Siêu Việt Tài Chính

Chương 316




Cả Ba người về tới khách sạn trong những lời thăm hỏi của những người trong đoàn tuy buổi tiệc đã bắt đầu được một lúc. Nhưng vì nhân vật chính là bọn hắn chưa xuất hiện và những gì diễn ra bên ngoài quảng trường vẫn chưa buông bỏ khỏi tâm trí của những người hiếu kỳ.

Những người làm dịch vụ du lịch như thế này họ cũng hiểu. Để mọi chuyện hóa giải mà không phải vướn bận ngay cả những hành khách cũng không bị lấy lời khai hay là hỏi chuyện về những người Thiếu Kiệt. Điều đó cho thấy cả ba vị khách du lịch này có bối cảnh không tệ.

Người dẫn đoàn lần này nhanh chóng bước lên cầm micro ánh mắt hướng về phía Nhã Oanh bắt đầu lên tiếng.

- Alo Alo. Mọi người dừng lại một chút nào.

lúc này không khí của buổi tiệt đang nhộn nhịp bỗng ngừng lại đôi chút. Mọi người đều hướng mắt về người dẫn đoàn đang ở giữa phông nên chính của phòng tiệt. Thấy kêu gọi được sự chú ý của mọi người. Với vai trò hiện tại của một người MC người hướng dẫn cất tiếng nói.

- Mọi người đều biết hôm nay ngày gì. Nhưng đối với chúng ta hôm nay thật sự có một bất ngờ lớn. Ai cũng có cho mình một ngày sinh thật đẹp những con số riêng cho mình. Nhưng để có một ngày sinh nhật mà cả thế giới đều biết. Với hơn một tỷ người mong đợi trên thế giới thì đó phải là ngày sinh nhật đầy ý nghĩa thì chỉ có một. Hôm nay đoàn chúng ta được sự ủy thác của một người muốn tổ chức ngày đặc biệt cho người bạn gái của mình. Vào đúng ngay ngày giáng sinh này. Và người ấy không ai khác, người có sinh nhật ngay đúng ngày đức chúa sinh ra Thưa các bạn chắc chúng ta cũng đều biết đó là ai. Vâng người ấy là một thiếu nữ trong đoàn xinh đẹp dễ thương mà mọi người đều đồng ý với tôi, Đó chính là …….. Nhã Oanh của đoàn du lịch của chúng ta.

Nhà Hàng rất biết cách phối hợp khi mọi ánh đèn đều được hạ xuống chỉ còn cái ánh sáng trực tiếp của một luồng ánh sáng chiếu rọi lên Nhã Oanh tư máy xoay đèn trên trần nhà.

Thiếu Kiệt lúc này mới nói với Nhã Oanh một câu nói đơn giản. Nhẹ nhàng.

- Chúc em sinh nhật vui vẻ. Giờ thì lên phát biểu cảm nghĩ của mình chút đi nào.

Đẩy Nhã Oanh về phía giữa của phòng tiệc Thiếu Kiệt cười cười. Còn Nhã Oanh không nghĩ tới ở tại khách sạn lại có cả buổi tiệc như thế này. Cô chỉ nghĩ mọi người làm mình bất ngờ ở quảng trường rồi thôi. Hiện tại cô không biết nói gì. Khi người hướng dẫn viên du lịch đưa cho Nhã Oanh cái micro của mình. Với giọng rung rung Nhã Oanh cố gắng nói ra vài câu.

- Cám ơn mọi người đã dành thời gian của mình. Cùng với mọi người hôm nay là lần đầu tiên tôi được cảm nhận sinh nhật xa nhà với những người xa lạ khi được ở cùng người mà tôi yêu quý. Cám ơn mọi người.

Những lời của Nhã Oanh kết thúc. Tiếng vỗ tay lại một lần nữa vang lên lên. Âm thanh này với sự náo nhiệt của những nhà vang lên đem lại một cái không khí nhộn nhịp thường thấy của một buổi tiệc.

