Siêu Việt Tài Chính

Chương 364




Cám ơn đọc giả langtugio đã ủng hộ 3 kim đậu để góp tiền đóng net cám ơn bạn nhiều.. Thank mọi người đã ủng hộ mua chương theo dõi góp thêm giúp tác có thêm thu nhập cám ơn mọi người. Có một group chat dành cho các bạn đọc giả trao đổi lẫn nhau về thắc mắc các thứ trong truyện nhé. add face pm nội dung đọc giả > sẽ được kéo vào group nhé.

Hiện tại ở một nơi ngay tại Ngọc Châu cũng đang triệu tập một cuộc họp khẩn cấp dưới tình huống Ngô Trực chết tại Lưu Minh. Họ cũng như nhóm người Hà Thúc mọi hoạt động đều ngưng lại khi mà Ngọc Nhi đem tin tức Ngô Trực chết báo cáo với họ.

Ngọc Nhi hiện tại vẫn trong vai một người bên cạnh Thiếu Kiệt nên những tin tức có thể lấy được từ nhiều phương diện cô phải báo về Lâm gia sự việc này diễn ra không thể giấu lâu. Bản thân cô cũng đem tin tức về dù đã chắc lọc một vài chi tiết liên quan đến những thứ đã xảy ra.

Trong căn phòng hiện tại chỉ có vài người, một người đang ngồi ở đầu bàn nhìn mọi người xung quanh. Khuôn mặt của hắn lúc này cau có khó chịu. Những người bên dưới cũng ra vẻ trầm tư suy nghĩ không khí trong căn phòng bổng nhiên im lặng không một tiếng động.

- Việc này là sao! Giờ hỏi ý kiến mọi người chứ có phải là đưa mấy người đi chết đâu mà không ai lên tiếng hết vậy!

Lúc này một người ngồi gần cuối bàn mới nhìn người đó lắc đầu nói.

- Hiện tại ai cũng không có cách nào hết đâu chú Phúc à! Không phải họ không muốn nói mà bản thân chuyện này là một mớ phức tạp rồi. Không ai nghĩ Ngô Trực lần này tử vong tại trong nước mà lại còn là ở Lưu Minh. Nếu nói Ngô Trực bị ám sát hay gặp chuyện bất trắc bên ngoài quốc gia thì cháu thấy có khả năng nhiều hơn. Nhưng hắn để mạng lại Lưu Minh lần này. Tuy chúng ta xem đây vẫn là khảo nghiệm với thằng nhóc đó, nhưng việc này lại đi ngoài tầm can thiệp của chúng ta rồi.

Lâm Văn Phúc nghe được cháu mình nói chuyện cũng âm trầm từ lúc ông lên làm chủ nhà đến nay. Mọi thứ ông đều bước đi đều cẩn thận, vốn Lâm gia là một tay ông lèo lái trên con đường này. Hiện tại việc Ngô Trực chết ảnh hưởng không nhỏ, nếu nói Ngô Trực lần này để mạng lại Lưu Minh thì ông cũng xem đây là chuyện đùa. Nhưng từng tin tức của Ngọc Nhi rồi có những người khác thay nhau báo về ông biết chuyện Ngô Trực chết tại Lưu Minh là thật.

- Nếu chuyện đơn giản thì chú cũng không phải triệu tập mọi người như thế này. Chuyện này không chỉ có một mình chúng ta ảnh hưởng. Bọn người Hà Thúc cũng gặp không ít đi.Quan trọng hơn hết là động thái của bọn người Ngô Gia kìa. Họ hiện tại không tiếp cận được tin tức này. Còn có thời gian cho chúng ta chuẩn bị các thứ.

- Ông cháu thấy việc này khá khó, bởi vì nếu họ biết Ngô Trực chết thì bên nhà họ sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào. Nếu bọn người Hà Thúc kiềm lại được chuyện này thì chúng ta sẽ là người liên lụy. Bản thân Ngô Kỳ chắc sẽ không thay đổi nhưng với Ngô Nam và những người bên dưới chắc chắn biến động không ít. Những thành viên Ngô Gia ở Lưu Minh hiện tại có thể nói là hoàn toàn không sử dụng được với họ nữa rồi.

Một người thanh niên lúc này cũng lên tiếng bổ sung cho những lập luận của Lâm Văn Phúc. Hắn cũng là một thành viên trong gia đình. Tuy những kế hoạch được đưa ra đều do quyết định quan trọng của Lâm Văn Phúc nhưng hầu hết đều từ những lần thương thảo quyết định lẫn nhau.

- Văn Tín nói không sai đâu! Nhưng mà cũng có thể bên đó lại đi đường ngược lại không chừng. Họ sẽ điều người đi Lưu Minh để áp chế Thiếu Kiệt không phát triển vẫn là có thể xảy ra nhất. Vì thời điểm này thằng nhóc vẫn chưa là gì mà có thể làm Ngô Trực tử vong chứng tỏ nó là mối nguy hại. Chưa biết chừng Ngô Nam sẽ đi Lưu Minh.

