Siêu Việt Tài Chính

Chương 352




Giá trị tiền cám ơn của Thiếu Kiệt nói ra làm không ít phụ huynh nét mặt có một chút chuyển biến. Lúc bây giờ không ít phụ huynh hướng con mình xì xào to nhỏ về thân phận của Thiếu Kiệt bởi số tiền đó không nhỏ, mà Thiếu Kiệt nói giá như thế không ai lại không muốn mình có được nó.

- Bạn học con làm gì có nhiều tiền vậy?

- Nghe nói cậu ta có công ty mấy chục tỷ, nhà như biệt thự có xe ô tô đưa rước mà cậu ta dễ gần lắm. Mấy lần đãi bạn bè anh em ăn uống nữa. Cậu ta là học sinh giỏi, hiện nay đang đi du lịch một tháng ở Thái Lan, chắc là qua bên đó bàn chuyện làm ăn bị đối thủ giờ trò giống như trong mấy cái phim truyền hình đấy.

Người học sinh nói lại cho phụ huynh mình biết cũng khiến cho những người kế bên nghe ngóng, tâm tư con người ai không muốn làm quen với người nhà giàu, nhất là người có thế lực như Thiếu Kiệt. Để hiệu trưởng làm ra hỗ trợ như thế này cũng đủ thấy người nói chuyện qua màn hình phải có quan hệ như thế nào.

Những phụ huynh đứng đây đều có tâm tư như thế, họ nhìn nhau đều ngầm hiểu một điều phải kéo quan hệ với cậu nhóc này. Một học sinh lúc này mới gật đầu nhìn Thiếu Kiệt qua màn ảnh nói.

- Cậu cứ yên tâm. Trước khi cậu về nước chắc chắn bọn mình sẽ tìm ra bọn người này để cứu Hoàng Ngân. Không vì tiền bạc cũng vì bạn học cùng trường. Không thể để họ thấy trường mình dễ bị bắt nạt được.

- Đúng vậy! Trường mình là một khối đoàn kết, mà Thiếu Kiệt đã nói mỗi học sinh là một học sinh không thể thiếu của trường. Mọi người giờ chia nhau ra đi tìm nhóm người này. Nếu được nhìn từng căn nhà từng góc phố luôn.

Nói rồi người đó rời đi theo sau là một tràng cảnh cũng không kém lúc những học sinh đi đến trường. Hiện tại trong mỗi người đều có một tâm tư riêng người vì tiền, người vì học bổng, người vì bạn bè, mỗi người mỗi cá nhân đều hướng những người trên tay có những tờ giấy in hình của nhóm người Ngô Trực.

Bây giờ nơi đông người nhất là chỗ tiệm phô tô ngay trước cổng trường. Đến cả chủ tiệm hiện tại cũng giữ lại một tờ lấy làm bản gốc hỏi số lượng muốn in của những người đang đứng trước công trường. Có thể nói tiệm phô tô lúc này được dịp thu tiền không nhỏ khi mà một tờ giấy A4 hai trăm đồng được nâng lên thành năm trăm đồng.

Công Toại với Bảo Huân lúc này cũng ngẫn người bởi vì với số lượng học sinh truyền miệng với nhau cùng với phụ huynh từng người biết chuyện này lan truyền đi tin tức dường như làm náo động Lưu Minh.

Ai nấy đều rời khỏi nhà hi vọng có thể bắt lấy cơ hội hiếm có này. Chỉ cần tin tức chính xác không cần phải tham dự vào bắt những người này đã có được một trăm triệu ai mà không muốn mình là người sở hữu số tiền đó. Nên một truyền mười, mười truyền trăm. Cứ như thế con số người biết chuyện này cũng được nhân lên.

Tần Tiến lúc này cũng thở dài nhìn Ngọc Nhi nói.

- Hi vọng sớm có thể tìm thấy Hoàng Ngân đi!

- Vâng! Em cũng hi vọng thế, thầy xem giúp em chỗ này nha, em chạy đi làm mấy cái khác nữa.

