Siêu Việt Tài Chính

Chương 488




Lúc này tại Ngọc Châu trong một căn phòng được trang trí một cách đẹp đẽ và trang hoàng mọi thứ khá đẹp mắt nhìn vào có thể thấy ngày được không khí của ngày tết. Một chậu hoa anh đào nỡ rộ được trang trí với những phụ kiện như câu đối đỏ nhỏ xíu, những xâu tiền bằng nhựa, những thiệp chúc xuân bằng giấy được điểm xuyến trên đó một ít kim tuyến bắt mặt.

Trên bàn là một bộ ấm tách trà, một hộp mức với đầy đủ các loại hạt sen, mức bí, hạt dưa, và những thanh kẹo dẻo được tạo hình trái ngô màu vàng trong bao giấy nilon.

Những tách trà nằm rải rác trên bàn đang được đặt trước mỗi người trong phòng. Diệp Nhi vừa nhấm nháp ly trà của mình đặt xuống bàn ung sung nói với Ngô Long.

- Việc lần này con làm không sai. Bất ngờ như thế mới nắm được việc chủ động. Làm cái đối sách này khá hay thật sự nếu chuyện này thành công xem ra mối nguy hại của nhà ta được giải trừ. Thằng này đáng lẽ ra phải chết mấy lần mới hết được tội của nó.

- Chuyện lần này con chỉ áp dụng vào thực tiễn thôi. Đúng lý ra là hôm ký hợp đồng đã ra tay. nhưng vì hôm đó nếu ra tay sẽ bị mọi người nghi ngờ. Việc này phải âm thầm làm mà con thấy thời điểm thích hợp nhất lại là thời điểm tết. Khi mà trong khoản một hai tuần nó dưỡng thương không người bảo vệ tính cảnh giác cũng mất đi như thế là thích hợp nhất không ngờ lại đạt được hiệu quả.

Ngô Nam lúc này đang cắn hạt dưa cũng tươi cười gật gù nhìn Ngô Long hết sức hài lòng.

- Đúng là thằng cháu của chú. Thật không ra tay thì thôi ra tay là phải như thế. Nhưng mà cháu bố trí đường rút quân cho những người của Khung Chang lúc nào thế. Chắc không phải ngày một ngày hai đi.

- Không vốn những nơi được chọn làm địa điểm trú ẩn của bọn họ có từ trước rồi. Những nơi đó là của chú Trực để lại. Mọi người đều biết con đã rời khỏi Ngọc Châu bao giờ, với làm gì có thời gian đi khảo sát những nơi này. Chủ yếu xe vận chuyển hàng của chú ấy thường là đi tối để tránh việc phiền phức không đáng có. Vì thế mới mượn danh nghĩa của mẹ cháu thuê những nơi này làm nơi lưu trứu tạm thời. Chỉ cần ở đó sắp xếp trước xăng cộ với lại thực phẩm là được.

Ngô Kỳ sau một lúc lâu mới lên tiếng nói với mọi người. Hắn thấy việc này tuy có mạo hiểm khá lớn nhưng dựa theo những gì đã được hoạch định thì cũng khá ổn. Dù sao việc này đã thực hiện rồi cũng không thể hủy bỏ.

- Lần sau nếu làm những việc như thế này phải nói trước với người lớn để tính toán con không được tự ý làm như thế. Con có biết nếu xảy ra chuyện thì mọi thứ không đơn giản như con nghĩ không. Bố nghe nói cái lão Hà già không muốn buôn bỏ thực quyền kia đang phẫn nộ ở Lưu Minh. làm cho gà bay chó chạy đấy.

- Việc này con có nói với mẹ rồi mà. Nhưng mà chỉ khi bắt được con mới nói thôi. Chứ nếu nói ra sớm sợ việc này không đơn giản nữa. Nhiều khi mọi người lại không đồng ý. Thà con làm xong rồi mới nói.

Diệp Nhi nghe con mình nói thế cũng khá hài lòng nhìn Ngô Kỳ hầm hực trách móc.

- Ông thì biết cái gì! con nó làm việc như thế không tốt sao. Cái môi nguy này ông tạo ra nó đi giải quyết giùm còn trách nó. Ông không biết là việc càng ít người biết càng tốt hay sao. Những việc như thế này chỉ có thể âm thầm mà làm, không lẽ làm việc này hô hoán lên cho kẻ khác biết à.

Ngô Kỳ cau mày lắc đầu xem như mình không liên quan gì đến việc này bát bỏ sự trách móc của Diệp Nhi.

