Siêu Việt Tài Chính

Chương 321




Thiếu Kiệt lúc này mới nhìn lấy hai người thở dài một hơi. Việc này nói đúng hay sai thì hắn cũng không biết được. Nếu Hiện Tại Ngọc Nhi đã công khai chuyện nãy và nói rõ quá khứ của mình. Thiếu Kiệt cũng cần phải suy nghĩ lại một số vấn đề giữa việc duy trì tình hình của mình không phải xáo trộn bởi những gì đang tiếp diễn.

Bây giờ Thế Hải mới trở lại trên tay cầm một bộ hồ sơ với vài chai nước. Đưa hồ sơ cho Thiếu Kiệt chuyển mấy chai nước cho mọi người. Thế Hải mới nói.

- Trong đây là toàn bộ hồ sơ thu thập được của Ngọc Nhi về Thiếu Kiệt và những gì đã xảy ra với cháu gái tôi. Mọi người xem rồi sẽ hiểu tại sao bọn tôi lại quay lưng ủng hộ Thiếu Kiệt.

Cầm Hồ Sơ Thiếu Kiệt chuyển cho Hà Vi bởi vì hắn không cần điều này. Ngọc Nhi đã cho hắn thấy nơi này trong khi đó Thiếu Kiệt hoàn toàn không biết chuyện gì. Nếu cô muốn giấu thì hắn cũng không thể biết.

Bất giác Thiếu Kiệt nhìn qua bên cạnh Hà Vi lúc này đang coi hồ sơ thấy Nhã Oanh đang cúi đầu có cảm giác buồn, Hắn hiểu hắn cô gái này đang tự ti với chính bản thân mình. Bởi không có bối cảnh gì được như hai người kia nên cảm giác thua kém người khác nên mới có trạng thái như thế. Thiếu Kiệt bây giờ mới hằng giọng nói.

- Việc hai người anh không muốn thấy có tranh chấp nếu đã cùng với nhau trên một chiến tuyến thì anh muốn mọi người kể cả Nhã Oanh nữa. Bọn em có thể bối cảnh hoặc không có gì anh không quan tâm việc anh cần biết là những gì chúng ta sẽ làm ở tương lai chứ không phải ở hiện tại. Dù sao thì anh cũng không cần biết bối cảnh ra sao. Có thì thêm một phần sức thôi còn không thì vẫn phải đối mặt với những thứ đó thôi.

Bên cạnh Nhã Oanh nghe được những lời nói của Thiếu Kiệt. Vốn bản thân còn đang tự ti với chính mình cô chưa bao giờ giúp đỡ Thiếu Kiệt được việc gì cũng như chưa bao giờ làm việc gì ra hồn. So bối cảnh và thân thế cô đều thua xa hai người Hà Vi và Ngọc Nhi. Về tài năng cô cũng không có điểm nào vược trội. Từ trước đó khi nhận biết Thiếu Kiệt cô cho rằng mình lúc nào cũng hơn người. Giờ đây khi cảm nhận lấy những suy tính hơn thua về những việc làm của Thiếu Kiệt.

Bổng chốc cô cảm thấy thế giới quan của mình rất nhỏ bé giống như một con ếch ngồi ở đáy giếng nhìn lên bầu trời luôn cho rằng thế giới này mình là lớn nhất. Khi hiểu được hai người Ngọc Nhi và Hà Vi ngay cả khi cô còn rất nhỏ đã được trải qua cái gọi là huấn luyện gì đó mà bản thân vẫn còn ganh đua với những người bạn cùng lớp cô cảm thấy mình ấu trĩ biết chừng nào.

Ngọc Nhi với Hà Vi nghe Thiếu Kiệt nói thế mới chú ý đến Nhã Oanh. Vì Từ lúc ngôi xuống tới giờ ngoài mỉm cười Nhã Oanh đều im lặng. Hiểu được Thiếu Kiệt muốn trấn an cô nàng hai người cũng ngượng ngùng. Họ cảm thấy lần này mình đi quá đà.

