Cùng lúc đó một chiếc trực thăng đế bên trên đầu của Thiếu Kiệt. Một nhóm người được hạ xuống dưới đất giống như những gì tối qua nhưng lúc này những người này đại diện cho một nhóm người cần gặp Aaron.
Connor bây giờ nhìn Thiếu Kiệt với những vết thương vừa mới được sơ cứu. Lắc đầu cười nói.
- Xem ra mọi thứ với cậu đã xong hết rồi nhỉ. Tôi gặp Aaron một chút chắc được nhỉ.
- Anh nhìn tôi thế này mà vẫn khỏe được à. Bọn hắn ở trong đó đấy nhưng đợi chút nữa hãy vào. Vô Ảnh đang tra tấn bọn họ trong đó. Anh đến đây chỉ mấy người thôi sao.
Nghe Thiếu Kiệt hỏi kèm theo những tiếng la hét vang lên trong nhà kho không khó để hiểu việc gì đang diễn ra. Connor cũng gật đầu đáp lại câu hỏi của Thiếu Kiệt.
- Ừm các cô nàng của cậu đòi đi nhưng mọi người không cho. Xe của Quân khu gần đây đang trên đường tới. Chỉ cần xong việc về Quân Khu ngồi máy bay đi thẳng về Lưu Minh là được. Mà các cậu làm gì để mấy tên đó la hét dữ vậy lần đâu tiên tôi thấy đó.
- Cũng không có gì việc này bọn hắn đáng bị. Đúng ra không làm những việc đó với tôi thì hôm nay cũng không phải như vậy mạnh được yêu thua là lẽ tất yếu của cuộc sống mà. Anh cũng chuẩn bị tin thần tôi ra ngoài này không biết được đám người trong đó hả giận như thế nào đâu.
Connor gật đầu. Sống cũng không ít ngày đối với nhóm người Vô Ảnh tuy họ không có gì đặt biệt hơn người nhưng ai cũng xem Thiếu Kiệt như là một người tin thần với mình kể từ khi hắn tiếp quản Vô Ảnh họ thấy được cơ hội báo thù rửa hận. Những kiến thức họ không học được thì Thiếu Kiệt hầu như đem người giỏi nhất về dạy cho họ. Ai cũng xem Thiếu Kiệt như một tru cột tin thần và cơ hội trả thù mà họ đang mang trên người.
Connor bây giờ mới bước vào trong nhà kho cảnh tượng đập vào mắt hắn làm Connor phải quay ra ói một trận. Munez trên người những thớ thịt được lọc xuống Aaron thì bị bỏng rát khắp người máu túa ra từ những vết thương bị cực hình bào cách.
Vốn là một người lính chiến trường ác liệt đến mức độ người chết ta sống thì Connor đã trải qua nhưng vẫn không chịu được cái cảnh tượng này. Cố lấy lại bình tỉnh một chút trước khi quay vào lại. Connor hít thở thật sâu để chuẩn bị đối mặt với địa ngục trần gian trước mắt.
Cố bình tỉnh những người đi theo connor tới đây cũng không có được cái gọi là can đảm để nhìn tràn cảnh trong này. Bây giờ họ hiểu Thiếu Kiệt, Hà Vi và cả Tú Trinh tại sao lại đứng bên ngoài.
Công Toại thấy Connor đi vào mới mỉm cười nhìn Aaron lắc đầu nói.
- Sự giải thoát của bọn bây đến nhanh đấy! Xem như cũng là một cách tốt không thì bọn mày cũng không dễ sống đâu!
Aaron nghe thấy lời của Công Toại như thế cũng cố gắng nhịn đau ngẫn đầu lên. Munez nhìn thấy được người vừa bước vào nhà kho là ai cũng trợ trừng mắt lên như gặp quỷ kích động đến mức tắt thở ngay tại chỗ. Có thể là hắn đã mất quá nhiều máu chống đỡ được đến giờ phút này cũng là do Blake có cách đặt biệt của hắn.
- Chào Aaron mày khỏe chứ! Nhưng chắc mày không cần nói tao cũng hiểu được tình trạng của mày đi. Không ngờ mày cũng có ngày bị khun chang vứt bỏ như thế này. Thế thời thay đổi nhỉ.
- Mày! Mày! Mày chưa chết?
