Siêu Việt Tài Chính

Chương 331




Đợi cho Ngô Trực rời đi Bảo Huân mới hướng trong tay mình chiếc nhẫn tháo xuống. Đi về phía một xe du lịch gần đó. Những người xung quanh, sau một màn hỗn chiến trong quán bar nơi này chỉ còn lại những người nhân viên của quán. Việc kinh doanh của ngày hôm nay cũng xem như kết thúc.

Bảo Huân lúc này cần chiếc nhẫn trên tay hướng mặt trong của chiếc nhẩn nơi có một cái rảnh nhỏ xiu dùng mội chiếc tăm đẩy nhẹ vào cái khe hở đó một chiếc thẻ nhớ được bât ra. Rút thẻ nhớ cắm vào một thiết bị đầu đọc chuyển đổi hình dạng một cái móng tay. Bảo Huân lúc này mới bỏ vào túi. Những người trong tổ của hắn sau khi thu lại tất cả các thiết bị từ những người nhân viên phục vụ trở về trên xe.

Bảo Huân sau khi thấy mọi người đã đông đủ mới soạn một tin nhắn với nội dung.

“ Mọi người gặp mặt Ngô Trực đã có hình ảnh giờ sẽ xác minh danh tính con mọi việc giao lại cho đội bên các anh.”

Đợi cho mọi người lên xe hết Bảo Huân mới hướng một người trong đội của mình hỏi.

- Mọi chuyện sắp xếp xong chưa. Những thứ cần thiết đã thua lại đầy đủ và đưa thu lao cho những người đó chưa thế.

- Xong rồi anh hai. Cuộc trò chuyện ở đây hầu như đều là chuyện phiếm họ không nói chuyện chính nhưng cũng đã ghi lại hết. Tên Ngô Trực đó cũng đã có số điện thoại của em. Khi nào hắn liên lạc em sẽ báo với mọi người.

Âm thanh lúc này vang lên lại la một giọng nói của nữ. Mà người đó lại nói chuyện với lại Bảo Huân xưng hô với vai vế là em của hắn. Nhưng người trong đội cũng không nói gì dương như đã quen với sự hiện diện của cô người này không ai khác là Tú Trinh.

- Lần này chịu thiệt thòi cho em rồi! Vốn không định gọi điện nhờ em trợ giúp nhưng mà trùng hợp bọn hắn lại hẹn ở đây nên anh mới phải nhờ đến em.

- Bọn này tới đây khá lâu rồi. Em chỉ có thể nhờ được những người em quen thôi sau hôm nay chắc phải trở về với tổ chức không được hoạt động tình báo nữa vì chuyện này rất có thể bị bại lộ ra. Nếu là người khác em chắc chắn sẽ không giúp nhưng việc này của Thiếu Chủ thì chắc chắn sẽ làm. Mà nghe nói mấy anh gặp Thiếu Chủ rồi nhỉ.

Tú Trinh lúc này mới hướng những người trong đội hỏi thăm bởi cô cũng nghe được tin tức lần này là làm việc dưới quyền Thiếu Chủ cô được phân phối đi năm vùng cũng được cả năm nay. Tuy tiếp súc nhiều với những thứ lộn xộn phức tạp của môi trường này. Nhưng làm một người lấy tin cô biết được đây là một việc làm cần nhiều thời gian. Có những tin tức của cô từ những nơi như thế này đều được tận dụng triệt để.

- Ừ Thiếu Chủ tương đối tre xong hôm nay em về báo để xem bên tổ chức sẽ cho em đi đâu. Còn những việc còn lại để cho bên đội một lo. Lần này gặp Thiếu Chủ mới cho nhóm mình một cái tên. Theo anh thấy cũng hay mà không biết có phải vì thiếu chủ thích hay không trước thì ám dạ mà giờ lại là Vô Ảnh.

- Vô Ảnh à cũng khá hay. Nghe nói Thiếu chủ còn khá trẻ không biết chừng nào Thiếu Chủ mới hành động dẹp bỏ bọn người đó đây.

Than thở một câu Tú Trinh lúc này thấy trong xe ai cũng trầm mặt. Họ đều hiểu những người mà Cô muốn đề cập đến là ai. Bảo Huân lúc này mới hằng giọng nói.