Nhã Oanh thì khác với họ nhưng cô có cái của riêng cô mà cả hai người không có. Nhưng như thế cũng không làm cho sự thật được phủ nhận rằng Nhã Oanh thua kém hai người rất nhiều. Hà Vi bây giờ mới lên tiếng nói để xua đi những gì Nhã Oanh đang trải qua.

- Thiếu Kiệt nói đúng mỗi người chúng ta đều có những cái của riêng mình không ai giống ai nhưng đều có chung mục đích là muốn giúp Thiếu Kiệt. Lần này đối phó Ngô Trực chúng ta nên hợp lực mà làm. Nhã Oanh cậu cũng không cần phải tự ti đâu đối với bọn mình không có bối cảnh hay nhiệm vụ nào như cậu mới là tốt đấy. Không phải lo nghĩ nhiều chỉ cần chăm sóc Thiếu Kiệt thật tốt là được.

- Hà Vi nói đúng đấy Nhã Oanh. bọn mình cũng bị ép phải đi con đường này thôi. Nếu được lựa chọn mình muốn được như cậu. Như thế tốt biết bao nhiêu không phải lo nghĩ nhiều đến những vấn đề khác. Với lại hai đứa bọ mình lo việc thì phải có người nhìn vào anh chàng này của chúng ta không khéo lại kéo thêm chị em về nữa thì bọn mình mệt thêm đấy.

Ngọc Nhi bây giờ mới chuyển chỗ ngồi đến bên cạnh Nhã Oanh cầm lấy tay cô đưa ra nhiệm vụ giám sát Thiếu Kiệt để hắn không thể kiếm thêm người khác. Hà Vi cũng gật đầu Thiếu Kiệt lúc này cũng khó hiểu tại sao chuyện này lại đổ lên đầu hắn. Quay một vòng hắn lại trở thành người bị hại.

Thiếu Kiệt thấy nếu còn dây dưa vấn đề này chắc hẳn hắn sẽ phải chịu trận đành kéo lại vấn đề chính mà hắn đang đau đầu.

- Thôi vào chuyện chính đi. Lần này Ngô Trực đến đây cần phải giải quyết triệt để mới được. Không cần biết những thế lực liên quan có động thái gì, Người đứng mũi chịu sào là bọn mình không thể để hắn được toại nguyện được. Hiện tại cần nhất là nhân lực. Hà Thúc chỉ có thể can thiệp ở một số chỗ. Còn những người của Cao Thịnh chắc lần này không tiện ra mặt. Ngô Trực đã dám đến thì chắc chắn sẽ có chuẩn bị mà đến.

Ngọc Nhi đang nắm tay của Nhã Oanh cũng nhìn hắn lướm một cái rồi mới trở lại vấn đề lên tiếng nói.

- Biết chắc là lần này hắn có chuẩn bị mà đến nhưng không biết hắn sẽ làm gì và có kế hoạch ra sao. Hiện tại bộ phận những người mà anh có hoạt động không nhiều riêng về bộ phận những người cao tầng em đã cho người quan sát. Còn Cao Thịnh và bốn người Tử tước đang rãi người chạy tin. Mọi người theo em. Em còn cái này bất ngờ cho mọi người đây.

Nói rồi Ngọc Nhi đứng lên kéo theo Nhã Oanh đứng dậy trong sự ngơ ngác của Thiếu Kiệt. Bởi hắn tưởng chỉ như thế này đã là xong một ngày cần thiết. Giờ Ngọc Nhi lại nói còn điều gì đó bất ngờ làm hắn càng thêm thắc mắc.

Thế Hải thấy Thiếu Kiệt như thế cũng khẻ mĩm cười. Bởi vì qua việc cân bằng giữa ba người là một việc tưởng chừng như đơn giản như cực kỳ khó khăn. Hắn cũng hiểu cháu gái mình ra sao. Bối cảnh Hà Vi thế nào. Nhưng để hai người bỏ hết hai cái đó an ủi thêm Nhã Oanh là một việc khác. Chưa kể đó còn hợp lực chia việc với nhau như thế này thì hắn chỉ biết nhủ thầm trong lòng.