Ngọc Nhi thấy những thiết bị cần thiết bây giờ không cần sử dụng nữa cũng nhờ Tần Tiến dọn dẹp giùm cô. Tần Tiến lúc này cũng gật đồng ý, bởi hắn biết Ngọc Nhi hiện tại đang giải quyết nhiều việc cho Thiếu Kiệt. Những thứ linh tinh ở đây Tần Tiến có thể làm được, hắn tự thấy đôi khi học sinh của mình giỏi quá cũng không phải là chuyện tốt, như việc hiện giờ.

Ngô Trực và nhóm người của mình lúc này vừa mới di chuyển hàng hóa đã lấy từ bến xe về mọi thứ bên ngoài Lưu Minh sóng gió ra sao bọn hắn đều không hề hay biết.

Lúc này khui thùng xốp chứa đầy những hộp mứt dâu được đặt phía trên cùng. Bạch Hải mới nhìn Ngô Trực cười cười nói

- Cái đám mứt này sáng mai kiếm mấy ổ bánh mình ăn được à. Lâu lắm rồi thật sự chưa dùng đến nó đây.

- Bên dưới còn có mấy hủ mắm bọn mày ăn luôn cho tao nhờ. Mẹ chỉ có hàng như thế này mới làm tăng trọng cho cái thùng bọn nhà xe mới không nghi ngờ.

Vừa nói Ngô Trực vừa nhìn vào trong thùng. Khi mà lớp đầu tiên được đem ra ngoài. Được lớp thứ hai được đặt bên trong một cái khuôn hình chữ nhật khá cao. Bên trong những linh kiện súng ống được tháo rời ra. Bạch Hải và nhóm người của hắn sử dụng khá thành thạo, nhanh chóng ráp thành những vũ khí sát thương cao.

Bạch Hải lúc này nhìn Ngô Trực vẻ mặt khá không vui, bởi hắn thấy những vũ khí này sau khi ráp xong hầu như không có đạn. Có vũ khí mà không có đạn để bắn cũng không phải là việc tốt làm gì.

- Ủa đạn đâu anh đừng nói bọn em sài súng chỉ để hù thôi đấy nhé.

- Bọn mày ngu à! Ba thùng mới mở một thùng có ba cây súng AK47 thôi thì sao đủ hai thùng còn lại một thùng có cây AK47 với năm cây súng K54. Còn một thùng cuối ba cây K54, với 10 hộp đạn ba hộp chín ly. Còn bảy hộp kia là dành cho AK47.

Ngô Trực lúc này nói ra số lượng súng mà hắn đã bỏ vào những thùng xốp này cho người chở ra bến xe. Lúc này không chỉ Bạch Hải mà những người còn lại đều chia nhau lần lượt mở tất cả các thùng còn lại.

Bạch Hải lúc này nhanh chóng lấy mấy hộp đạn ra mở một hộp nhựa chứa những viên đạn ra nhét vào trong băng đạn của súng AK mà hắn đã ráp để qua một bên lần lượt như thế.

Lúc này trên lầu trong một căn phòng ở góc cuối nhà, rèm cửa đóng kín hầu như tất cả những đường mép hở của cửa sổ và cửa kính đều bị dán băng keo lại. Căn phòng trống trơ, ngoài cái giường và bàn ghế gần đó. Đặt trên giường là hai người. Một người là Nhã Kỳ với người còn lại là Hoàng Ngân, miệng hai người lúc này được bịt lại bằng một đoạn băng keo.

Trong cơn mê man Hoàng Ngân từ từ mở mắt mình ra nhìn vào đối diện cô lúc này là khuôn mặt của Nhã Kỳ với miếng băng keo trên miệng cô chợt muốn đưa tay lên kéo miếng băng keo ra cho Nhã Kỳ thì cảm giác cô tay bị siết lại.

Cánh tay của Hoàng Ngân lúc này được đặt ở phía sau với những sợi dây rút rút lại, không cữ động được cả Hoàng Ngân lúc này có cảm giác sợ sệt thật sự bởi vì cô muốn hét lên thật to, nhưng miếng băng keo trước miệng mình không cho phép cô làm điều đó.

Khẽ lăn mình qua đụng đụng Nhã Kỳ, cô thấy Nhã Kỳ không có động tĩnh gì thì càng cố sức dùng vai với chân mình đạp đạp vào cơ thể Nhã Kỳ để đánh thức cô ta tỉnh lại.

