Đợi cho Khải Huy khởi động xe rời. Hà Vi vẫn thế chỉ có Chu Tường dường như trong lòng khá vui vẻ Thiếu Kiệt thấy thế mới lên tiếng nói với anh ta.
- Xem ra anh vừa làm một việc tốt đấy Chu Tương. Nhưng đôi khi lựa người mà chúng ta giúp đừng lúc nào cũng giúp như thế thành ra hại họ.
- Không sao đâu! Cô đó cũng tốt! vài lần anh không có tiền đói bụng quá cô ta cũng cho anh ăn chịu được mà. Thấy chiếc xe khá củ kỹ nên giúp cô ấy có một chiếc xe bán hàng mới. Dù sao giờ anh ngoài việc gửi tiền lương vào tài khoản và gia đình cũng không có sử dụng gì. Mọi thứ em chu cấp hết rồi.
Chu Tường nói ra một chút chuyện xưa của mình Thiếu Kiệt nghe vậy cũng gật đầu. Hắn không muốn quan tâm đến vấn đề này nhiều. Giờ đây phụ thuộc tâm tính của Hà Vi như thế nào thôi.
- sao rồi em cảm thấy thế nào? Có phải có một chút bất lực không biết làm thế nào phải không?
Hà Vi lúc này cũng gật đầu nhưng không nói.
- Mọi thứ đều không thể nào toàn vẹn nên sau này có dịp thì nói với mọi người chú ý tới tầng lớp bên dưới trước mới làm ổn thỏa. Em nhắc một lần không hiểu quả thì nhắc nhiều lần anh nghĩ sẽ có kết quả thôi.
Hà Vi lúc này cũng gật đầu. Khải Huy đến một khu quân sự bên ngoài có hai người lính canh gác Thiếu Kiệt và Hà Vi sau khi Hà Vi và Thiếu Kiệt đưa thê của mình ra thì hai người linh gác cổng làm ra tư thế chào và cho xe của nhóm người hắn đi qua. Thanh chắn được đưa lên để cho xe qua Hà Vi sau khi được Thiếu Kiệt nói một chút tâm tình cũng tốt hơn.
- Ông nói ở đây chỉ có một số người được ra vào! Cho đến khi anh cấp quyền làm thẻ thông hành cho những người họ thì những người trong Vô Ảnh mới có thể ra vào tự nhiên.
Thiếu Kiệt nghe Hà Vi nói thế cũng thấy khá lạ. Bởi hắn chưa thấy quân doanh nào sử dụng thẻ thông hành để cho quân nhân ở. Nên mới hỏi Hà Vi.
- Ủa Ủa. Làm sao phải làm thẻ thông hành thế? Không phải quân doanh không sử dụng sao. Tại sao lại phải làm cái này.
- Ừ! Bởi vì trước đây nơi này là cơ sở nghiên cứu phát triển vũ khí. Bên trên phía bên ngoài lại cho thuê dãy bên ngoài làm cơ sở kinh doanh cùng trạm xăng dầu của quân đội. Nên phải kiểm soát người ra vào.
Nghe Hà Vi nói như thế Thiếu Kiệt cũng cảm thấy bất an. Hắn chỉ mới tuyển dụng một số người của nước ngoài nếu thật sự nơi đây phát triển vũ khí của quốc gia đúng là không nên để Vô Ảnh ở đây mới đúng.
- Nếu thế ông em lại sao đưa anh cái quân doanh này. Nếu như có chuyện gì anh không chịu nổi thiệt hại đâu đấy.
- Không giờ cơ sở phát triển vũ khí dời đi rồi. Vì thấy nằm trong khu đông dân cư có phần bất tiện nên đã chuyển đi nơi khác. Nhưng hệ thông thẻ từ của cơ sơ và những thứ bảo mật cho người ra vào vẫn còn. Chỉ có binh lính thường cũng không nhiều hầu hết là của đội chống khủng bố thôi. Nhưng những thành viên đó cũng đã có tuổi nhưng vẫn muốn phục vụ thì mới ở tại đây. Nên hầu như quân doanh này giờ là của anh. Với quân hàm của anh có thể ra lệnh cho toàn bộ quân doanh rồi.
Hà Vi giải thích cho Thiếu Kiệt biết ông mình cũng không phải không đề phòng nên mới đưa cho Thiếu Kiệt cái quân doanh hầu như chỉ còn lại những người của quân đội sắp giải ngủ mà còn muốn phục vụ hoặc đã ở quá lâu trong quân đội không có nơi để về. Đây cũng là một đặc cách của quân đội dành cho những người đó.