“ Thằng nhóc này sát gái thiên tài à. Một cữ chỉ nhỏ của con bé Nhã Oanh như thế cũng biết mà trấn an. Thật lơ là một chút xem ra nó có thể có một đám hậu cung cũng có thể à”

Ngọc Nhi đi đến cuối căn phòng lại có thêm một lối cầu thang đi xuống. Từng bước chân đi xuống Thiếu Kiệt có thể nghe thấy được những âm thanh hoạt động phía bên dưới. Khi đi xuống hết lối cầu thang Thiếu Kiệt mới biết âm thanh gì phát ra bởi chỗ này được xây dựng theo một tiểu trận quân đội và có cả những tiếng đánh nhau quyền cước được thi triển.

Nhìn qua hàng rào bao quanh có thể thấy được một bối cảnh thành phố đổ nát. bốn góc là bốn địa hình khác nhau được xây dựng liên thông tạo nên một tiểu trận huấn luyện.

Ngọc Nhi lúc này mới nhìn lấy Thế Hải nói.

- Cho mọi người dừng lại trong 30s tập trung tại đây.

Thế Hai lúc này đến ngay một bàn có chiếc micro đặt tại đó với người huấn luyện viên đang đứng. Cầm lấy micro nói vào.

- Toàn đội tập hợp tại đô thị trong vòng 30s trình diện!

Khi tiếng của chiếc loa trên cao phát ra ngưng lại. Từ trong tất cả các tiểu trận địa. Hướng phía Thiếu Kiệt chạy tới. Những Người này nhanh chóng xuất hiện xếp thành hàng dài gồm hơn hai mươi người. Phía bên hành lang ngoài hàng rao lại có thêm hơn hai mưới người với cơ thể dính đầy sơn và đôi chỗ bị thương. Xếp thành mười hàng trước mặt Ngọc Nhi.

Ai nấy đề đứng nghiêm trang đối diện với những người nhóm Thiếu Kiệt Hà Vi lúc này cũng cau mày. Bởi dựa theo nhưng gì cô đang thấy nó gợi lại cho cô cảm giác đang trong những ngày còn phải huấn luyện của mình. Nhưng ở đây quy mô nhỏ hơn nên Hà Vi nói với Ngọc Nhi.

- Cậu thế này là đang huấn luyện quân nhân. Những người ở đây cậu làm sao kiếm tới lại có cả tiền bạc đâu mà nuôi họ.

- Đúng ở đây mình huấn luyện quân nhân cho Thiếu Kiệt sữ dụng sau này. Và họ hầu hết đều có thân phận của mình bên ngoài là trẻ mồ côi được đưa đến. Và hấu hết họ đều có những nhiệm vụ riêng để thu lại tiền cho họ. Ở đây họ có công việc của mình một tuần họ sẽ có hai ngày tập huấn mỗi lượt gồm năm người hợp tác làm một đội. Mỗi lần đêu bốc thăm chia đôi. năm người chót bảng sẽ phải bị loại bõ mỗi tháng đi làm công việc ở những nơi của Cao Thịnh như phục vụ hoặc người trông xe nếu họ không cố gắng thì ba tháng sau không thay đổi thì bị đi làm ở có sở xem như chuyển qua bên tình báo.

Ngọc Nhi lúc này nói ra những gì mà cô sắp xếp để cho những người này hoạt động dưới danh nghĩa của cô từ nhiều năm nay. Thiếu Kiệt lúc này chỉ biết im lặng. Hắn nghĩ thầm đây có còn là bạn gái của mình hay không vì điều này hắn chỉ biết qua mấy truyện đô thị trên mạng. Hắn từng chửi mấy thằng nhân vật chính óc bã đậu làm cái gì mà dựa vào thế lực như thế. Và phán xét tính phi logic của mấy cái truyện này. Nào là tạo thế lực ngầm một mình chưỡng khống vài cái thế lực rồi có hào môn quân đội che chở. Nhưng giờ bất giác hắn thấy mình chẵn khác nào mấy thằng nhân vật chính mà hắn đã chửi mắng nên thầm đau đầu.