Phải qua một lúc lâu sau. Hoàng Ngân lúc này mới có thể đem Nhã Kỳ đánh thức, giống Hoàng Ngân lúc này cô cũng khá bất ngờ với những gì diễn ra trước mặt mình dù đã biết trước nhưng Nhã Kỳ vẫn không biết được khi một người bị trói và không thể nói một lời nào thật sự rất khó chịu.

Ngay khi việc Hoàng Ngân dùng chân mình cố đánh thức Nhã Kỳ đã gây ra tiếng động để những người của Ngô Trực lúc này cũng biết được một trong hai người đã rã thuốc mê.

Ngô Trực cùng với nhóm người của mình bây giờ cũng bước lên trên phòng giam giữ hai người, vừa bước vào cửa Ngô Trực nhìn hai người nói.

- Sao tỉnh rồi à! Xem ra dậy hơi sớm! Mà thôi không sao tạm thời mở băng keo ra cho tụi nó nói chuyện, cứ như thế này không thì một mình tao độc thoại mất.

Sơn Vương cùng với Văn Thiệu lúc này mới mở miếng băng keo trước miệng hai người, Hoàng Ngân vừa được mở ra cũng nhìn Ngô Trực hỏi.

- Các ông là ai sao lại bắt hai người bọn tôi, nếu các ông muốn bắt cóc tống tiền thì xin lỗi nhà tôi chẳng có tiền đâu mà cho ông.

- Cô em không có tiền thì đúng thật nhưng mà anh họ cô em có, với lại anh đây định bàn bạc với thằng nhóc Thiếu Kiệt đó một chút, nên phải mượn cô em mới gặp thằng nhóc đó được.

Ngô Trực lúc này cũng nói cho Hoàng Ngân biết việc hắn dự định làm, Hoàng Ngân lúc này biết mình trở thành điểm yếu để những người này làm khó dể anh mình. Nhã Kỳ lúc này mới nhìn Ngô Trực nói lời giả dối, dù sao cô với tư thái bị bắt mà cam chịu quá cũng không ổn.

- Cảnh sát sẽ sớm tìm ra các người, mà Thiếu Kiệt cũng không có ở đây. Các ông lựa thời gian với địa điểm sai rồi.

- Cô em không phải anh không biết hắn đang không ở đây, nhưng mà anh nghĩ chỉ cần nó biết em họ nó bị bắt cóc chắc chắn sẽ bắt vé máy bay sớm nhất về Lưu Minh. Như thế cũng chịu khỗ cho hai em vài ngày đi.

Hoàng Ngân nghe thấy Ngô Trực nói như thế biết đối phương đã có chuẩn bị mà đến, Nhã Kỳ cũng tiếp tục nói lời trách móc.

- Mấy người lựa lúc không có Thiếu Kiệt ở đây, cậu ta về đến chắc chắn các người sẽ sống không dễ dàng. Đối phó với cả người không liên quan làm thế mà coi được

- Thứ nhất anh không phải là người trong giang hồ nên những cái quy tắc đó của em không áp dụng với anh. Thứ Hai bọn anh chỉ trông chừng bọn em đến lúc nào Thiếu Kiệt về thôi. Hiện tại anh sẽ dùng điện thoại của em gọi cho Ngọc Nhi gì đó đi hi vọng cô ta sẽ báo lại cho Thiếu Kiệt.

Ngô Trực vừa nói vừa cười, để cho Sơn Vương, Văn Thiệu hai người lấy băng keo dán lại miệng của Nhã Kỳ và Hoàng Ngân cũng không quên chụp một ít thuốc mê cho hai người tiếp tục giấc ngủ.

- Cho bọn nó ngủ đến sáng đi. Tối nay còn nghỉ ngơi chuẩn bị các thứ khác nữa không có thời gian mà thức canh hai đứa nó đâu.

Thấy Ngô Trực ra lệnh để cho hai người tiếp tục ngủ. Huỳnh Tỳ mới hỏi hắn.

- Chụp thuốc mê hoài như vậy lỡ có hại cho sức khỏe thì sao anh?

- Mẹ xong việc khử luôn mà còn hại sức khỏe. Đầu óc mày có vấn đề à? Mày ngu thì chừa chỗ cho người khác ngu với, mặt thằng nào thằng nấy nó đều thấy mà còn muốn để nó sống.