- Cháu thấy cũng không hẳn đâu! Ngô Trực tử vong tại Lưu Minh cũng có thể là cơ hội không nhỏ. Nếu Ngô Nam bắt buộc phải đi Lưu Minh để áp chế Thiếu Kiệt thì chỗ trống đó ai thay vào. Nhà bên đó sẽ không để mất vị trí chiến lược của mình đã hình thành đâu.

Văn Tín lúc này phân tích tình hình những việc có thể xảy ra cho ông mình biết. Và mọi người đều thấy được viễn cảnh trước mắt có thể thay đổi từ trong nội bộ Ngô Gia sau khi biết được Ngô Trực chết. Văn Phúc lúc này dùng tay gõ gõ mặt bàn của mình một chút rồi mới nói.

- Nếu không thay đổi vị trí chủ chốt mà thay vào đó thư ký của Ngô Kỳ đi thì sao. Ngô Nam thay cho vị trí thư ký cho anh mình vị trí Ngô Nam trống thì chúng ta có thể điều Vũ Luận về Ngọc Châu. Cơ sở vững chắc lý lịch đầy đủ. Thâm niên có, thay đổi để cho thư ký của Ngô Kỳ về đó làm việc. Bỏ tượng lấy tướng như thế có thể áp chế được nhiều việc vừa đưa quân về vừa thả một ân huệ cho Ngô Kỳ sau nay đối phó hắn dễ hơn.

Mọi người trong phòng lúc này cũng im lặng nhìn lấy Văn Phúc, bởi vì Vũ Luận tiềm ẩn ở Lưu Minh khá lâu năm. Có thể xem như gốc rể đã cứng, thế lực đã mạnh việc điều hắn về Ngọc Châu lúc này cũng không ảnh hưởng gì đến bố cục đã xây dựng ở Lưu Minh trong mấy năm vừa qua của gia đình họ.

- Còn thấy hay đấy! Nếu Vũ Luận vào Ngọc Châu với người còn lại của hắn ở Lưu Minh, thư Ký của Ngô Kỳ lại chân ướt chân ráo thêm thế lực hình thành của Hà Thúc dạo gần đây. Việc này có thể. Để cho người của Vũ Luận khích hai bên tranh đấu mình ở giữa âm thầm rút quân như thế tiện cả đôi đường.

Mọi người trong phòng lúc này cũng gật gù tán đồng với ý kiến của Văn Tín đưa ra. Vì hiện tại nếu có thể thay đổi nhất chỉ là những vị trí này. Mà đối với Vũ Luận hắn không phải lo lắng. Việc cân nhắc lên Ngọc Châu cũng được xem như triệt tiêu một bố cục sau này của Ngô Gia.

- Được rồi nếu mọi người không ý kiến thì mọi chuyện diễn ra như thế. Đợi cho bên đó biết tin xem phản ứng của họ như thế nào. Mọi việc hiện tại cứ diễn ra bình thường xem như mình không biết gì hết. Còn nữa cứ để xem họ nhận thi thể rồi tổ chức đám như thế nào rồi phân công người đi viếng. Giờ giải tán đi chắc đến trưa nay bọn người bên đó sẽ biết tin đấy.

Lâm Văn Phúc lúc này cho mọi người giải tán trước sau với một ý kiến đã thông nhất hắn ngồi trong phòng của mình đứng lên bước về cửa số nhìn ra vườn không biết là đang suy tính chuyện gì.

Ngô Long hiện tại đang khá nóng ruột. Điện thoại Ngô Trực bị mất hắn hoàn toàn không liên lạc được. Gọi tới những số mà Ngô Trực liên lạc với hắn cũng chỉ nhận được âm thanh thuê bao. Bực mình Ngô Long định ném điện thoại của mình xong nghĩ lại hắn liền bấm lấy một số điện thoại quen thuộc. Đợi cho điện thoại bên kia bắt máy hắn mới nói.

- Mẹ khuya giờ chú Trực có gọi điện hay liên lạc gì với mẹ không?

- Làm gì có! Con với chú Ba không liên lạc với nhau thì thôi chứ nó liên lạc với mẹ làm gì?

Diệp Nhi nhận được điện thoại của Ngô Long cũng nói không có liên lạc với Ngô Trực làm Ngô Long trầm tư nói.

- Hôm qua tới giờ ông mất điện thoại. Liên lạc bực mình ghê luôn! Mấy cái số điện thoại của ông liên lạc với con cũng không gọi được toàn thuê bao.

