Siêu Việt Tài Chính

Chương 615




Nhóm người Hà Thúc hiện tại huy động người nhiều nhất có thể để kiếm cho được hai người Ngô Diệp. Mục tiêu chính là những vùng phụ cận giáp ranh biên giới có thể tìm cách vượt biên qua nước khác.

Cũng cùng lúc đó trên địa bàn Ngọc Châu ở một ngôi nhà thường xuyên đóng cửa. Hiện tại nó bỗng nhiên có người cư ngụ. Vì nằm ở một góc khuất sâu trong lòng thành phố trong một khu vực lụp xụp đầy nhà dân cư thu nhập thấp.

Bên trên tầng một hiện tại có ba người đang ngồi trong một căn phòng nhỏ chừng mười hai mét vuông. Một người đàn ông trung niên với hai người tương đối lớn tuổi.

- Ngô lão gia. Lần này bên ngoài rất loạn nếu không phải chuẩn bị trước sợ rằng chúng ta không thoát được đâu. Không ngờ lần này Ngọc Châu lại làm ra động tĩnh lớn như vậy. Đây là lần đầu tiên tôi thấy đấy.

Người đàn ông này nhìn Ngô Minh nói ra suy nghĩ của mình trong việc này. Hắn thấy bên ngoài lộn xộn chưa từng thấy trước đây.

- Hiện tại tình hình đang bất ổn. Hơn nữa là bên ngoài rất đông người tìm kiếm làm sao mà chạy thoát được đây lão Ngô. Biết thế tôi cũng chuẩn bị mọi thứ trước đó cho xong.

- Lão Diệp ông yên tâm đi tôi đã tính toán kỹ rồi trước đây có một số tôi vẫn còn giữ lại hậu chiêu ở phía sau lần này cũng vậy. Với thằng Văn Dương này trên hồ sơ hầu như không có liên hệ gì đến chúng ta. Nhưng nó lại liên quan đến tôi. Văn Hạ là em nó làm cấp dưới của Ngô Kỳ cũng được khá lâu. Hiện tại dựa theo những manh mối mà chúng ta tạo dựng nên đám người kia sẽ bủa vây những vùng biên giới phụ cận trong khi đó mình vẫn ở tại Ngọc Châu. Đây mới thật sự là chỗ an toàn.

Ngô Minh trả lời Diệp lão một cách bình thản nhất xem như mọi chuyện đã nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Văn Dương im lặng suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói với Ngô Minh.

- Ngô Lão hiện tại ở dưới tủ lạnh có đầy đủ đồ dùng. Nhưng thứ như ti vi và các phương tiện để dành cho hai người giải trí khi buồn chán đều có mỗi ngày tôi sẽ ghé qua đây một lần trong khi chờ đợi mọi việc yên lại chúng ta mới rời đi.

- Ừ hai lão già này cũng không cần gì nhiều. Mọi thứ cứ như đã chuẩn bị là được. Nhớ chú ý một chút vấn đề hàng xóm xung quanh đây là được. Còn về phần những việc khác chú mày khỏi lo. Tiền bạc hay những thứ cần thiết chỉ cần lão già này rời khỏi đây chắc chắn không để cậu chịu thiệt.

Ngô Minh cũng đáp lại lời của Văn Dương hắn làm ra hứa hẹn không ít trong chuyện này. Hiện tại là lúc cần người Văn Dương lại là một đối tượng thích hợp có thể giúp hai người trong việc chạy thoát. Nên Ngô Minh dùng lợi ích hứa hẹn khi hắn thoát khỏi quốc gia sẽ trả công xứng đáng cho Văn Dương.

- Ngài đừng nói vậy! Nếu không có ngài với con ngài giúp đỡ thì bên vợ tôi cũng không ích người hiện tại còn ngồi trong nhà lao. Nên chuyện này cũng là việc tôi trả ơn cho ngài thôi. Vậy nhé tôi đi đây mỗi ngày khi trời tối tôi sẽ qua đây thăm hai người.

Đợi cho Văn Dương rời khỏi nhà đóng cửa lại. Hai lão già im lặng một lúc rất lâu. Diệp Lão lúc này mới vội lên tiếng nói.

- Lão Ngô tên này có thể tin tương được không thế?

