Siêu Việt Tài Chính

Chương 299




Nhìn vào đồng hồ trong điện thoại của mình Nhã Oanh với Hà Vi đều bất ngờ trước sự chính xác tuyệt đối của lời nói người phục vụ. Đặt những món ăn lần lượt lên bàn họ rời đi lúc này để lại một ít tâm tư cho cả hai người.

- Thiếu Kiệt họ đem đồ ăn lên khá đúng giờ đấy. Mình cứ nghĩ là họ nói mười phút để cho mình thấy thời gian ngắn mà ngồi đợi thôi.

Thiếu Kiệt vừa lấy một cái thìa đang định ăn một chút khoai tây nghiền mới dừng lại nhìn hai người một lúc.

- Hai cô nàng ơi nước người ta sản xuất đồng hồ đấy. Nên thời gian là điều mà đất nước này luôn tuân thủ. Chẳng giống như ở nước mình đâu. Nói họp thì ít nhất ba mươi phút sau mới có mặt.

Hà Vi lúc này cũng che miệng cười. Vì Thiếu Kiệt nói không sai ở bất cứ đâu trên quốc gia của họ cũng có câu đợi chút xíu hoặc năm phút nữa.

Dường như họ chưa bao giờ có định nghĩa đúng giờ về thời gian. Trong khi đó những nơi làm việc công sở hành chính dù cho đã đến nơi làm việc. Họ vẫn có thể đi ra bên ngoài ngồi đọc báo uống chút ca phê buổi sáng. Đợi cho mặt trời gần đứng bóng lúc đó mới vào làm việc.

Đó là vẫn chưa kể đến họ rất đúng giờ trong việc nghĩ ngơi. Nếu đến đúng giờ nghĩ thì họ sẽ mau chóng rời khỏi chỗ làm việc. Đợi đến đầu giờ chiều thì có khi lại vào làm trễ. Việc này hầu như là thói quen và việc làm bất thành văn của một bộ phận như thế.

- Việc này không thể trách được đâu. Những người như thế cũng đã quen với cách sống như vậy rồi. Họ thường dựa vào quyền thế gia đình, quan hệ với công việc chỉ là cái để người khác nhìn vào mà thôi.

- Cũng không hẳn. Vì ở nước mình họ chưa thật sự thấy được tầm quan trong của công việc. Và nhiều thứ quan niệm của ông bà xưa giờ đây đều có một sự thay đổi nhất định.

Vừa ăn Thiếu Kiệt vừa suy nghĩ về những gì thay đổi ở sắp tới. Hắn nói ra những điều này vì biết trước sau gì nó cũng sẽ xảy ra không sớm thì muộn bánh xe của lịch sử sẽ không vì một nhân tố là hắn mà thay đổi hoàn toàn.

- Mình thấy nhiều người hiện tại vẫn chưa định hướng được họ sẽ làm gì sau nay và họ muốn đi theo con đường nào. Nếu không phải chơi cùng với mọi người mình cũng không tự biết được. Cũng như Lý Bân hay có câu nói định hướng của hắn là sau này quản lý một tạp chí tin tức nỗi tiếng. Hắn cứ theo đó mà làm còn Lâm Vũ lại muốn trở thành một người giỏi về mã nguồn máy tính. Còn dự định của anh là gì?

Nghe Nhã Oanh nói như thế Thiếu Kiệt bỗng chốc dừng lại đôi chút. Đúng vậy trước đây dự định của hắn chỉ là kiếm tiền. Để có cuộc sống tốt hơn ở tiền kiếp. Giờ đây hắn lại chạy theo nhưng mưu tính chỉ để có thể ung dung tự do tự tại.

- Việc này mình cũng không biết chỉ đi bước nào hay bước đó vậy cuộc sống mà mình muốn hiện tại không còn nằm theo ý muốn của mình nữa. Thôi kệ đi chuyện gì đến sẽ đến thôi.

Hai người lúc này đều nhìn lấy Thiếu Kiệt, Vì đây là lần đầu tiên hai người thấy Thiếu Kiệt không đặt ra vấn đề gì cho tương lai của mình. Có lẽ hai người đã quen với những việc Thiếu Kiệt hắn đưa ra mà luôn thực hiện được,

Sự thuận lợi ấy đem lại có phần nào đó làm người ta chủ quan. Nhưng Thiếu Kiệt hắn biết việc thuận lợi này thế nào cũng sẽ kết thúc. Đây chỉ là những cơn sóng lặng im trên mặt biển đợi chờ cho một cơn bâo sau này,

- Anh là gì mà cứ mơ hồ như thế phải định hướng đi chứ. Sau này học xong anh còn phải quản lý một đống thứ. Đâu thể nào không có gì được.