Thiếu Kiệt cùng với hai người Nhã Oanh, Hà Vi ngồi vào một bàn trống. Những món ăn trên bàn được dọn lên dần. Cả ba người đều rất vui vẻ. Nhã Oanh lúc này mới nói nhỏ với Thiếu Kiệt vừa đủ nghe.

- Cám ơn anh Thiếu Kiệt, ngày hôm nay sẽ là một ngày không thể quên đối với em.

Đặt một nụ hôn lên khuôn mặt của Thiếu Kiệt. Nhã Oanh mới ngượng ngùng mọi người trong đoàn đều ghé qua bên bàn của ba người mới rượu. Vì là trong chuyến du lịch nên hầu hết các loại thức uống có cồn đều được hạn chế nhưng với rượu vang với nồng độ cồn thấp thì lúc nào cũng là thức uống chính của các buổi tiệc ở phương tây chỉ có ngoài lề là bia đối với những nước chuyên sản xuất thức uống này của nước Đức.

Cũng không quá lâu buổi tiệc chỉ kết thúc tầm 10h tối. lúc này thời gian lại không chênh lệch nhiều. Dù sao ai cũng đã rời đi lên phòng mình nghỉ ngơi. Đối với họ việc này quá nhiều ly kỳ. Từ chuyện đánh nhau tới buổi tiệc không phải mất tiền để được dự một cái sinh nhật của một người không quen biết.

Thiếu Kiệt trở về phòng mình ngã lưng. Nghỉ ngơi qua một ngày đi tới đi lui cũng không nhiều hơn những việc hôm nay phải vận động hết sức. Tuy chỉ vài phút ngắn ngủi nhưng cũng đủ để Thiếu Kiệt mệt mỏi. Hắn trước giờ tuy vẫn rèn luyện thể lực. Đánh nhau, phản xạ đúng là ở góc độ người thường với nhau hắn có lẽ sẽ hơn một chút nhưng hắn vừa đối diện với quân nhân đội phản ứng tinh nhuệ.

Cũng may cho hắn vì trong quảng trường thuộc thành phố Vatican nên những người đó không được trang bị cho mình súng ống đạn dược, Chỉ có thể thuần túy giữa võ thuật và vũ lực nếu ở chỗ khác có lẽ Thiếu Kiệt giờ cũng không được nằm êm ái trên chiếc giường của mình.

Khác với Thiếu Kiệt nghỉ ngơi cho một ngày mệt mỏi. Hà Vi lúc này đang liên hệ về với ông mình. Lần trước vì không tính được sự chênh lệch múi giờ nên cô bị ông mình nhắc nhở. Sau khi tính toán một lúc cô thấy hiện tại bên kia cũng không phải là buổi tối mà chỉ mới tan tầm của một ngày.

Nhất điện thoại gọi đi cho một số cố định. Sau một vài âm thanh của tiếng chuông điện thoại. Bên kia gần nửa vòng trái đất mới có người nhận cuộc gọi rồi lên tiếng.

- Chuyện diễn ra là tại sao thế Cháu người của ông báo về. Làm ông phải cho cấp dưới gửi đi bảng thông tin của các cháu cho bên đó.

- À cháu cũng đang định gọi cho ông để báo cáo tình hình đây. Hiện tại có một tin tốt muốn hướng ông báo cáo thông qua chuyện này đây.

Nghe được lời của cháu mình. Hà thúc lúc này mới ngạc nhiên, vì theo ông thấy chuyện lần này của nhóm người Hà Vi đáng lẽ sẽ không có gì là vui mới đúng. Dù sao ở bên ngoài quốc gia tầm với của ông lẫn những người kia hoàn toàn bất lực. Không thể trợ giúp gì nhiều ở những chuyện này.

