Nghe Thiếu Kiệt nói Tần Tiến mới nhìn đến Thanh Hàn đang ngồi bên cạnh hắn. Tần tiến nhìn thấy tuổi tác của Thanh Hàn cũng không kém gì Thiếu Kiệt hơn nữa lại là nữ nên trong suy nghĩ của hắn học lực cũng không kém. Nếu thế cũng không vấn đề gì chỉ cần Thiếu Kiệt nộp đơn là được không cần phải gặp hắn.
- Cô bé này có chuyện gì rắc rối trong hồ sơ à. Nếu không thì chỉ cần đầy đủ hồ sơ là được cần gì em tới đây đi?
- Đây mới là trọng yếu đấy.Thanh Hàn thật sự chưa tốt nghiệp Cở Sở Trung Cấp cô ấy nghỉ ở năm cuối. Hiện tại lại muốn đi học cùng đám người Lý Bân và Ngọc Nhi. Nên mới phải đến nhờ thầy đây.
Nghe được Thiếu Kiệt nói như thế Tần Tiến phải trố mắt ra. Bởi vì độ tuổi của Thanh Hàn còn là tuổi ăn học. Lại phải nghỉ học như thế tận hai năm.
- Chuyện này. Nghỉ tận hai năm lại là kiến thức năm cuối muốn học bằng với chương trình với mọi người sao được. Như thế thì cô bé cũng không đi học được với mọi người nếu có đi học thì phải học lại lớp bên dưới mới được. Chứ không thể nào học bằng mọi người được.
Tân Tiến cũng trả lời thật tình hắn cũng không thể nào giúp đỡ được chuyện này. Nếu như mấy chuyện nằm trong phạm vi thì còn được nhưng nếu không nằm trong phạm vi điểm chuyển trường cũng không thể nào hắn nói là cho khống điểm được.
- Không ý Thanh Hàn muốn là đến trường cùng với mọi người cũng được. Cũng ngồi trong lớp học nhưng không có tên trong danh sách thôi thêm một người trong lớp cũng không vấn đề gì. Chỉ cần lớp thêm một học sinh xem như là có mặt thôi đồng phục vẫn mặt bình thường học phí vẫn đóng như thay vào đó không cần phải thi hay gì khác thôi.
Thiếu Kiệt đem ý kiếm mà mọi người đã bàn trước đó nói ra cho Tần Tiến biết, Dù sao theo Thiếu Kiệt thì vấn đề này không khó chỉ cần không ai biết và kiểm tra hay dự giờ gì đó là được.
- Việc này không hẳn là không thể. Nhưng mà như thế có uổng quá không? Thầy thấy cô bé vẫn còn có thể chọn cách khác mà. Nếu như thế sao em không để cho Thanh Hàn buổi sáng học cùng với các em còn buổi tối dành ra hai giờ để học bổ túc văn hóa. Thấy thấy cách này vẫn được mà. hai năm ba lớp Nếu thành tích tốt có thể chuyển qua học chính quy được mà chỉ cần Thanh Hàn có thể theo kịp chương trình là được.
Tần Tiến nói ra ý kiến mà hắn cho là thích hợp nhất với Thanh Hàn dù sao thì tuổi cô bé còn quá nhỏ xã hội lại chú trọng bằng cấp nếu không đi học lại từ ngay bây giờ mà bỏ phí thời gian chắc chắn sau này sẽ chịu thiệt.
- Cách này cũng được nhưng mà chỉ sợ thời gian dành cho việc học của cô quá nhiều thôi. Dù sao việc này cũng là do quyết định của cô đấy cứ suy nghĩ kỹ. Việc này tôi thấy không có hại.
Thiếu Kiệt thấy cách của Tần Tiến không tệ dù sao thì việc để Thanh Hàn có thể có thể quyết định chuyện của mình vào những thứ học tập mà cô đã bỏ giữa chừng hoặc là đem nó chôn đi tiếp tục với một thân phận khác ở Tam giác vàng.Tân Tiến nhìn Thanh Hàn cũng khuyên nhủ đôi chút
- Đúng đấy. Em còn trẻ còn nhiều thời gian hiện tại học lại bổ túc sau này nếu kết quả tốt lại học chung với mọi người. Buổi sáng em cũng có thể lên trường học thêm kiến thức sau này có học lại những chương trình đó thì em đã có cơ sở vững chắc cho mình rồi.
