là hiện tại Thiếu Kiệt cũng không có đắc tội ai.

- Thiếu Kiệt em nhớ anh dạo này đâu có đánh nhau hay gây chuyện với ai đâu mà có kẻ tìm anh kiếm chuyện thế. Bộ mấy người này rảnh quá không việc gì làm à.

- Anh cũng không rõ nhưng muốn biết ai là người gọi đám người này đến đơn giản chỉ cần đợi bọn chúng đến là được. Dù sao đã tập trung người thì chắc chắn ra tay. Lát nữa đánh xong hỏi một lần là biết chứ gì không cần phải rắc rối. Bọn Lông Bông này chắc chẵn ra hồn gì nên mới đầm đâu tìm đường bị đánh.

Thiếu Kiệt vừa trả lời vừa suy nghĩ xem hắn có liên quan tới ai không thì không thấy có người nào đủ điều kiện yếu tố ghét bỏ mà là việc này với hắn.

Lý Bân vừa ăn vừa gật đầu. Trong khi đó mọi người bây giờ vẫn còn chưa gọi món xong. Nhã Oanh một bên nhìn Lý Bân tập trung chuyên môn của mình liền nói với Thanh Hàn.

- Cậu xem mọi người chưa có gì Lý Bân đã hết một món rồi sau này phải kiểm soát ăn uống của tên này không khéo hắn mập thêm chục cân nữa.

- Đúng rồi đấy! ăn gì mà ăn như heo. Mập là đúng rồi sau này mà ai đi ăn uống gì đó đừng rủ thêm Lý Bân không khéo bắt nhốt bỏ lồng vẫn không vừa đấy.

Hoàng Ngân bây giờ cũng lên tiếng châm chọc Lý Bân, hiện tại tâm trạng của cô cũng thoải mái hơn không ích. Khi mà Thiếu Kiệt và mọi người đều có phòng bị và cô cũng hiểu Thiếu Kiệt không nói sai ở đây đông người muốn ra tay đối phó với nhóm người bọn họ là không thể nào.