Nhã Oanh vô tư vừa dùng bửa vừa nói với Thiếu Kiệt hắn cũng chỉ biết cười trừ. Bởi những việc sắp tới hắn biết được nhưng còn những chuyện sau này thì sao. Hắn chí có được những gì với kiến thức và sự chắc chắn hữu hạn.

Còn một đoạn đường dài trước mắt mà hắn không thể nào biết được. Giờ hắn phải đi giải quyết từng vấn đề của mình một cách tốt nhất để không phải sai lầm về sau.

- Thôi không nói nữa có gì đến đó rồi tính. Giờ dùng bửa đi rồi đi dạo xem một vài thứ với mấy địa điểm ngân hàng anh cần nữa. Rồi ngày mai còn phải đem đống giấy tờ đi xem xét các thứ.

Thiếu Kiệt vội cắt ngang những gì Nhã Oanh đang nói. Hắn thấy nếu cứ tiếp tục vấn đề này chắc chắn sẽ kéo dài. Mà hắn thì lại không muốn phải bàn nhiều quá về vấn đề tương lai phía trước như thế nào.

Thấy Thiếu Kiệt không muốn nói hai người cũng biết hắn có điều gì đó mà không thể để hai người biết, Nhưng đó là lựa chọn của hắn. Hai người dù hiểu nếu họ có biết cũng không giúp ít gì nhiều.

Kết thúc buổi ăn hôm đó Thiếu Kiệt cùng với hai người đi dạo một vòng quanh mọi thứ chỉ để giết thời gian. Còn Thiếu Kiệt thì lại khác hắn quan sát hết những thứ đi ngang qua. Những quán cà phê nhà hàng nhỏ ở các góc đường gần trung tâm được hắn quan sát thật kỹ lưỡng.

Cả ba người đi vòng quanh nhiều lần nơi này cho đến khi Nhã Oanh với Hà Vi nhận ra được điều đó cũng đã là xế chiều. Vì không gian thoáng mát thêm vào đó là việc thành phố của nơi đây luôn có một con sông trải dài.

Gió từ bên bờ sông thổi qua cũng làm cho người ta thư thái ít nhiều. Đối với người ngồi máy bay lâu như hai người Hà Vi với Nhã Oanh là một cách giải tỏa tâm lý tốt nhất.

Như mọi ngày Thiếu Kiệt sau một giấc ngũ dài cũng tỉnh giấc. Hắn lúc này sau khi làm vệ sinh cá nhân xong thì bắt đầu lôi laptop và một số giấy tờ bỏ vào tui sách đi xuống dưới sảnh của khách sạn.

Không khí buổi sáng nhộn nhịp hơn buổi chiều. Từng người ngồi ở những bàn của mình bàn tán những việc làm. Phần lớn có thể thấy được ở đây hâu như ai cũng khoát lên mình bộ vest và những vật dụng cần thiết thường là laptop hoặc một số giấy tờ quan trọng.

Họ lấy ra những gì mình đã chuẩn bị để có thể thực hiện tốt công việc cho một ngày. Vì tính đúng giờ luôn hiện diện trên mỗi người dân nơi này, nên việc sắp xếp thời gian để họ có thể dùng những tách cà phê kiểm tra lại những gì của ngày làm việc hôm nay trước giờ làm đều nói lên sự ngăn nắp và có kế hoạch.

Thiếu Kiệt hắn cũng như bao người khác chọn một bàn cho mình bắt đầu mở máy tính lên. Hắn đăng nhập vào mạng không dây của quán ca phê. Bắt đầu thực hiện tra cứu những gì hắn đã lập trình.

Ngồi trong một góc trong cùng đợi cho người phục vụ đem tách cà phê ra. Vì ai cũng như ai họ đều tập trung vào việc của mình nên không biết rằng hệ thông mạng đã bị Thiếu Kiệt kiểm soát.

Vì phần những năm đầu như thế này vấn đề bảo mật về mạng không được chú trọng nhiều. Thiếu Kiệt chỉ cần vào được mạng hắn có thể lấy được toàn bộ thiết bị đang kết nối.