- Hơi đâu con lo cho chú Ba con làm gì! Chắc lại ủ ê với con nhỏ nào rồi tắt máy sợ bị làm phiền chứ gì. Mày đừng lo qua nó mở điện thoại là gọi thôi. Giờ mới sáng sớm ông trời còn chưa mở mắt, nó mà dậy mới lạ đó. Mà con với chú Ba con làm cái gì thế. Làm gì cũng phải tiết chế chút đừng như nó sống đêm riết đến khi bố mày biết chuyện mắng thì đừng nói sao mẹ không nhắc nhở.

Diệp Nhi thấy con mình chơi chung với Ngô Trực dù bà không cấm nhưng vẫn nhắc nhở con mình. Dù sao Ngô Trực như thế nào thì bà cũng biết, mà trong nhà đã có một người bà cũng không muốn thấy con mình như thế. Vì vốn tính tình hai người giống nhau lại là chú cháu bà cũng không thể nói con mình không tiếp xúc với Ngô Trực với phần hắn cũng đưa bà không ít tiền nên không muốn vì việc này mà mất lòng đôi bên.

- Ừ con biết rồi! À mẹ coi gọi cho những người của mình ở Lưu Minh hỏi xem có tin tức gì của ông thì bảo ổng gọi cho con gấp nha đang có chuyện cần.

- Được rồi! Để đó chút nữa mẹ gọi nghỉ ngơi đi cả tối qua bố mày hỏi đấy, liệu mà canh giờ ổng đi rồi hãy về. Con với chả cái.

Diệp Nhi cúp máy lúc này bên cạnh bà vang lên tiếng nói.

- Bà hết chuyện rồi tối ngày cứ nuông chiều nó, đã vậy còn bao che vẽ đường cho hươu chạy nó không hư theo thằng Trực cũng uổng đấy. Mà nó gọi gì thế?

Thấy Ngô Kỳ trách mắng mình Diệp Nhi cũng cười cười nói.

- Nó hỏi thằng Trực qua giờ nó không liên lạc được! Không biết nó có chuyện gì gấp đấy! Mà thằng này cũng ngộ làm gì mà đến độ mất cả điện thoại không báo về cho nhà mình một tiếng. Để cho người đem qua cho nó sử dụng có phải hơn không.

- Dám lại đi mấy cái quán Bar ở Lưu Minh rồi bị gái lấy chứ gì! Nó mà tiền kiếm bao nhiêu đổ vô gái với xe hết chả hiểu nó học nước ngoài làm cái gì không giúp được trong nhà suốt ngày ăn với chơi là giỏi. Để đi sáng mai tôi nói người kiếm nó cho thằng quý tử của bà.

Diệp Nhi nghe thế cũng cười cười lắc đầu đáp lại với Ngô Kỳ.

- Thôi để tôi gọi cho mấy người ở Lưu Minh tôi cũng có quen biết ông mà gọi lại kéo liên lụy tùm lum người ta nói cho.

- Ừ cũng đúng! Ai chứ thằng này nó lại lấy danh nghĩa tôi làm chuyện của nó nữa là không xong. Bà gọi đi, xem nó ở đâu gọi nó về là được rồi Lưu Minh hiện tại long xà hỗn tạp nó lại lén đi như thế ông già mà biết được cũng không xong đâu.

Diệp Nhi lúc này mới lấy điện thoại ra nhấn vào một số liên lạc bên danh bạ đợi cho điện thoại bắt máy bà cười nói.

- Chị Lưu hả! Ừ em gọi định nhờ chồng chị kiếm giùm Ngô Trực giùm chồng em!

Phía bên kia bảo Diệp Nhi đợi máy chuyển cho vhồng mình. Đợi một lát âm thanh người đàn ông đáp lại điện thoại.

- Alo!

- Vâng! Anh Lưu chồng em Ngô Kỳ đây anh! Chồng em nói nhờ anh kiếm giùm Ngô Trực giúp, mấy ngày nay cậu ấy ở Lưu Minh chơi mà hôm nay không có tin tức.

Bên đầu dây điện thoại lưỡng lự một lúc rồi mới thở dài nói.

- Xin lỗi chị! Nếu là Ngô Trực thì xin chia buồn cũng với gia đình. Ngô Trực vừa bị bắn chết cách đây 4 giờ. Hiện tại Lưu Minh này loạn lắm. Người bên mình bị bắt để điều tra hết rồi. Cũng may mối quan hệ của tôi với chị không người biết nếu không giờ tôi cũng không nói chuyện với chị được. Vậy nhé tôi cúp máy đây.

- Sao anh nói sao! Chuyện này không thể nào? Lý nào lại có chuyện đó!

Âm thanh tút tút bên điện thoại làm cho Diệp Nhi hoàn hồn nhìn chồng mình. Ngô Kỳ lúc này thấy dáng vẻ của vợ mình khác thường mới hỏi. Chuyện gì thế.

- Thằng Trực … Nó bị … bắn chết!