Hà Vi lúc này cũng khó sử. Việc để Thiếu Kiệt sử dụng những người này làm cô phân vân bởi những thứ trước mặt nếu đặc vào một thế lực khác có lẽ cô cũng không ngần ngại báo cáo với ông mình. Còn đây lại là Thế Lực của Thiếu Kiệt nếu báo cáo lên. Ông cô không đồng ý phải dẹp bỏ. Mà sau khi xem qua hồ sơ của Ngọc Nhi đưa cô biết thế lực này của Thiếu Kiệt phải tồn tại để đem lại sự bất ngờ sau này.

Ngọc Nhi lúc này bước lên phía trước nhìn mọi người đang trong trang phục cơ bản của một người lính lên tiếng.

- Tất cả mọi người đã đông đủ? Mọi người hôm nay tạm ngừng huấn luyện chắc cũng đang thắc mắc tại sao tôi lại đến đây đi. Trước giờ mọi người đều biết phải tranh đua huấn luyện mình để trợ giúp Thiếu Chủ. Giờ Thiếu Chủ cần các bạn giúp sức các bạn có sẵn sàng.

Một âm thanh đồng loạt vang lên của những người trước mặt.

- Sẵn Sàng!

Mĩm cười nhìn qua những người trước mặt. Ngọc Nhi lại tiếp tục.

- Thời gian qua các bạn ra ngoài làm nhiệm vụ không ít. Những nhiệm vụ chủ yếu là ám sát theo đơn đặt hàng của các đối tượng của nước ngoài. Giờ có người muốn làm khó dễ Thiếu Chủ trên con đường ấy mọi người có muốn giúp thiếu chủ gạt bỏ.

Một người đang từ hàng đầu bước lên một bước hướng Ngọc Nhi nói lớn.

- Báo Cáo tôi tình nguyện ám sát đối phương thay thiếu chủ mở đường đi. Hi sinh tính mệnh!

Thiếu Kiệt lúc này nhìn ngây ngốc người bước lên trước một bước đó. Hắn hoàn toàn không hiểu Ngọc Nhi đã cho những người này ăn cái gì mà đến mệnh cũng không cần như thế. Giờ đây hắn thầm lạnh sống lưng. Những người này sao giống phần tử khủng bố ôm bom tự sát vì chủ nghĩa của mình như thế.

- Được rồi về chỗ đi. Trước giờ mọi người đều biết sẽ làm việc cho Thiếu Chủ những chưa bao giờ gặp mặt hiện hôm nay thiếu chủ đứng trước mặt các bạn. Đến gặp các bạn lần đầu để sau này, Chúng ta làm việc cho Thiếu chủ mọi người đồng ý chứ.

- Đồng Ý! Sẵn sàng vì Thiếu chủ hi sinh tính mệnh!

Ngọc Nhi lúc này mới quay lưng lại nhìn về Thiếu Kiệt cười cười. Bất giác Thiếu Kiệt quay tới quay lui nhìn xung quanh một lúc. Rồi mới chỉ về mình ra dấu hỏi.

- Thiếu Chủ? Mình?

Đáp lại cử chỉ của hắn là cái gật đầu nhẹ của Ngọc Nhi. Làm hắn sững sờ vài giây chạy tới lôi Ngọc Nhi ra bên ngoài. Còn những người đang đứng nhìn thì chắm chằm theo dõi hành động của Thiếu Kiệt.

Kéo được Ngọc Nhi ra bên ngoài Thiếu Kiệt mới nói.

- Em làm cái gì vậy! cái gì mà chủ thiếu ấy Thiếu Chủ ở đây. Cái này người của em có phải của anh đâu lại nói làm việc cho anh. Em có điên không anh đâu có muốn làm đầu đãng của khủng bố. chết nhầm mấy quân nhân ngoài vòng pháp luật chứ.