- Tôi không nói nó không hiệu quả nhưng cái chính là tôi lo lắng cái bọn người Khung Chang kia! Những người như thế làm việc bất chấp hậu quả. Nếu như phát hiện có quan hệ với con mình Hà thúc chắc chắn sẽ ra tay trên nhiều phương diện hơn. Hiện tại đôi bên căn thẳng không kém rồi. Tôi không muốn lão ta cá chết lưới rách.

- Bố cứ yên tâm! Việc này con đã chuẩn bị rồi. Ngày đi giao dịch sẽ cho một người đến bắt thằng kia ký tên là được. Con không lộ mặt người khác cũng không thể nói có liên quan đến con. Bất quá kiếm một thằng nào đó tên Ngô Long là được. trên cái thành phố Ngọc Châu này kiếm một người khác tên Ngô Long không khó đi. Dù sao thì chỉ có Khung Chang biết được gia đình mình thế nào còn cái bọn bên dưới đã thấy mặt con bao giờ chỉ liên hệ qua điện thoại thôi.

Ngô Long bây giờ nói ra sắp xếp của mình trong việc ký kết lấy hết tài sản mà Thiếu Kiệt đang sở hữu khi mà nhóm người Aaron áp giải Thiếu Kiệt đến Ngọc Châu. Hắn cũng không phải ngu khi mà Hà Thúc đang trực tiếp ở Lưu Minh nổi bão thì ở đây những người có liên hệ với Hà Thúc nhìn chằm chằm vào gia đình hắn thì việc đi ký kết hợp đồng này như là một chuyện mạo hiểm không đáng có.

- Con biết như vậy là tốt! Đừng để người khác nắm thóp được mình là được. Vấn đề gặp mặt trực tiếp là hoàn toàn không nên. Chắc chắn là những người của Hà Thúc ở đã nhìn vào gia đình mình rồi. Cũng may đây là dịp tết quan chức đến thăm hỏi không ít người ra vào cũng nhiều nên Tăng Anh Hùng không thể lấy cớ đó mà công kích được.

Ngô Kỳ uống một ngụm trà xong đặt ly lên bàn. Xoay xoay chiếc ly ma sát với mặt bàn. Ngô Nam cười đùa nói với anh mình.

- Anh lo quá! Hắn cũng không bằng cái lão Hà Kia. Nếu hắn dám nhảy loạn ông già nhà mình cũng không phải lão bất tử. Còn bọn người Lưu Hoan thì hiện tại không có cái cớ nào. Chỉ có Tăng Anh Hùng là thằng nhóc kia nó có thân phận quân nhân thôi việc này khỏi lo đi.

- Chú Nam! Hôm nay ông uống hơi nhiều rồi đấy nói ra toàn mùi rượu cũng may là ông đi nghĩ rồi. Nếu ông mà không lấy gậy đánh chú cháu đi đầu xuống đất đấy. Nồng nặc mùi cồn.

Ngô Long thấy Ngô Nam đầy mùi rượu nồng lan tỏa ra xung quanh cũng trách móc một cậu. Diệp Nhi đến nỗi phải lấy tay xua bớt đi cái mùi cồn trong không khí.

- Còn không phải tại bố con nhà cháu sau. Khách đến nhà chỉ uống trà như thế thôi sao được. Chú mày đây là hi sinh đi ra tiếp rượu giao hảo kết nối quan hệ thôi. Giờ lại trách chú, mà này chú nói thằng nhóc kia nó có bao nhiêu tài sản đâu làm ra chuyện ký hợp đồng lấy tài sản làm gì giết cha nó rồi.

- e Hem!

Ngô Kỳ hắn giọng một chú bởi nếu nói đúng thì hắn là Cha cùa Thiếu Kiệt chỉ là không nhận thôi. Ngô Nam cũng biết mình nói sai lời vội sửa lại.

- Giết thằng nhóc đó vẫn đỡ rườm ra hơn không!

- Không phải cháu không biết điều này! Nhưng như thế thì quá đơn giản cho nó quá rồi. Chú cú nghĩ đi nó làm chú Trực chết đã là chuyện mà không thể tha thứ. Ảnh hưởng của nó đối với công việc và bố cục của gia đình mình là nhỏ sao. Cháu muốn lấy hết những gì nó gầy dựng để người bên cạnh nó để xem nó xoay sở ra sao. Đem ý định của nó phát triển từng bước từng bước cho nó cảm thấy mình vô vọng không ngóc đầu lên được như thế mới hả mối hận trong lòng cháu chứ.