- Hắn xem như có thể đi. Vấn đề vẫn là năm mươi năm mươi. Chỉ dựa vào một số thứ năm xưa giúp hắn và gia đình thôi. Hiện tại hi vọng hắn không bán đứng mình là được chứ dựa vào những người khác hiện tại hoàn toàn không có cơ sở nào có thể tin tưởng được.

Ngô Minh thở dài đáp lại lời của Diệp lão. Hiện tại hai người này ánh mắt già nua mọi thứ đang chống lại họ một cách thấy rõ từ những vết chân chim xuất hiện trên khuôn mặt và vầng trán nhiều thêm những nếp nhăn.

- Thật sự lần này chúng ta không còn đường nào khác nữa sao. Ông nghĩ hiện tại chúng ta thoát đi ở nước nào là hay nhất. Ông xem thử xem lần này có cơ hội nào không. Mà ông chỉ dám chắc hên xui với tên Văn Dương này thôi ông làm sao biết được hắn có bán đứng hai thằng già mình không đây.

- Trước mắt thì không có cách nào nhưng tôi nghĩ đi mỹ là cách tốt nhất. Hiện tại vốn những vấn đề này đã khó lựa chọn tin tưởng được một người càng khó. Văn Dương năm xưa nhà vợ hắn vì tổ chức cá độ làm ăn phi pháp trên xã hội khá nhiều. Khi bị bắt vì Văn Hạ là thuộc cấp của Ngô Kỳ nên tôi giúp đỡ chỉ hưởng án phạt mà không phải ngồi tù ngày nào. Hi vọng là hắn biết điều một chút.

Ngô Minh hiện tại thở dài trả lời lại cho Diệp lão nghe thấy hắn cũng chỉ biết dựa theo những mối quan hệ cần thiết mà tìm kiếm sự giúp đỡ. Dù sao thì có người giúp còn đỡ hơn không.

- Mọi chuyện cũng vì thằng nhóc kia mà ra. Nếu không có nó trên đời này chắc chắn chúng ta không gặp tình cảnh như thế này. Nó thì ung dung không lo không nghĩ. Mình thì phải trốn chui trốn nhủi. Tôi mà gặp được nó tôi giết nó cho hả giận.

- lão Diệp chúng ta thua là sự thật nhưng với cái tính khí đó của ông không khéo lại hư hết chuyện chưa trả được thù lại còn trở thành công cốc. Hiện tại nó ở Lưu Minh đợi chúng ta ra nước ngoài tìm các thuê sát thủ ám sát nó.

Ngô Minh tuy rằng trong lòng rất hận Thiếu Kiệt nhưng vẫn giữ vững được tâm trạng của mình ông còn biết suy nghĩ được những việc cần thiết phải làm. Nếu như chưa thoát khỏi việc bị truy tìm này mà còn lo lắng đến việc trả thù thì không thể nào.

- Tôi chỉ nói thế thôi. Hiện tại ai mà không biết chúng ta lâm vào hoàn cảnh tiến thối lưỡng nan chứ. Nếu mà thoát được xong mới tính đến việc này được.

- Xem như lần này phải ở lại đây khá lâu cũng may tôi trước giờ không sử dụng thẻ ATM gì đó. Tiền mặt cũng còn kha khá thêm vào đó là số vàng tôi tích góp cũng không ích có thể đủ bảo trụ cho chúng ta ở đây trong một năm.

Ngô Minh bây giờ mới lấy trong người mình một cái bọc xốp mở ra. Trong đó không ít tiền mặt là những tờ tiền mệnh giá cao và vài miếng vàng được bọc cẩn thận.

- Xem ra ông chuẩn bị nhiều hơn tôi. Trước đây toàn bộ tài sản tôi chuyển giao cho Diệp Nhi hết dù sao thì những tài sản này sớm muộn gì cũng thuộc về nó. Ai có ngờ đâu được chuyện này. Thôi để tôi xuống xem tủ lạnh có cái gì không rồi ăn một chút đi nghỉ ngơi. Hiện tại bên ngoài có ra sao thì không liên hệ gì đến mình.

Noi xong Diệp lão đứng lên đi xuống dưới nhà. Tim kiếm thứ gì đó có thể ăn được. Giờ thì họ không còn người giúp việc hay là những người phụ mình những việc nhỏ nhặt nữa mà phải tự tay làm lấy những thứ cần thiết cho cuộc sống. Một khi đã đi đến bước này này hai người cũng không còn là người cao cao tại thượng ở trên muốn gì sai đó với người khác.