Nhận diện được khuôn mặt của người đến là ai Aaron lắp bắp thốt lên một câu hỏi một cách vô vọng lúc này. Connor bây giờ chỉ lắc đầu đáp lại.
- Tại sao tao phải chết. Mày với Khung Chang chưa chết thì tao làm gì phải chết. Nhưng mà chắc mày cũng không ngờ rằng báo cáo bắn súng dữ dội có thể tao đã bị bắn chết cũng chỉ là màn kịch đi.
- Tao không nghĩ rằng mày lại có thể bỏ cả người nhà để thoát thân đấy. Khung Chang mà biết được việc này chắc chắn sẽ không tha cho họ đâu nhỉ.
Aaron bây giờ cũng thừa hiểu hâu như chuyện ngày hôm đó hắn nhận được báo cáo chỉ là tin tức giả. Để qua mặt tất cả mọi người đưa đoàn đội của Connor quy phục Thiếu Kiệt và đang sống ở đất nước này.
- Cái này là thức thời. Mạnh được yếu thua, tao thấy được người nên đi theo ổn hơn Khung Chang họ được quốc gia bảo hộ. Mày cũng thấy được ở đây là quân đội riêng đấy. Không có quân đội riêng nào được chính thức cấp trực thăng để giải cứu một người đâu. Mày không có tư cách Khung Chang càng không đi. Vậy tao theo ai được hợp phát có được cuộc sống an toàn cho gia đình tao thì tao làm thôi.
- Quân đội tư nhân! Sao được! Bọn ngươi không phải quân đội chính thức của quốc gia tại sao được trang bị vũ khí và điều động trợ giúp từ quốc gia. Tao không tin! Không có một quốc gia nào chịu cho một quân đội tư nhân được cái quyền này. Không! Không bao giờ.
Aaron vốn chỉ tưởng những người Vô Ảnh này là quân đội chính quy được đem tới giải cứu Thiếu Kiệt. Giờ đây bị Connor nói đây là quân đội tư nhân của Thiếu Kiệt không thì hắn không thể tin được.
- Có những thứ mày không tin nhưng đó vẫn là hiện thực. So với Khung Chang tuy thế lực và người có thể chưa đủ nhưng nó lại hơn xa những gì mà Khung Sa và Khung Chan đã gây dựng. Bởi thức thời nhờ thế đến giờ tao vẫn sống. Còn mày thì sắp thành người chết đi. Nếu có thắc mắc gì tao nghĩ mày nên xuống dưới hỏi diêm vương cho rõ. Tao nghĩ ông ta sẽ vui vẽ trả lời cho mày biết lý do đấy.
Vừa nói Connor lấy ngay một con dao được bọc phía sau lưng mình đâm thẳng vào trái tim của Aaron. Kết thúc một cuộc đời chỉ đơn giản là như thế. Blake thấy thế cũng làm ra động tác giết người với những người còn lại. Nhin Munez hắn lắc đầu bước ra bên ngoài đến bên cạnh Thiếu Kiệt nói.
- Mọi việc đã xong chỉ cần giải quyết cái nhà kho này nữa là được để cho quân chính quy đến tiếp nhận là được!
- Ừ! Đốt hết đi! Ở đây dù có cháy cũng không ảnh hưởng được rừng cao su bên ngoài cứ đốt sạch đừng để lại gì. Quân đội lúc đó cũng có thể giải quyết được.
Thiếu Kiệt đứng bên cạnh chiếc xe nói ra một câu đơn giản nhưng hiệu quả. Blake cũng biết nếu để người khác thấy được tràng máu tanh như thế cũng không ổn cho lắm. Cách thức làm việc của Thiếu Kiệt tuy có phần bá đạo nhưng lại là cách hiệu quả nhất lúc này.
- Toàn bộ thanh lý hiện trường. Có xăng của bọn nó dùng để huy thi là được Chuẩn bị rút binh!
- Rõ! Chỉ Huy!
Blake bây giờ mới ra lệnh thông qua bộ đàm. Hắn cũng không muốn quay lại nhìn cảnh chiến trường vừa rồi. Có lẽ trong lúc hành động hắn sẽ không chú ý đến nhưng khi quay lại nhìn được toàn cảnh hắn biết mình cũng không biết mình có khống chế tốt như Connor hay không.
- Mười phút nữa xe bên doanh trại sẽ đến máy bay đã được chuẩn bị sẵn rồi đấy Thiếu Kiệt.