- Chuyện của thiếu chủ để cậu ta đưa ra kế hoạch giải quyết không được nhiều chuyện. Việc của mình là giúp thiếu chủ được rồi. À mà nhắc em Thiếu chủ không thích được gọi là thiếu chủ còn muốn gọi bằng sếp như một công ty hoặc là bằng cái gì đó ngang hàng thì em cứ tự nhiên miễn là không làm cậu ta khó chịu. Thu quân về trung tâm. Chúng ta cần phân tích những người đến Lưu Minh này là ai.

Chiếc xe từ từ lăng bánh trở về nơi mà họ xuất phát. Còn trên đường đi lúc này Ngô Trực và nhóm người của mình mới bắt đầu có những tiếng nói sau một đoạn đường dài.

- Mẹ nó bực thật cứ tưởng hôm nay được hưởng gái trong nước rồi. Mẹ mỗi lần về đâu phải lúc nào cũng trót lọt thế này.

- Mày thôi Bạch Hải đi về lần này giúp anh Trực bọn mày cứ làm chuyện không đâu hư việc thì làm sao được. Mà chuyện này thấy cứ sao sao ấy. Có khi nào bọn nó gài mình không.

Một người hướng thanh niên đang mắng chửi. Với giọng nghiêm túc trách hắn xong lại hướng Ngô Trực để xem thái độ của hắn đánh giá chuyện này thế nào.

- Theo tao thì có thể là trùng hợp. Với những người của Xuân Nghĩa Bang kia thì không lạ gì. Còn với những thành phần mới đánh nhau điển hình như thằng Nhóc con khi nãy mời rượu tao không thấy gì bất thường nếu mà thằng Thiếu Kiệt nó có nhiều người như vậy thì không thể nào.

- Cũng đúng nhì? đâu phải chỗ nào cũng là người của thằng nhóc đó. Nhưng mà Anh trực nó chưa về nước thì làm sao mà mình dụ nó được. Điểm yếu của nó là gì?

Một người khác tiếp lời Ngô Trực với hỏi hắn tình hình. Bởi những người này được gọi về nước chỉ giúp Ngô Trực việc này và quyền lợi thì hắn sẽ cấp cho họ riêng và bên phía đối tác với hắn là riêng.

- Chuyện này trước hết sẽ không nói đợi đến chỗ bọn mày rồi sẽ nói. Còn mấy vấn đề liên quan thì đến đó rồi tính. Tao nghĩ nó sẽ về sớm nhưng chắc cũng khoảng vừa đủ một tháng nó sẽ về. Hiện tại còn vài ngày. Cứ sắp xếp những thứ cần thiết bọn mày muốn hai ngày nữa sẽ đến. Lúc đó có đồ chơi dễ làm việc giờ thì cứ thư giản đi.

Vừa nói vừa nhìn về nhân viên taxi. Những người trên xe lúc này cũng hiểu Ngô Trực bởi vì có người ngoài. Chuyện bắc cóc mà nói trên xe chưa biết chừng những người taxi này lại báo cảnh sát như thế lại kéo phiền phức không nhỏ.

Người tài xế taxi lúc này cũng mắng thầm trong bụng Ngô Trực nham hiểm. Nếu như một người khác có lẽ sẽ nói với đồng bọn mình bởi những việc này ngoài tài xế không quen biết thì lấy đâu ra bằng chứng.

- Cũng may vừa rồi anh mày lấy số điện thoại của con nhỏ đó. Xem ra lần này về Lưu Minh thấy được bông hồng chưa bị thằng nào hái. Để tao trổ tài mới được. Vừa xinh vừa đầy đủ phụ tùng lại chưa bị thằng nào ăn qua. Ngon à.

- Gì còn nhỏ hồi nãy ngồi với anh chưa bị ăn à. Nó làm ở môi trường này mà chưa bị ăn sao? Lạ à!

Nghe Ngô Trực nói thế một thành viên trên xe lại ngạc nhiên nhìn lấy Ngô Trực hỏi kỹ lại. Bởi với môi trường quan bar nhà hàng tiếp viên hàng đống hiếm khi có món hàng nào mới mà chưa bị thằng khác ăn qua.