Mọi người trong phòng bây giờ mới biết mục đích thật sự của Ngô Long hắn. Diệp Nhi cũng trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu. Nhìn Ngô Long một lúc mới nói ra suy nghĩ của mình,

- Con làm vậy mẹ không ý kiến nhưng cũng phải đề phòng bất trắc con nghĩ xem chỉ sơ xảy một chút mà nó đã phát triển như thế này thì con phải biết nó không đơn giản. Cứ nuôi thả như thế không phải là cách đôi khi lật thuyền trong mương đấy.

- Con cũng biết như thế nên người con cài vào bên thằng nhóc đó vẫn còn sự hữu dụng. Chỉ cần giả vờ cho cô ta trung tâm với thằng nhóc đó là được. Hiện tại có vẽ như việc đó có hiệu quả mới đây thằng này còn tin tường cô ta cho cô ta đi tìm hiểu một công ty nào đó để đầu tư. Thằng này nó có một giác quan kinh doanh rất hay. Khi thấy cái gì có lợi là nó sẽ nhảy vào. Nên con nói cô ta bí mật theo dõi hoạt động đó mà ra tay trước rồi.

Ngô Nam nghe thế cũng ngần người ra. Vì hắn không ngờ Ngô Long lại đánh giá cao về Thiếu Kiệt như thế nên cũng thắc mắc không biết Ngô Long dựa vào đâu mà đưa ra đánh giá đó nên hỏi.

- Nó giỏi vậy sao? Nếu thế sao chú không cảm nhận thấy. Mà theo cháu nói như thế thì chắc chắn nó phải có cái gì đó mà cháu tin là tư duy kinh doanh thằng này như thế chứ.

Ngô Long cắn hạt dưa trong miệng rồi phun một mẫu vỏ xuống đất nói.

- Chú không thấy sao. Nó từ việc kinh doanh hàng từ biên giới về kiếm chênh lệch sau đó làm ra cái trang giao dịch mà cháu mới mua lại dùng tiền đó phát triển ra các công ty giao hàng, rồi qua năm là nơi tổ chức hội nghị tiệc cưới. Chú nhìn xem toàn những thứ vốn ít nhưng thu tiền trong thời gian dài. Hiện tại lại chuẩn bị bỏ tiền ra đầu tư vào một công ty nào đó chắc chắn cũng như vậy thôi.

Ngô Long nói ra những sơ lượt về các công việc kiếm ra tiền của Thiếu Kiệt làm cho Ngô Nam cũng phải thầm lắc đầu. Những công ty này hoàn toàn là bỏ ít lấy lại lâu dài và nhiều tiền phát sinh tư nó.

- Nếu nó đã như thế thì sau này cẩn thận hơn đấy nó như thế con cũng phải cẩn thận.

Ngô Kỳ nghe được quá trình phát triển của Thiếu Kiệt cũng nhắc nhở Ngô Long phải phòng ngừa chuyện bất khả kháng. Ngô Long lúc này cũng chỉ cười gật đầu đáp lại bố mình.

- Vốn ban đầu con định là sẽ ký kết hợp đồng xong rồi cho bọn người Khung Chang giết nó nhưng mà con đã suy nghĩ lại để nó sống không bằng chết thì thú vị hơn để nó nhìn thấy những thứ mà nó xây dựng lên bị người khác đạt được sẽ như thế nào nên sẽ để cho nó sống nhưng thay vào đó cho bọn Khung Chang cắt hết gân tay gân chân nó thôi. Cũng tốt mà để cho bọn Hà thúc cứu chữa xong thì chỉ nằm một chỗ không làm gì được bọn chúng cũng phải nản thôi.

Diệp Nhi nghe con mình nói thế cũng cười vui vẽ nói với Ngô Long và mọi người.

- Thôi không còn sớm nữa mọi người đi nghĩ ngơi đi. gần hai giờ sáng rồi trưa mai không biết chừng còn một đống người đến thăm hỏi quà cáp nữa đấy. Giờ nghĩ ngơi lấy sức đi là vừa. Mọi chuyện mấy ngày sau tính tiếp.

Vừa nói Diệp Nhi đứng lên để cho mọi người cùng nhau về phòng của mình. Với họ chuyện của Thiếu Kiệt xem như đã định đoạt. Nên cứ thoải mái chuẩn bị cho ngày mai tiếp nhận các quà cáp của những người cấp dưới.