Hà Vi nói với Thiếu Kiệt xem hắn con muốn làm gì nữa không hiện tại mọi thứ đã đi đến hồi kết của việc giải cứu hiện tại nhìn Thiếu Kiệt như thế nhưng cần phải tiến hành chăm sóc các vết thương vừa mới sơ cứu dù sao thì cũng không biết chắc hắn có nội thương ở bên trong hay không.
- Ừ nhưng trước khi đi phải báo một chút cho Ngô Long đã. Phải làm việc tốt không hắn lại ngóng cổ cò lên đợi bọn người Aaron thì lại tội hắn.
Hà Vi, Tú Trinh, Blake nghe lời nói của Thiếu Kiệt thì bật cười. lắc đầu. Thiếu Kiệt đúng ác đã biết kế hoạch đối phương thất bại còn chủ động gọi điện báo cho người khác biết. Điều này chỉ có làm cho Ngô Long tức chết thôi.
Thiếu Kiệt cầm điện thoại của Connor bấm những dãy số gọi đi bên kia từng hồi chương đang ngân vang. Ngô Long hiện tại vẫn đang quấn mình trong cái chăn bông của mình. Hắn ngủ trể nên hiện tại mới hơn bảy giờ thì làm gì đã dậy.
Đưa tay mò lấy mặt bàn trên đầu giường của mình. Cảm giác khó chịu của Ngô Long hẳn là phải có. Việc bị đánh thức buổi sáng khi đang ngon giấc là không ai muốn.
Nheo mắt nhìn lấy số điện thoại người gọi đến định mắng một câu thì nhớ ra đây là số điện thoại của Aaron. Nghĩ rằng giờ này những người Aaron muốn cho hắn gặp Thiếu Kiệt bị bắt nên cũng nhận cuộc gọi.
- Các ông không biết giờ này tôi còn đang ngủ hay sao mà phá rối thế? Sao thằng nhóc ấy đâu cho tôi gặp chút nào.
- Ấy! Thật phiền quá đánh thức công tử Ngô gia rồi! Thằng nhóc đó đây nhưng mà hình như có chút gì đó không phải như mày muốn đi Ngô Long. Thấy thế nào vui chứ.
Nghe được bên kia điện thoại vang lên giọng của Thiếu Kiệt. Ngô Long bực tức muốn ném cả điện thoại. Hắn hiểu kế hoạch thất bại Thiếu Kiệt được giải cứu. Giờ đây chỉ còn cách hủy bỏ hết những dự định cần thiết.
- Mẹ có bao nhiêu đó mà bọn người của Khung Chang cũng làm không xong đúng là bọn ăn hại đúng không Thiếu Kiệt. Tết dành cho mày một ít bất ngờ thôi mà. Thấy thế nào món quà tốt chứ.
- Tốt tao nhờ món quà này! Mày đợi đó đi Ngô Long hiện tại tao không đấu được với gia cảnh của mày tao chịu thiệt đi. Nhưng chắc chắn không có lần sau nữa đâu. Tao gọi đây là có lòng tốt nhắc nhở mày khỏi phải phí công sắp xếp nhưng việc sắp tới thôi.
Thiếu Kiệt đem điện thoại nói ra lời lẽ rất bình thản. Nhưng bên kia của Ngô Long là một đống bực tức. Nếu Thiếu Kiệt không gọi điện cho hắn thì việc Thiếu Kiệt được cứu hắn cũng sẽ được biết. Hiện tại khác gì Thiếu Kiệt đang thị uy với Ngô Long hắn.
- Thôi nhé chúc gia đình mày năm mới sớm bị song quy đi đây là câu chúc tốt nhất của tao rồi đấy.
Ngô Long cũng không bình tỉnh được nữa ném ngay cái điện thoại vào tường Thiếu Kiệt bên này cười nói với Hà Vi.
- Em nói xem thằng này nó bất lịch sự chưa chút anh gì hết đã ném vỡ điện thoại rồi. Chẳng có tố chất gì cả.
Hà Vi bây giờ mím môi cười. Có cái đời chúc người khác bị song quy trong khi đó đầu năm đầu tháng gia đình Ngô Long lại là người trong thể chế hai từ này là tối kỵ nhạy cảm với những người làm chốn quan trường.