Thiếu Kiệt bị trành cảnh này làm rối. Ngọc Nhi mỉm cười nhìn hắn mới đáp lại Thiếu Kiệt.

- Chứ anh định làm sao đánh với Ngô Trực. Chơi âm mưu quỷ kế cũng phải biết bàn cờ hắn bày ra cái gì chứ. Với những người này chỉ có tuyệt đối được đào tạo giúp anh làm việc thôi. Không cần phải lo lắng về những vấn đề phát sinh khác.

Ngọc Nhi nói thế làm Thiếu Kiệt Trâm ngâm hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Quả thật đấu với Ngô Trực nếu sử dụng kế cũng phải biết đối phương ra bài như thế nào. Người của Hà thúc cũng phải có thời gian báo cáo cho Hà thúc rồi mới tới hắn. Nếu như thế thời gian chuẩn bị đúng là bị rút ngắn đi không ít.

- Nhận đi toàn bộ họ đều được bên em huấn luyện hết rồi. Anh không nhận họ cũng từ em nhận nhiệm vụ của mình thôi. Trước sau gì anh cũng phải điều hành những người như thế này. Giờ ra dáng lãnh đạo một chút nói với họ vài lời. Đi nào những binh lính của anh đang đợi rồi đấy.

- Những mà việc này đúng là anh khó tiếp nhận thật. Nhưng không lẽ không còn cách khác sao. Mà em tại sao lại làm những cái này Hà thúc biết được không phải bị khép vào tội danh tổ chức khủng bố hay sao.

Việc từ nhiên có một đội quân gần năm mươi người này làm cho Thiếu Kiệt cũng bối rối bởi những thành viên này đều đã được đào tạo. Đúng như những gì Ngọc Nhi nói hắn không nhận thì họ cũng sẽ nhận nhiệm vụ từ cô. Để đưa ra quyết định này hắn cũng đắng đo với những gì sẽ phải đối mặt với Hà thúc nếu những việc này lộ ra.

- Việc này anh không cần lo em nghĩ Hà Vi sẽ có cần nhắc của mình. Vì anh không xem hồ sơ nên chưa hiểu hết đâu. Đợi xong ngày hôm nay đi rồi anh muốn hỏi gì thì em sẽ nói cho. Giờ thì trở lại đó. Nhận những người dưới mình cho em. Anh mà không nhận là hôm nay anh ngủ ở đây không cho lên trên nhà ngủ.

Thiếu Kiệt bây giờ cũng chỉ biết cười khổ hắn thấy việc này đã là đã rồi phải rời khỏi đây bắt buộc hắn phải nhận những người này. Còn không thì việc đi lên khỏi căn hầm này cũng miễn bàn tới.

- Được rồi! Được rồi nhận thì nhận nhưng mà những người họ được lấy tên là gì thế. Biết để gọi cho đơn giản không bị phát hiện ra bên ngoài.

Thiếu Kiệt thấy nếu Ngọc Nhi đã tạo dựng nên một đội quân như thế này chắc chắn cô sẽ phải đặt cho họ một cái tên để có thể điều động. Dù sao nhận người không biết tên tổ chức làm việc dưới mình là gì thì không hay lắm.

- Họ hả em đặt tên là Ám Binh còn anh muốn đổi hay không thì tùy vì tên này em tùy tiện đặt cho họ. Giờ chuyển giao cho anh thì anh có quyền đặt lại

Nghe Ngọc Nhi nói cái tên không hay lắm Thiếu Kiệt cũng cau mày. Bản thân hắn thấy đã là đội quân bí mật phải có một cái tên thật ngầu như trong mấy truyện đã đọc, nên chợt nghĩ ra một cái tên khá hơn nhiều nhìn Ngọc Nhi quyết định.

- Cái tên này có vẽ không hay lắm! Thôi đổi tên Vô Ảnh đi nghe ngầu hơn.