Siêu Việt Tài Chính

Chương 594




Thi Lang cũng hiểu nếu không giải quyết chuyện của Ngô Long tâm lý của Thanh Hàn cũng không được thoải mái. Nói chuyện cũng không quá tốt. Hắn cũng không biết Thiếu Kiệt với lại Ngô Long có khúc mắt gì với nhau nhưng cứ dựa theo tinh hình này giải quyết càng sớm càng tốt.

Thiếu Kiệt nghe Thi Lang đồng ý cũng gật đầu nhìn Connor với Blake lên tiếng nói.

- Connor! Dẫn mọi người đi đến nơi giam giữ thằng đó xem như thế nào. Nhã Oanh nếu em sợ cảnh máu me thì có thể để Blake dẫn đi tham quan nơi này một chút.

Thiếu Kiệt biết với Ngọc Nhi và Hà Vi thì có thể hình thức tra tấng bức cung cũng không có gì là lạ nhưng đối với Nhã Oanh thì lại khác. Có thể cô sẽ chưa từng thấy những hình ảnh này. Dù sao thì cuộc sống của cô khác xa hai người Ngọc Nhi và Hà Vi. Nhã oanh biết Thiếu Kiệt một phần nào lo lắng cho mình ám ảnh nên cũng gật đầu. Nhưng cô lại ra vẽ kiên định nói.

- Không sao đâu! Em cũng muốn gặp người mà hết lần này đến lần khác chọc anh làn người như thế nào. Việc này em đã chuẩn bị tâm lý nếu không em cũng sẽ không đi đến đây.

Thấy Nhã Oanh chắc chắn như thế Thiếu Kiệt cũng không nói nhiều chỉ gật đầu ra hiệu cho Connor dẫn mọi người đi đến nơi giam giữ Ngô Long.

Thật chất nơi này không có nhà giam gì. Thường những người bị bắt làm tu binh ở những cuộc chiến đều bị tập trung ở giữa quản trường để đó phơi năng với những người xung quanh là người canh giữ. Tiền lệ khi xưa là thế bởi chỉ có như vậy Khung Chang mới có thể thị uy với người khác.

Còn connor biết Ngô Long hắn mà để phơi nắng bên ngoài với những vết thương như hiện nay thì hắn chỉ có chết nên đem vào một căn phòng tối một phần còn lại của sự sụp đổ. Với những người canh gác xung quanh.

Thiếu Kiệt thấy rõ một bên của ngôi nhà bị đổ sập xuống còn một bên thì còn nguyên vẹn. Vì là những trụ gỗ được kết nối với nhau và đóng thẳng sâu xuống lòng đất nên. Phần gác phía trên đã bị mất nhưng vẫn còn phàn bên dưới nguyên vẹn có lẽ khi làm những căn nhà như thế này họ đã biết rồi sẽ có một ngày nó sảy ra như vậy.

Nhưng đây là cách mà ở đây họ dựng lên những ngôi nhà cần thiết để sinh hoạt cuộc sống của những người nơi đây dương như đã trở lại bình thường vốn có của nó.

Đẩy cánh cửa vào trong nhà. Ở một góc tối có một người được ngồi trên một cái ghế xung quanh là những sợ dây quấn lại cả tay chân. Thêm đó là những cái còn bằng kim loại. Hoàn toàn cẩn thận không để chọ Ngô Long có cơ hội chạy thoát và hắn cũng không thể thoát. Khi bên ngoài còn có vài người canh giữ.

Đặt ở trên bàn gỗ của căn phòng là một cây nến được tạo ra từ việc nấu chảy sáp và tim đèn được làm bằng một viên phấn. Hình thức này không lạ bởi nó tồn tại được lâu đem lại lợi ích sử dụng lâu dài. Những cây đèn như thế này được dùng khá nhiều. Nó đơn giản đến ngay cả một đứa trẻ củng có thể làm được..

Ngô Long gục đầu xuống tóc tai rũ rượi trên người những lớp da bon tróc thêm đó là những vết sướt vì bị cào xét. Connor bước tới trước mặt Ngô Long nhìn hắn lay động một vài cái. Thấy hắn không có động tỉnh. Connor cầm lấy một cái số để bên dưới chân bàn. Trong đó có một chút nước xách lên tạt thẳng vào hướng Ngô Long.