- Ừ như thế ông em cũng đã tính đến chuyện hạn chế những tai mắt bên ngoài về Vô Ảnh đi.
- Anh không phải lo đâu. Lát nữa em sẽ nói Anh Hào chịu trách nhiệm làm thẻ này. Bởi vì một số lý do ông thấy Anh Hào không thích hợp bảo vệ anh nên sắp tới sẽ để anh ta ở đây huấn luyện cùng với Vô Ảnh thêm vào đó là việc mấy người Blake Công toại Bảo Huân sẽ thay thế Anh Hào.
Nghe Hà Vi nói thế Thiếu Kiệt chỉ mỉm cười cái này không phải nói là Anh Hào không thích hợp bảo vệ hắn mà thích hợp quan sát vô ảnh để tránh phát sinh việc ngoài ý muốn nhiều hơn. Nhưng Thiếu Kiệt không lo lắm về vấn đề này nên chỉ cười cười. Xe dừng lại ở một sân rộng bãi cỏ xanh mướt và quốc kỳ tung bay trong gió với cái bóng được ánh nắng chiếu xuống mặt đất đung đưa qua lại.
Gần đó trên mặt sân huấn luyện không ít người của Vô Ảnh đang tiến hành tập huấn. Blake thấy Thiếu Kiệt đến cũng không nói gì. Ba người Thiếu Kiệt đi đến bên cạnh hắn Hà Vi nhìn những gì Vô Ảnh đang huấn luyện khác xa những gì mà cô đã được tập huấn trong quân đội nên cũng hiếu kỳ nhìn chằm chằm những người đang tập trong sân.
- Sao mọi thứ đã quen hết chưa Blake mọi người thấy sao tôi không nói dối chứ quân doanh này là của quân đội chính quy đây. Các anh cần gì thêm không.
Blake lúc này cũng chỉ cười cười thở dài nói với Thiếu Kiệt.
- Những người Vô Ảnh của cậu độ linh hoạt có nhưng thực chiến lại không bởi vì cứng nhắt theo lối huấn luyện củ nên giờ chỉ có trải nghiệm sinh tử mới có thể thay đổi bọn họ thôi.
Thiếu Kiệt nghe Blake nói như thế cũng trầm mặc đối với hắn việc này không phải đơn giản bởi đây không thuộc chuyên môn của Thiếu Kiệt. Giờ Blake có nói về để điểm yếu của Vô Ảnh hắn cũng không thể nào tìm ra cách thay đổi. Nhất là trong thời bình như thế này thì càng khó có vấn đề thực chiến mà Blake đã nói.
- Vậy hiện tại xem ra cũng cần phải có một thực chiến sinh tử đối với họ. Vậy anh với Connor lên kế hoạch huấn luyện cụ thể để cho Vô Ảnh đi tham gia việc giải cứu gia đình của những người của Connor cho họ thật sự trải qua sinh tử. Để họ có thế tự mình rút ra kinh nghiệm.
Blake nghe Thiếu Kiệt nối thế cũng lắc đầu không đồng ý với những gì Thiếu Kiệt nói nên phủ quyết.
- Hiện tại đưa họ đi giải cứu người khác nào đưa họ đi chết. ít nhất cũng phải đợi ba tháng nữa lúc đó mới có thể tạm ổn và kế hoạch của nhóm người Connor an toàn nhất cậu ta nói ba tháng sau có dịp tết của bên họ lúc đó mới ra tay được. Hôm qua một người của Connor đa lên máy bay lén về nước bao cho người thân tin bình an của họ rồi.
Thiếu Kiệt thấy Blake đáp lại lời mình như thế cũng gật đầu hắn thấy những việc này nên để người chuyên môn bọn họ làm việc hắn tuy có thể suy nghĩ tình huống. Nhưng với chiến thuật chân chính của việc đối đầu bằng súng ống đạn dược thì Blake hơn hẳn Thiếu Kiệt hắn.
- Ừ trong việc này các anh là chuyên gia nên tôi chỉ có thể ra bên kia ngồi nhìn thôi hiện tại thì chưa được mai mốt cần thiết tôi sẽ phải nhờ các anh huấn luyện sau.