Toàn bộ danh sách nhưng người đang kết nối với mạng không dây công công được Thiếu Kiệt lọc ra từng người từng người. Hắn lấy những hồ sơ trong máy tính trước sau đó đến những hình ảnh và công việc trong điện thoại thông minh sau.

Từng người một Thiếu Kiệt đều lưu lại địa chỉ mail và lấy đi một phần những tập tin quan trọng mà bản thân hắn thấy là cần thiết. Lúc này điện thoại của Thiếu Kiệt lại vang lên hiển thi có tin nhắn mới gửi đến.

Nhìn vào dòng tin nhắn phía trên điện thoại hắn chỉ cười nhắn lại.

“Mình đang ở dưới quán cà phê hai người cùng đi xuống đi.”

Thiếu Kiệt vừa nhắn đi lại tiếp tục trên máy tính xách tay của hắn làm việc. Với những công cụ hiện nay hâu hết không ai nghĩ máy tính hoặc điện thoại của mình có thể bị xâm nhập bất cứ lúc nào khi mà chỉ cần bạn kết nối với một mạng không dây tại một quán cà phê hay một địa điểm nào khác thì bạn có năm mươi phần trăm bị biết hết mọi thông tin.

Hà Vi với Nhã Oanh xuống đến nơi. Thấy Thiếu Kiệt ngồi trong một góc cũng hướng về phía hắn thắc mắc bởi cô thấy có những bàn khá rộng rãi mà không ai ngồi. Hặn lại đi chọn một nơi trong cùng di chuyển xa như vậy. Nên khi đến chỗ Thiếu Kiệt Nhã Oanh mới hỏi.

- Cậu làm gì mà ngồi trong góc thế này?

- Thì lúc nãy ở đây trống nên vào ngồi giờ thì người ta đi hết có chổ trống không lẽ lại đổi bàn. Mà ngồi đâu cũng được cần gì quan trong hai người ăn sáng chút gì đó rồi mình đi công việc luôn.

Nhã Oanh lúc này ngồi xuống bàn thấy máy tính nằm ở đây nên cũng cười nói.

- Ra đây định làm gì nữa định chơi game gì giải trí à?

Vốn tưởng nơi này là nơi công công Thiếu Kiệt sử dụng máy tính chắc chỉ là gửi tin nhắn hoặc giửi mail cho những người ở nhà. Cô hoàn toàn không nghĩ đến Thiếu Kiệt sẽ đem máy tính ra đây để làm công việc của hắn.

Nghe Nhã Oanh nói thế Thiếu Kiệt cũng cười đáp lại. Vì nếu đã cô không biết thì Thiếu Kiệt sẽ để cô không biết luôn.

- Ừ ra đọc tin tức nước mình có gì mới không ấy mà. Phải cập nhật tin tức thường xuyên chứ. Dù sao mình ra nước ngoài cũng phải biết một chút gì đó đúng không nào.

- Anh bớt xạo đi. Anh dành thời gian đọc tin tức trong nước, ai tin ở nhà còn không đọc ra nước ngoài anh mà đọc mới là chuyện lạ đấy. Anh định qua mặt Nhã Oanh thôi chứ làm sao qua mặt được mình. Đang làm gì đó khai ra mau.

Hà Vi không ngại vạch trần tội lỗi của Thiếu Kiệt dù sao cô cũng ở cùng hắn thường xuyên biết được Thiếu Kiệt ngoài những khi ôm máy tinh viết code làm chương trình ra rất ít khi nào đọc tin tức mà có thì chỉ những lúc thật rãnh rỗi nhìn lướt sơ một hắn lại tắc đi.

Thiếu Kiệt bây giờ cảm thấy mình ở chung nhà với bạn gái là một điều không nên khi thói quen của mình rất dễ bị vạch trần ở những thời điểm không muốn.

- Ấy sao lại nói thế trong nước thì không xem ra nước ngoài xem cũng vẫn được mà. Thôi hai người gọi món đi gì đi. Rồi mình đi công việc.

Thấy không ổn Thiếu Kiệt đành đem chuyện chuyển sang chủ đề khác cho hai người không còn nói nhiều. Hà Vi với Nhã Oanh cũng chọn những món ăn sáng khá phổ thông.

Thiếu Kiệt lúc này. Kiểm tra một lúc nữa trên máy tính nhưng vì hắn ngồi đối diện với hai người. Hà Vì tuy biết hắn làm gì đó nhưng không hỏi han tới. Nhã Oanh thấy như thế mới hướng Thiếu Kiệt hỏi.