Thanh Hàn suy nghĩ một chút những vấn đề Tần Tiến nói. Hiện tại cô đang khá rảnh rỗi cũng không phải làm gì. Mọi chuyện hiện tại đề có người bên dưới làm Thi Lang cũng không cần phải bày mưu tính kế sâu xa.
Cuộc sống nơm nớm lo sợ hàng ngày phải đề phòng bị người đâm một đao sau lưng, mỗi ngày trôi qua là một ngày suy tính những kẻ thù nào còn hay mất mà đề phòng.
- Tôi thấy cô nên xem xét đề nghị này, Không phải nó không quan trong nhưng rất quan trọng. Cô có hai năm học để có thể bằng kiến thức với mọi người như thế sau này có thể cùng mọi người trở về Ngọc Châu. Khi đó cô có thể gặp lại người thân của mình nếu còn.
Thiếu Kiệt bây giờ mới góp lời khuyên với Thanh Hàn. Hắn không biết Thanh Hàn còn người thân hay không nhưng dám chắc nơi cô sinh ra và lớn lên cô hẳn là muốn quan trở lại đó dù nó không tốt đẹp gì với ký ức của cô.
- Vậy tôi cần bao nhiêu lâu mới có thể có kiến thức bằng mọi người nếu tôi đi học lại thì khoản thời gian bao lâu.
Tân Tiến nghe được Thanh Hàn nói xong vội suy tính một chút gì đó rồi mới gật đầu hỏi.
- À việc này cũng không có gì đâu chủ yếu là năm đó cháu nghỉ học chắc vẫn còn nhớ được một chút kiến thức thì không vấn đề gì. Chỉ cần cháu làm một bài kiểm tra kiến thức rồi xét kiến thức mà để vào lớp bổ túc phù hợp với mình là được. Nếu ổn thì chừng cháu học một năm rưỡi bổ túc là được.
Thiếu Kiệt thấy thời gian cũng không dài. Việc để Thanh Hàn học bổ túc buổi tối vài giờ cân bằng kiến thức củ với học thêm những thứ mới nữa khá phù hợp với thời gian của Thanh Hàn hiện tại.
- Cũng được. Vậy bắt đầu ngày mai tôi đến trường học buổi sáng cùng với mọi người buổi tối học thêm lớp bổ túc chắc sẽ ổn. Quyết định vậy nhé có gì ngay mai tôi gặp lại ông tôi đi về chuẩn bị hồ sơ đây.
Thanh Hàn bây giờ dường như đã có ý nghĩ cho mình. Thiếu Kiệt cũng khẻ gật đầu xem như không quan tâm nữa nhưng hắn vẫn ngồi lại. Tần Tiến biết chắc chắn Thiếu Kiệt có điều gì đó muốn nói riêng với mình. Tân Tiến bây giờ nhìn Thanh Hàn cười cười nói
- Ừ cô cứ về chuẩn bị hồ sơ ngày mai sáng tôi sẽ cho người soạn bài kiểm tra kiến thức thử khi đó sẽ không cần phải quá rườm rà. vấn đề đợi khi nào có học kỳ mới có thể đi học lại.
- Vậy tôi cảm ơn trước. Có gì nhờ thầy thu xếp dùm.
Đợi cho Thanh Hàn rời khỏi phòng hiệu trưởng. Thiếu Kiệt mới nhìn Tần Tiến cười lắc đầu nói.
- Xem ra cái ghế của Vũ Luận để lại không mấy tốt đi. Mà làm gì Văn Hạ hắn lại cần thầy đề cử gì vậy?
Thiếu Kiệt bây giờ mới hỏi trực tiếp Tần Tiến chuyện vừa rồi. Đã không biết thì thôi nếu biết thì hắn nên quan tâm một chút vấn đề này. Tần Tiến rót một chút trà vào ly của mình lắc đầu thở dài.
Hiện tại các vị trí trống ở Ngọc Minh toàn là do bên dưới đề cử đi lên. Người nào người nấy thấy những vị trí kia như mèo thấy mỡ. Chẳng hiểu sao thông tin nội bộ lại nói. Muốn lên được lấp vào những vị trí đó thì cần có sự đồng thuận của những người công tác với mình ủng hộ.