Nói rồi Thiếu Kiệt đến bên một cái chòi đươc dựng lên ở gần khu huấn luyện. Nơi này dường như được làm cho những cuộc thi thử sức quân nhân nên có thể nhìn rõ hết các hoạt động bên ngoài sân huấn luyện. Hà Vi lúc này mới chợt nhớ ra điều gì nên mới nói với Thiếu Kiệt.
- Thôi em đi ra ngân hàng đây anh ở lại đây xem xét tình hình. Xong bên Ngân hàng thì em sẽ về lại đây.
- Ừ em với Khải Huy đi đi. Chu Tường ở lại đây với anh là được rồi.
Chu Tường cũng hảo hứng ngồi xuống nhìn bên trong sân huấn luyện đang có những thành viên tiến hành tập huấn. Đây là lần đầu tiên anh ta được nhìn rõ cảnh huấn luyện quân nhân ở một khoản cách gần như thế này mà không phải chỉ qua hình ảnh trên ti vi báo đài.
- Xem ra nhùng người đó huấn luyện không phải dễ dàng à. Nếu là anh chắc không trụ nổi nữa vòng đâu. Xem ra anh cũng không có khiếu làm quân nhân. Không hiểu ở đâu mà họ có sức lực như thế.
- Họ tập luyện thường ngày và nâng khả năng mình lên nếu muốn anh cũng làm được. Cũng như người ta đi tập tạ ấy mấy ngày đầu sẽ nâng mức tạ thấp càng về sau thì càng tăng trọng lượng tạ lên. Họ cũng như vậy mỗi ngày huấn luyện mệt mỏi nâng cao sự hoạt động của toàn bộ cơ thể làm cho nó căn cơ ra rồi ngày hôm sao lại tiếp tục. Không anh vào thử xem em bảo đảm ngày mai anh lết không ra khỏi giường vì bị căn cơ.
Thiếu Kiệt vừa giải thích vừa châm chọc Chu Tường một chút.Nghe Thiếu Kiệt chọc mình như thế Chu Tường cũng hiểu mình không dại gì mà tỏ ra mạnh mẽ trong lúc này. Nếu không bị Thiếu Kiệt đùa không chết nữa thì thôi.
- Thôi! Bản thân anh không dám thử? Em ngon thử đi.
- em chưa phát triển xong không nên chơi lớn! Thôi vào vấn đề chính đây! Chu Tường anh thấy lần này em bán sàn giao dịch vàng cho Ngô Long là đúng hay sai?
Chu Tường nghe Thiếu Kiệt giọng điệu nghiêm túc thì cũng suy nghĩ một lúc mới đáp lại lời của hắn.
- Nếu tính ra thì em vẫn có thể quản lý sàn giao dịch hoặc để cho Lâm Vũ quản lý nhưng đứng ở khía cạnh kinh doanh gần đây anh tìm hiểu thì việc làm em không sai. Sàn giao dịch vàng chỉ là nơi em huy động vốn ban đầu. Hiện tại nguồn vốn có nếu để cũng được bán đi thì cũng không có việc gì tiếc nhưng anh lại thắc mắc tại sao em lại nói như vậy?
- Ừ em đang có lý do riêng. Hiện tại việc này chỉ có mình anh biết là được. Lát nữa về nhà anh lấy mã nguồn gốc của sàn giao dịch vàng. Đợi khi trở lại singapore thì dùng một tài khoản rao bán nó trên các mạng nước ngoài dùm em. Việc này Tuyệt đối không cho Hà Vi hoặc bất cứ ai biết được.
Lời Thiếu Kiệt làm cho Chu Tương sững người lại. Bởi vì hắn không hiểu tại sao Thiếu Kiệt lại làm như thế trong khi đó hợp đồng đã ký với Ngô Long là hắn được độc quyền về mã nguồn này mà không được chuyển nhượng cho người khác. Hơn thế nữa còn là rao bán công khai trên web nước ngoài.
- Việc này! Việc này không phải vi phạm hợp đồng sao Thiếu Kiệt. Như thế Ngô Long có quyền kiện mình đấy.
- Anh yên tâm hắn chỉ ký kết với anh chứ đâu có ký hơp đồng với em. Việc em đăng bán trang cho nước ngoài người ta có giao dịch thì anh lấy id của em và số tài khoản của em mà giao dịch. Tiền của Ngô Long có vào trong tài khoản của em đâu. Hắn có thưa kiện thì ai làm gì được em. Chữ Ký trong hợp đồng của anh cơ mà.
Hôm nay cảm nhức đầu nên lên một chương mọi người thông cảm có gì bù lại sau.