- Lại có chuyện vui. Chuyện vui gì mà cháu muốn nói là cả ba đứa bị nghi ngờ là khủng bố à hay là điều gì? nếu là việc đó thì ông chẳng thấy vui chút nào. Bên họ làm ăn như thế nào mà lại có thể tình nghi người ta như thế nhỉ

- Ông ơi không phải đâu lần này đúng thật là có chuyện vui cho ông đấy. Qua vụ việc hiểu lầm kia cháu đã thương lượng với người dẫn đội lấy về một lần tập huấn song phương với GIS ông đừng nói cái này không phải việc vui đi nhé. Với cơ sở của họ chỉ cần đưa những binh sĩ của mình đi tập huấn chắc chắn không ít thì nhiều cũng có thêm được một chút gì đó về kinh nghiệm.

Hà Vi nói ra những gì mà cô đã trao đổi được với Hà thúc. Dù sao đây là việc cô thấy có lợi nhất cho ông mình lúc này. Nếu nói ông cô không vui nữa thì cô không biết điều gì sẽ khiến ông mình động tâm.

- Lại có cả chuyện này. Cháu thương lượng với Thiếu Kiệt hay sao. Thằng nhóc nó không nói gì à.

Hà Thúc cũng bất ngờ trước những gì cháu mình nói. Ông mới suy nghĩ nhanh chóng đưa ra những gì mình thắc mắc. Vì việc này bản thân Hà Thúc thấy hầu như không có lợi cho Thiếu Kiệt mà người được lợi nhiều nhất là chính ông và những binh sĩ của quốc gia.

- Cháu hỏi Thiếu Kiệt rồi cậu ấy không có ý kiến nên cháu quyết định hướng họ yêu cầu một buổi tập huấn để tránh tình trạng những binh sĩ được cắt cử đi không toàn tâm toàn ý học tập cháu có nói là cuối đợt tập huấn hai bên cùng nhau thi thố. Cháu thấy sẽ đem lại hiệu quả hơn là cứ để họ học mà không ứng dụng được gì.

Nghe được ông mình nói như thế Hà Vi cũng đáp lại những gì theo những gì cô đã cùng với Thiếu Kiệt đã nói qua. Hà Thúc nghe thế cũng cảm thấy hài lòng rồi nhắc nhở đôi chút với cô. Để cho cháu mình để ý nhắc nhở Thiếu Kiệt.

- Ừ việc này cháu làm tốt đấy ông sẽ cho người liên hệ với những người ở bên đó. Còn nữa cháu với Thiếu Kiệt chừng nào về thế. Nói thằng nhóc cẩn thận đấy đi lâu quá những người kia nghi ngờ đấy.

- Vâng cháu sẽ nhắc nhở cậu ấy về những gì sắp tới. Thôi bên đây cháu cũng không còn sớm cháu đi nghỉ ngơi đây. Ông ráng giữ gìn sức khỏe đấy.

Hà Vi thấy tình hình báo cáo cũng đã xong việc còn lại để cho Hà thúc và mọi người lo liệu như thế là ổn còn những việc khác khi nào về nước cô một lần báo cáo đầy đủ sau vẫn là hiệu quả.

Hà Thúc sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Hà Vi thì cúp máy. Ông rời đi khỏi cái điện thoại bàn trong nhà trở lại trong phòng khách của mình. Lúc này bên ngoài Trương lão ngồi đợi chờ với một bàn cờ tướng trước mặt đang nhâm nhi ly trà trong tay ánh mắt nhìn vào bàn cờ.

Thấy Hà thúc ngồi xuống trước mặt mình với vẻ mặt tươi cười. Trương lão mới nhìn ông thấy Hà thúc có tâm trạng như thế mới lên tiếng hỏi.

- Ông bắt tôi đợi nãy giờ. Sao có việc gì mà sau khi nghe điện thoại lại mặt mũi tươi cười thế kia? Tin tức gì tốt mà ông như thế?

- Chứ còn gì nữa tin này quá tốt chứ muốn gì nữa. Hà Vi mới gọi điện thoại về báo cáo một số tin tức.

Trương lão nghe thế đặt ly trà xuống một chỗ lắc đầu nhìn Hà Thúc nói.