- Chứ mày nghĩ nó như mấy con ngồi cạnh bọn mày à. Tao nghĩ nó mới đi làm không lâu. Qua cách nó nói chuyện chắc là học được từ bọn tiếp viên không ít. Cũng nghe được không ít chuyện qua tay nên mới giữ gìn sợ bị ăn hiểu không. Nhưng mà những thứ như thế mới đáng để thử thách.

- Con nhỏ này tên xứng với thực nhỉ. Tú Trinh. lại là gái còn trinh thì ngon kéo anh mắt anh Trực có khá à.

Vừa nói vừa bợ đỡ Ngô Trực. Hư vinh thì tên nào không có nhưng biết được cái nào của người trên mình cũng đành nuốt nước bọt không dám dụng. Còn Ngô Trực thì lúc này lại tỏ vẻ ta đây cái gì cũng biết. Và còn từng trải nhiều đối với những cô gái sợ bị qua tay như Tú Trinh hắn càng muốn chinh phục.

Nếu hắn có thể nhìn thấy lúc này người tài xế trê xe đang mỉm cười. Có thể hắn tưởng là đàn ông với nhau nói những chuyện này không gì mất mặt. Nhưng nếu biết nụ cười đó là một người của thành viên Vô Ảnh lại khác.

Bởi người tài xế đều biết Tú Trinh là ai và cô với Bảo Huân được tổ chức sử dụng như thế nào. Không ít nhân viên tình báo sau khi trải qua huấn luyện hơn người mời được tiềm phục bên ngoài mà không cần trở về trung tâm. Mà Tú Trinh lại là một trong những người như thế.

Trên xe tải nhìn rất bình thường nhưng cách đó một 1km, một chiếc xe tải chạy trên được bên cạnh chiếc bộ đàm đang phát ra âm thanh của những người trên xe taxi. Một người đội viên, hướng Cộng Toại lắc đầu nói.

- Thằng này nó muốn chết nhỉ? Tú Trinh đó nó dàm đụng chắc tới số rồi con bé nó bên ngoài con thỏ bên trong sư tử hà đông nuốt người không nhả xương đấy. Thằng này tới số rồi.

- Anh mày cũng đang muốn biết thằng Ngô Trực này sẽ ra sao khi đụng độ em của Bảo Huân đây. tao cũng chỉ đánh ngang tay với nó. Đối khi còn bị đánh thằng này hết người chọn lại chọn ổ kiến lửa.

Công Toại lúc này cũng nói ra suy nghi của mình qua cuộc đối thoại của những người trên xe taxi. Hầu hết những người đang ngồi ở đây đều biết là sắp có người chịu khổ nhưng đối phương là tự muốn chui vào nên họ cũng không có cách nào hết.

- haiz bọn này lại chọn một nơi nhà kho làm gì vậy nhỉ. Theo dõi vào nhà kho thì bị lộ mà không theo thì không biết phải làm sao. Thật bọn này không phải hạng tôm tép bình thường đâu. Đợi đội hai xác minh bọn này là người nào mới tính được đường đối phó rồi chứ giờ là không thể nào biết được kế hoạch bọn nó muốn làm là gì và ra tay với ai đây là sao báo thiếu chủ phòng ngừa.

Thở dài một hơi nhìn vào cái địa chỉ mà Ngô Trực đã nói với đội viên đang lái taxi bên mình. Công toại chỉ biết lắc đầu.Vì hỏi qua hắn biết địa chỉ là một nhà kho trống mà đối phương vào đó. Người của mình không theo được. Đồng nghĩa với chẳng biết kế hoạch mà Ngô Trực sẽ làm là gì.

- Thì về báo cáo với lại thiếu chủ không tiếp cận cuộc nói chuyện được. Cậu ấy nhất định hiểu mà. Anh không nhớ cậu ấy nói phải bảo toàn tính mạng của chính mình và đồng đội không được lỗ mãng sao.

- Ừ chỉ biết vậy chứ sao giờ. Thôi theo hắn đến đấy giờ này chắc anh em ở khách sạn chắc cũng đã trang bị đầy đủ các thiết bị rồi.

Công Toại thấy lần này là nhiệm vụ đầu tiên mà đội hắn đã gặp trắc trở nhiều như thế nên cũng bực tức. Vì đây sẽ đánh giá năng lực của nhóm người của hắn với Thiếu Kiệt. Việc không làm được hoàn mĩ có thể làm cho cả đội mất điểm ít nhiều sau việc này.