Văn Hạ hắn không bước đi được vì chuyện Ngô gia giờ thấy được cơ hội tốt liền nghĩ cách kiếm cho mình một thế lực đề cử để leo lên trên.. Hắn thân mình vẫn lo chưa xong. Vậy mà lại muốn thăng tiến chẳng hiểu làm sao hắn lại thoát được vụ việc vừa rồi.
Thiếu Kiệt suy nghĩ một chút rồi lắc đầu mỉm cười. Hắn hiểu được tại sao lại có việc này. Đơn giản đám người Hà Thúc muốn kiếm người có thể đảm trách công việc nhưng lại muốn thanh lý những người không có năng lực kéo bè kéo phái tạo thế lực cho mình.
- Việc này em nghĩ thầy nên đứng xem tình hình là được đừng đầu nhập thế lực nào mà hãy đứng trung lập làm tốt việc của mình là được. Nếu bất cứ thế lực nào được hình thành vào thời điểm này chỉ có nước bị thanh lý càng sớm thôi.
Tân Tiến bây giờ đang định cầm tách trà lên uống một hớp cũng dừng lại. Hắn nghe Thiếu Kiệt nói thế có một chút rung động. Bởi vì biết Thiếu Kiệt có kiến giải riêng của mình không thể nào tự nhiên mằ hắn nói như thế.
- ý em là chuyện này có huyền cơ.
Thiếu Kiệt cười cười đứng dậy đáp lại lời Tần Tiến.
- Huyền cơ hay không em không biết nhưng lãnh đạo suy nghĩ không chỉ đơn giản như những gì vẫn hay thấy. Không có gió thì sao khói bị thổi bay. Thôi cũng sắp tới giờ lên lớp rồi em về lớp học đây. Còn thấy hiểu được như thế nào thì tùy thấy.
Lúc này Thiếu Kiệt Hắn đứng lên nhìn Tần Tiến nói ra một chút mơ hồ rồi rời đi chỉ có Tần Tiến ngồi ở đó im lặng thật lâu cho đến khi tiếng chuông báo hiệu giờ học bắt đầu. Hắn mới đứng lên đi về phía bàn làm việc mủa mình lấy ra cái điện thoại soạn một tin nhắn gửi đi.
“ Toàn bộ án binh bất động đứng trung lập. Đây là cuộc thanh trừ những con cá còn lọt lưới.”
Ngay lập tức bên kia tra lời lại với một dòng tin nhắn võn vẹn chỉ có bốn chữ.
“Tin Tức Chính Xác?”
“ Dự Đoán của dối tượng cần thiết theo dõi. Hiện tại không thể tham gia vào bất cứ thế lực nào bảo toàn người của mình. ”
Tin nhắn đã được gửi đi hắn không làm gì hết mà chỉ dựa lưng vào ghế ngồi của mình. Suy tư trầm mặc thật Lâu mới thở dài nói.
Lâm gia không biết sẽ như thế nào đây. Thiếu Kiệt thằng nhóc này phát triển vượt qua hẳn sự tính toán của họ. Nếu thời gian sau này cứ tiếp tục những chuyện như thế này chắc chắn đám người đó cũng phải chịu thiệt không xa. Như thế thì đầu nhập và không đầu nhập Thiếu Kiệt bên nào có lợi hơn đây.
Tần Tiến vừa thở dài vừa đứng lên hướng về phía cửa đi tới. Hiện tại hắn đang không biết nên ngã vào bên nào. Nhìn bên ngoài tình hình Lâm gia cũng không khá hơn những thế lực khác bao nhiêu. Nếu họ lựa chọn đứng về phía Lâm gia hay quay đầu về đầu nhập vào Thiếu Kiệt.
Hiện tại nhìn thấy Thiếu Kiệt không lo lắng gì nhưng ở Ngọc Châu còn đâu đó những mối nguy hiểm tiềm tàng mà ngay cả những thế lực ở Ngọc Châu vẫn không nắm chắc.
- Cứ đợi qua cơn sóng này rồi mới quyết định sau vậy. Hi vọng lúc đó không phải làm người bị chém để thị uy.
Nói thầm với mình một câu như thế Tần Tiến nhẹ nhàng thở ra một hơi bước đến bên cửa phòng đi ra dạo quanh toàn bộ lớp học theo thói quen hàng ngày.