- Anh định lát nữa sắp xếp mọi chuyện như thế nào? Vào trong đó rút tiền hết ra luôn hay sao?

- Em nói chuyện giỡn chơi. Không phải cứ muốn rút là rút được đâu. Chuyện này rất rườm ra nhưng nếu muốn không mất thời gian thì chỉ có cách tạo một tài khoảng đem toàn bộ các tài khoản kia sát nhập vào tài khoản của anh như thế mới được.

Nhã Oanh nghe Thiếu Kiệt nói thủ tục rường ra như thế cũng gật đầu. Dù sao đây cũng là ngân hàng nếu việc chuyển một số lượng tiền lớn ra ngoài cần phải có chứng minh các thứ còn nếu gộp tài khoản thì vấn đề này xem ra không lớn.

Nhưng Nhã Oanh nghĩ đơn thuần còn Thiếu Kiệt thì lại nghĩ khác hắn phải từ một trong những hệ thống có được quyền truy cập vào mạng của ngân hàng mà cách đơn giản nhất và thông dụng nhất chỉ có botnet

Đây là một trong những phần mềm gần đây sau khi Thiếu Kiệt cải tiến trên mã nguồn con vi rút thế hệ đầu của nó. Bởi không khó để người trong giới có thể tìm ra con virut Conficker.

Khi tạo ra phiên bản đầu tiên của nó Thiếu Kiệt đã nhờ người trong nhóm thử nghiệm chát trên mạng của mình. Việc lấy con virut bản cải tiến này để thực hiện kế hoạch là điều mà hắn cần thiết.

Việc để nó bị phát hiện vào một tuần sau khi phát hành bản thử bởi Thiếu Kiệt biết nếu người trong nhóm dùng nó làm việc không tốt hoặc để lây lan ra bên ngoài là điều không ai muốn. Dù rằng như thế nhưng hắn vẫn cải tiến lại thông qua một số phương thức cần thiết để sử dụng.

Điều hắn cần bây giờ là bất cứ ai có thể thông qua những địa chỉ email mà hắn thu thập được từ hệ thống và những người vừa mới bị lấy thông tin. Có được một phương thức kết nối với ngân hàng hằn cần tạo một lỗ hỏng trong bảo mật.

Hà Vi lúc này cũng trầm mặc bởi nếu như vậy Thiếu Kiệt đi không đem theo cái gì thì làm sao có thể tạo một tài khoản cần thiết cho hắn. Cô Cũng hiểu nếu muốn có một tài khoản ngân hàng bất cứ đâu điều đâu tiên ngoài những thủ tục đăng ký còn phải có một số lượng lớn tiền gửi vào.

Không như những thẻ ngân hàng nội địa sử dụng giao dịch rút tiền đơn thuần của trong nước chỉ cần tới đăng ký gửi vào một ít tiền là có thể có được một tài khoản cần thiết. Đây là tài khoản theo dạng quốc tế và sẽ được ngân hàng cấp một thẻ ghi nợ sử dụng trên mọi quốc gia để người khác không thể tra được số tiền mà bạn đang có là bao nhiêu.

- Cậu định làm các nào đây? Ba người bọn mình không có đem theo tiền làm tài khoản thì ở đâu ra việc gộp tài khoản.

- Hôm này công việc của chúng ta chỉ là ngồi quán cà phê các nơi ngắm cảnh mỗi chỗ một ít thời gian thôi là được. Xem như hôm nay thư giản một ngày nhé. Nếu hai người không thích thì có thể ở khách sạn cũng được.

Thiếu Kiệt cũng hiểu công việc đi lấy thông tin để có được một điểm mấu chốt làm việc mà hắn muốn cần khá nhiều thời gian. Việc ngồi ở những quán cà phê có thể mất hàng giờ liền để có được thứ hắn cần nếu hai người không đồng ý thì Thiếu Kiệt cũng đành chịu.

Vì nếu tấn công theo hệ thống rất dễ bị phát hiện ra còn như hắn từ từ thâm nhập cần thời gian và cần một sự kiên trì nhất định. Bởi cái hắn đang làm nếu chỉ cần sơ sót nhỏ cũng dẫn đến nhiều vấn đề phát sinh trên diện rộng mà hắn và hai người có thể là người bị liên can lớn nhất. Những việc này chưa kể là bị trục xuất còn có khả năng ở lại chịu tội. Nên dù là việc đơn giản nhưng Thiếu Kiệt cần một sự tỉ mĩ nhất định mà không phải chủ quan.