- Ông mới vừa nói Hà Vi với bọn nhóc bị lầm tưởng là khủng bố dính vào rắc rối giờ lại tin tức tốt. Ông có bị gì không vậy, để tôi đi gọi bác sĩ khám cho. Tin đó mà tốt chắc tôi cũng không hiểu ông thế nào đấy.

- Hừ ông thì hiểu cái gì. Cái nào cũng có hai mặt của nó có tốt có xấu. Đôi khi trong cái rủi có cái may. Ông biết không bọn nó bị hiểu lầm vì thằng nhóc Thiếu Kiệt tổ chức sinh nhật ở quảng trường đông người. Mà bên đó người ta giả định có thể tạo ra một cuộc khủng bố đẫm máu trong ngày lễ giáng sinh của khủng bố mà không đi thu thập tin tức về ba đưa nó. Vừa rồi gửi hồ sơ thông tin đi những người kia biết chuyện này là do họ bất cẩn rồi.

Nghe những lời này Trương lão ngờ người tổ chức sinh nhật mà bị biến thành phần tử khủng bố đúng là chuyện lạ hiếm thấy. Nhưng ông không hiểu sao nhóm Thiếu Kiệt lại bị nghi ngờ nên mới hỏi Hà Thúc.

- Thằng nhóc Thiếu Kiệt làm cái gì mà để ba đưa bị nghi ngờ là khủng bố. Chỉ là tổ chức sinh nhật thôi mà bên đó cần phải làm nghiêm trọng thế không.

- Haha thằng nhóc nó đem ngày giáng sinh trùng ngày sinh của con bé Nhã Oang. Nó xếp đặt bánh gato đem ra giữa quảng trường nơi hàng ngàn người vừa mới làm lễ tại thánh đường vatican xong. Như thế nếu là tôi không qua kiểm tra chỉ cần một cái bánh gato loại vừa C4 đủ chết không ít người à. Ông nghĩ người ta không nghi ngờ bọn nó thành phần tử khủng bố cũng uổng.

Hà Thúc vừa cười vừa nói ra dự định mà Thiếu Kiệt sắp xếp ở quảng trường cho Trương lão nghe. Bản thân ông thấy nếu đây là một buổi sinh nhật bình thường thì không có gì nhưng nếu dựa theo những gì đơn giản biết được. Và tình huống nhạy cảm có thể trở thành một cuộc khủng bố cướp đi sinh mạng không ít người.

- Thật thằng nhóc không hiểu nó nghĩ gì lại làm như thế nhỉ. Mà bên kia không xác minh với nước mình mà lại nghi ngờ vô cớ vậy chứ.

- Ông cũng không thể trách họ tình huống phi thường sẽ có được những phán đoán sai lầm. Họ có 36h trước khi sự việc diễn ra. Bố trí lực lượng rà soát bom mìn thắt chặt các phòng tuyến có thể vào. Nhưng bọn nó vẫn có mặt ở đó chứng tỏ bọn họ phải lo lắng chứ. Con người thì phải có sai lầm họ không thể lúc nào cũng hoàn thiện được.

Hà Thúc nói ra những nhận định của mình về suy nghĩ của ông đối với chuyện GIS bị sai lầm. Vì điều này có thể thấy được thời gian không phải là thứ người ta muốn có là có. Chưa kể thời điểm này với lãnh địa vatican quá nhiều dòng người hướng về.

Nếu họ phát động một cuộc tìm kiếm quy mô hoặc là bố trí binh lực dày đặc sẽ làm người dân bất an. Như thế càng khó lòng bắt được kẻ khủng bố mà thay vào đó làm cho sự lo lắng của mọi người khi đến đây là điều hoàn toàn không tốt.

- Nhưng mà như thế thì tôi không thấy gì tốt cả. Họ chỉ nói hiểu lầm rồi thôi chứ biết sao được bây giờ.