- Đậy nào thằng chó. Có người muốn gặp mày đây.

Blake bây giờ mới đem đến một cái ghế đến cho Thiếu Kiệt ngồi xuống những người phía sau cũng thế họ được những thanh viên bên ngoài đem các loại ghế khác nhau đến đa phần là ghế xếp hoặc ghế nhựa tiện cho việc di chuyển.

Ngô Long bây giờ bị tạt nước lạnh cũng mơ màng choàng tỉnh giất. Dù không phải là quá khuya nhưng hắn bị như thế này vì mệt mõi. Hơn thế nữa đây là việc hầu như cả ngày hôm nay hắn chỉ được ăn một ổ bánh mì khô khốc chọi chó chó chết cũng không lấp đây được cái bụng công tử muốn gì được đó của mình.

- Bọn mày muốn gì...! Bố mẹ tao…. sẽ không tha... cho chúng máy đâu...! Khôn hồn thả tao ra....

Giọng nói thều thào vì vẫn còn đó dư âm của hình phạt mà Thanh Hàn ban cho. Thiếu Kiệt nghe thấy giọng nói của Ngô Long như thế lại thêm cái kiểu khò khè không liền mạch. Nhìn như lúc nào cũng có thể phun ra một bãi nước bọt toàn đờm nên mới hỏi Connor.

- Hắn bị gì thế. Có hành hạ cỡ nào đi nữa giọng nói cũng không thay đổi đến mức này đi.

- Không phải bọn anh làm có hỏi thì em hỏi Thanh Hàn ấy cô ấy cho thằng nhóc ăn khoai môn nướng thôi. Nhưng mà phải công nhận cách này ác thật. Từ hôm qua tới giờ hắn không đủ giọng hét một tiếng nào hết nên bọn anh cũng không phải bịt miệng nhét khăng gì cả.

Thiếu Kiệt nghe Connor nói thế thâm tâm cũng có một chút lo lắng. Hắn sợ ba cô nàng nhà mình bị Thanh Hàn lôi kéo không biết sau này sẽ nghĩ ra trò gì đối với hắn. Nhưng đây lại là các hiệu quả nhất để cho tù binh và những đối tượng bị bắt không có cơ hội gào thét.

Nhìn qua Ngô Long đang rũ rượi như thế Thiếu Kiệt trên mặt nở một nụ cười nham hiểm. Hắn đã có chủ ý của mình trong việc giải quyết Ngô Long nhưng hiện tại hắn cần làm một vài thứ.

- Sao nào. Thiếu gia Ngô Long ngày nào anh dũng uy phong tiếng tăm lừng lẫy của Ngọc Châu đây sao. Nhìn chẵn ra dàng tý nào cả. Cứ như một con chó hoang bên đường ấy nhỉ.

- Mày … Mày là Thằng nào … Đã như thế... còn đeo mặt nạ … Mày muốn gì.

Ngô Long thấy Thiếu Kiệt nói lời châm chọc mình lại ngồi ghế với dáng vẽ cung kính của đám người Connor và Blake thì biết. Người này mới là người chủ sự mọi chuyện.

- Cũng không có gì. Hôm nay Thiếu gia nhà chúng ta ra nông nỗi này cũng không phải là không có thể. Nhưng mà này nghe nói gia đình mày rất giàu. Tao thì lại quá nghèo đi. Bắt cóc mày chỉ để kiếm chút thứ cần thiết thôi.

Thiếu Kiệt bây giờ cười cười qua giọng nói của cái mặt nạ được giảm bớt đi phần nào. Tinh thần của Ngô Long cũng không đủ để nhận ra giọng nói của Thiếu Kiệt cũng bởi vì họ chỉ tiếp xúc nhiều qua điện thoại còn lần đó Thiếu Kiệt bị thương cũng không nói nhiều lời có thể làm cho Ngô Long ghi nhớ.

Ngô Long nghe Thiếu Kiệt nói mình cần tiền thì tâm lý có một chút mừng rỡ. Hắn tin chỉ cần người đeo mặt nạ này muốn tiền với những gì cần thiết hắn sẽ có thể được gia đình được chuộc ra. Tâm Lý mưu câu sự sống của Ngô Long một lần nữa trổi dậy.

- Mày nói … chỉ cần tiền … nhà tao...không thiếu … mày cần bao nhiêu.