Hà Vi bây giờ cũng bị đánh thức bởi hàng loạt những tiếng điện thoại réo gọi. Cô đưa tay nhận lấy điện thoại ngay gối mình. Ngay khi nhận cuộc điện thoại này cô vẫn trong tình trạng mắt nhắm mắt mở chưa định hình được việc gì. Đây là thói quen quán tính.

Cô cũng có phần mệt mỏi nếu như để một người nghỉ ngơi đầy đủ một ngày tám giờ đó là chuyện bình thường nhưng để một người đang từ những thói quen hàng ngày phải thức đêm một ngày rồi sau đó lại đi nghỉ với một buổi sáng đúng nghĩa thì không thể nào cân bằng được.

- Alo tôi nghe đây!

- Hà Vi hả! ông có chuyện muốn báo với cháu. Hiện tại hai lão Ngô Diệp kia bỏ trốn rồi. Cháu xem lựa lời mà nói với Thiếu Kiệt ông và mọi người đang cho người truy nã rồi chắc chắn lão không chạy đi đâu xa được.

Hà Vi bây giờ cũng tỉnh ngủ hắn việc của hai người kia bỏ trốn làm cho cô thấy được nguy cơ trong chuyện này. Việc này để lại hệ lụy rất nhiều cho Thiếu Kiệt, hắn sẽ không thể nào yên tâm làm những việc khác.

- Sao thế được! hai người đó làm sao thoát được! ở Ngọc Châu có chuyện gì vậy ông!

- Hai cái lão già đó! Trong nhà lão Ngô Minh có một đường hầm thông ra ngoài. Xem ra được bí mật làm. Bọn họ lấy cớ đánh cờ trong phòng rồi từ đó trốn ra. Nhưng cháu yên tâm chắc chắn sẽ tìm thấy thôi. Có gì ông sẽ báo cho cháu sau.

Hà thúc cũng nhanh chóng cúp máy. trong khi đó Hà Vi ngồi thất thần một lúc. Việc này cô cũng không biết nên có thể nói cho Thiếu Kiệt biết việc này hay không. Cô phân vân lựa chọn giữa việc nói hoặc không nói việc Ngô, Diệp hai người chạy thoát phải nói như thế nào. Và không nói thì ra sao.

Hà Vi lúc này mới rời giường của mình. Cô bước ra khỏi phòng mình đi về phía phòng của Thiếu Kiệt. Đưa tay mở hé cánh cửa một cách nhẹ nhàng cần thiết. Hà Vi thấy Thiếu Kiệt vẫn còn đang trong giấc ngủ. Cô cũng hiểu hôm qua hắn cũng không khá hơn cô là bao nhiêu di chuyển bằng máy bay tới lui rồi phải thức đối diện với Ngô Kỳ suy tính đường đi nước bước cho mình.

Giờ đây hắn đang nghỉ ngơi nhưng chuyện này cũng là một việc hệ trọng nếu sau này Thiếu Kiệt phát hiện ra cô không cho hắn biết việc hai người kia trốn thoát cũng không được. Đắn đo một lúc Hà Vi mới khép lại cánh cửa một cách từ từ.

- Hà Vi cậu đang định tìm Thiếu Kiệt à!

Âm Thanh chợt vang lên làm cho Hà Vi cũng giật mình. Nhưng xoay ra thấy Ngọc Nhi Hà Vi mới thở ra một hơi cho dễ chịu nói.

- Ừ có chuyện gấp nhưng mà mình không biết nên cho Thiếu Kiệt biết hay là không đây. Tình hình là Ngô Diệp hai lão già đó trốn thoát khỏi bị giam lỏng rồi hiện tại ở Ngọc Châu ông mình và mọi người đang tìm kiếm rất gắt gao.

- Cái gì! Hai lão già đó thoát! Tại sao lại như thế được ….

Hà Vi nghe Ngọc Nhi thốt lên cũng vội che lấy miệng của cô rồi để tay trước miệng mình ra hiệu im lặng. Ngọc Nhi dương như hiểu cảm giác của Hà Vi bây giờ cũng vội gật gật đầu. Hai người nhẹ nhàng rời khỏi trước cửa phòng của Thiếu Kiệt ra đến phòng khách ngồi xuống.Ngọc Nhi bây giờ không nhịn được lặp lại câu hỏi vừa rồi một lần nữa.

- Sao mà hai lão già đó thoát được? Không phải hai người đó bị giam lỏng có người canh giữ sao?