- Thế là ông lầm rồi. Bọn nhóc biến lần này thành một đợt tập huấn song phương, đối với hai bên về huấn luyện cuối đợt huấn luyện hai bên sẽ thi thố với nhau xem thành tích đạt được là gì. Cái này mới đúng là tin vui tôi muốn báo.

Hà Thúc lúc này vui vẻ nói ra những gì mà mình nãy giờ giải thích. Trương lão lúc này cũng vỗ đùi một cái thật kêu.

- Hay! Bọn nhóc vậy mà được. Ấy mà sao bọn nó lấy được cái điều kiện này? Không phải đơn giản mà để bọn người kia chấp nhận việc chịu tập huấn thế này đâu nhỉ. Tôi nhớ là bọn hắn cũng nằm trong top các đội phản ứng nhanh đúng không nhỉ.

- Ừ! Mà tôi nghĩ bọn nó lấy được điều kiện này là tốt rồi. Chắc bên kia sợ mất mặt nên mới đồng ý với bọn nhóc cái điều kiện này chứ không thì dễ gì. Ông nghĩ xem trước giờ có nước nào nhầm lẫn khách du lịch thành khủng bố đâu. Nếu lộ ra họ thành nước đầu tiên cũng làm cho những nhóm đang ganh đua với họ chê cười thôi.

Đem suy nghĩ của mình trả lời cho câu hỏi của Trương lão. Hà thúc ngẫm nghĩ việc này không sai theo ông suy đoán. Nhưng cho dù có đúng hay không thì lần này ông là người có lợi nhất.

Trương lão trầm ngâm một lúc mới nói ra ý kiến của mình cho Hà thúc. Bởi ông thấy nếu việc này cũng do một phần Thiếu Kiệt nên mới có cơ hội này. Thì việc đưa cậu nhóc cải thiện một ít khả năng cũng là tốt. Chỉ cần có thêm chút gì đó cũng đỡ hơn không có gì.

- Tôi thấy nếu ông để thằng nhóc Thiếu Kiệt sắp xếp thời gian cho thằng nhóc tham gia vào đợt tập huấn này thì thằng nhóc cũng có thêm kinh nghiệm chứ với những võ học ông dạy nó từ nhỏ cũng còn nhiều yếu điểm không hoàn thiện được.

- Ông nói không phải không đúng nhưng mà hầu hết muốn đi tập huấn này phải là binh sĩ có kỹ năng tốt và đã trải qua quá trình tập luyện lâu dài. Đưa thằng nhóc vào sợ rằng thay đổi đội hình số người thôi.

Hà thúc thấy ý kiến của Trương lão cũng không tệ nhưng lại đắng đo việc có làm xáo trộn đội hình vốn có của ban huấn luyện hay không mới là điều quan trọng.

- Ừ thôi được rồi đánh cờ đi chuyện đó để mấy người bên dưới ông lo là được rồi. Nếu đủ khả năng thì cứ cho thằng nhóc đi còn không thì thôi. Mà nãy giờ đánh đến đâu rồi. Thôi quên nước rồi đánh lại ván khác. Ván cờ này không tính.

- Ấy ông chơi ăn gian hả tôi đang thắng thế không được. Phải đánh tiếp mới được. Tôi còn nhớ rõ nước đi đàng hoàng ông đừng có ở đó mà lấy chuyện cho qua ván cờ.

Hà Thúc lúc này cũng nhìn vào bàn cờ tranh chấp với Trương lão vì ông cho rằng mình đang thắng mà trương lão lại viện cớ đánh lại nên một mực không chịu.

Chúc mọi người một cái tết nguyên đán vui vẻ, hạnh phúc và nhiều niềm vui bên gia đình. Một năm mới đến thành công hơn trong những dự định sắp tới, Các bạn đang là học sinh thì thành tích tốt hơn, còn công nhân viên chức thì sớm ngày lên lương thay ghế mới. Mọi người ủng hộ là niềm vui đối với tác giả rồi. Tết có dư giả thì nhớ tặng ít kim đậu nhé ^^