- Không vội không vội. Dù sao thì cũng cần phải có gì đó ấy mà tao quên mất. Giờ mà có liên hệ với nhà mày thì cũng đâu có ai tin đâu. Ở đây lại không có điện thoại di động. Cũng khó nhỉ làm sao được ta. Mấy thằng công tử ca như mày thì một chữ bẻ đôi còn không biết thì làm sao để người bên kia tinh mày trong tay tao đây.

Ngô Long mời đầu nghe Thiếu Kiệt nói thế cũng ảo não, Nhưng rồi nói ra việc biết chữ hay không thì Ngô Long hắn tin chắc mẹ mình sẽ nhận ra chữ viết của hắn.

- Tao … Tao … Tao viết được … Chỉ cần tao viết thư là được!

- Ô thế thì được đấy! Connor lấy giấy viết cho thiếu gia Ngô Long viết giấy làm tin nào. Dù sao chúng ta cũng cần có cái gì đó xác nhận với lại bên kia làm mình giữ người mới có thể đòi tiền chuộc được.

Mọi người lúc này chỉ đang suy nghĩ xem Thiếu Kiệt định làm gì. Bởi Thiếu Kiệt dường như đang thương lượng với Ngô Long điều gì đó. Nhưng Connor cũng rời đi lấy một cuốn tập và viết.

- Xem ra mày cũng không đến nỗi nào. Chỉ cần mày viết thứ nói là mày trong tay bọn tao người nhà mày làm theo những gì tao nói là được. Khi đó tao sẽ cho người hộ tống mày về với gia đình. Cái tao cần có rồi thì mày cũng không cần phải lo trước giờ tao luôn uy tín mọi người đều biết.

Connor nhanh chóng quay trở lại với một cuốn tập và cây viết đi vòng ra phía sau Ngô Long mở khóa một tay ra cho hắn.

- Đấy khôn hồn thì viết đi. Mày viết làm sao mà để người nhà mày đưa tiền chuộc mày về. Như thế mới tốt đừng giở trò. Ở đây không phải như Ngọc Châu.

- Viết … Tao Viết.

Ngô Long thấy giấy viết ngay lập tức một tay được giải thoát chụp lấy cây viết. Connor mở cuốn tập ra để trước mặt cho Ngô Long tự viết. Tay Ngô Long rung rung cố gắng viết cho giống với những gì Thiếu Kiệt nói. Hắn sợ nếu viết không đúng thì cơ hội sống không còn. Hiện tại những câu chữ này là thứ cứu mạng hắn ra khỏi cái địa ngục này.

- Mày viết thư đàng hoàn đi bọn tao thấy tốt thì sẽ cho mày ăn uống một cách bình thường. Nếu không chưa đến lúc nhận được tiền chuộc bọn tao sẽ tiếp đãi mày với khẩu phần ăn như sáng nay à.

Blake cũng phụ họa thêm vào với Thiếu Kiệt Thanh Hàn lúc này định nói cái điều gì đó nhưng Lý Bân đã đến bên cạnh cô lắc đầu. Hơn ai hết hắn hiểu mọi việt Thiếu Kiệt đang làm đều có tính toán riêng của mình. Nếu thanh Hàn làm loạn không những phá hư kế hoạch còn làm Thiếu Kiệt không mấy hảo cảm.

Lý Bân bây giờ nói nhờ vào tai Thanh Hàn một điều gì đó. Làm cô quay lại nhìn Thiếu Kiệt một cái rồi mới gật gật đầu như đã hiểu. Thi Lang cũng tò mò không biết hai người đang nói việc gì. Dù sống tới từng tuổi này lăng lộn hắc đạo không ít những trò chơi bắt cóc tống tiền thấy qua không hàng trăm thì cũng đến hàng chục nhưng chưa thấy cách làm nào như của Thiếu Kiệt.

Thi Lang rón rét đến bên cạnh Lý Bân hơi cúi người một chút lên tiếng hỏi hắn. Lão đại con đang làm cái gì vậy.

- Không có gì. Lão đại giỏi nhất là gài bẫy. Xem ra lần này Ngô Long dính bẫy chắc rồi. Vừa chơi đùa với Ngô Long một chút vừa làm cho hắn từ trong hi vọng chết thêm một lần nữa đập nát tinh thần của tên này. Phương pháp này lát nữa bố sẽ biết.