Siêu Việt Tài Chính

Chương 270




Cùng lúc đó Thiếu Kiệt đang nghĩ ngơi tại nhà mình Nhã Oanh và Hà Vi đang trên đường tới trung tâm triển lãm. Tại thành phố rộng lớn này một ngôi nhà khang trang khá đẹp một người tay đang cầm trên tay tờ báo ung dung thưởng thức tách ca phê buổi sáng trong vườn nhà mình nơi có bãi cỏ xanh và một hồ bơi trước mặt.

Người đàn ông đang ung dung thưởng thức sự thanh nhàng của mình trong một buổi sáng. Cuộc sống hưởng thụ này đúng chất một người thành đạt trong xã hôi không phải lo nghĩ điều gì.

Một người thanh niên đi vào đến bên cạnh người đàn ông lên tiếng nói.

- Ông Chủ trong triển lãm lần này phát sinh một vài vấn đề?

- Còn mấy ngày nữa mà vấn đề gì phát sinh mọi thứ không phải làm xong hết rồi sao. Những công ty thi muốn thi công gian hàng không phải đã làm xong hết rồi sao. Còn có chuyện gì phát sinh nữa.

Người đàn ông lúc này cũng đặt tờ báo đang đọc xuống nhìn người thanh niên đến nói với mình giọng khó chịu. Ai cũng thế một buổi sáng thư thái bên hồ bơi đọc báo yên lành thì lại bị quấy rầy thì không ai mà muốn cả. Nhất là hắn đang hoàn toàn chìm đắm trong sự an bình của một ngày mới.

- Có một gian hàng không qua công ty đã thi công xong trong chiều tối hôm qua.

- Cái gì. Sao như thế được. Đồ ăn hại tao đã nói những người muốn thi công trong đó phải thông qua công ty mày làm cái chuyện gì giờ người ta thi công xong hết mới đến báo.

Người thanh niên cũng cúi đầu. Hôm qua hắn được những người của ông chủ mình móc nối có một gian hàng vừa được cấp trong triển lãm lúc đó cũng đã hơn giữa trưa. Hắn nghĩ sẽ không có chuyện gì.

Nếu không có ai nhận làm thì những người kia phải biết tìm hiểu đi đến công ty hắn với thời gian cũng gần sát ngày triển lãm cũng không có ai dám thi công ít ngày. Nên để đó định sáng nay tìm đến móc nối thì mới biết gian hàng đã thi công xong trong tối và người ta đã về.

Vốn định lợi dụng gần sát ngày mà lấy thêm một khoảng phí thi công gấp nên hắn cứ chần chừ để cho sự việc diễn ra đến giờ thì hắn phải báo cáo chuyện này lên. Vì những gian hàng này ở đây hắn phải làm một bản trích lợi nhuận cho những người của khu triển lãm.

- Hôm qua họ mới nhận gian hàng. Lúc đó cũng không còn sớm. Nhưng nghe những người thi công gần đó nói. Chỉ có một người dựng lên toàn bộ gian hàng chỉ có mấy người chủ của gian hàng giúp đỡ thôi.

- Công ty nào? Bọn hắn không biết muốn thi gian hàng trong đó phải thông qua Trần Trung tao sao. Con mẹ nó dám qua mặt ngay trên địa bàn của tao. Bọn hắn không nể mặt à.

Đứng lên mắng người báo cáo với dáng vẻ phẫn nộ đầy tức giận. Trần Trung bực tức. Trước giờ đây là thông lệ của tất cả công ty đến đây triển lãm ban tổ chức sẽ cho những công ty này tự thi công để đá cái khối bánh này lại cho Trần Trung hắn.

Những người hắn gọi đến thi công trong gian hàng đều lầ người mà hắn đã lựa chọn và có chút ít gì đó lót tay cho hắn. Vì thế những công nhân không được lầm lâu hoặc phải thi công chậm kéo dài thời gian để lấy tiền công của các công ty lớn cần gian hàng mà quảng bá sản phẩm của mình.

Điều này dường như trở thành một quy luật bất thành văn cho hắn kiếm tiền. Giờ hắn lại mất đi một khoản trong đó tuy không đáng nhưng có ngoại lệ sẽ có những cái tiếp theo. Nên hắn không thể nào để chuyện này xuất hiện. Trước nay luôn thế cho đến khi triển lãm khai mạc thì hắn là người khống chế.

- Cái công ty đó là công ty nào. Thằng thi công gian hàng đó chán sống sao? nó làm cho ai làm riêng hay là làm cho công ty nào.

- Có tìm hiểu sơ lượt hình như công ty này không có tiếng tăm gì còn là mới thành lập. Còn thằng kia hình như là chung một bọn trong công ty hay sao ấy. Mọi người còn đang thi công trong đó nói lại như vậy.

Trước khi đến đây hắn cố gắng thu thập đơn giản những gì đã xảy ra để có thể báo cáo cho Trần Trung một cách tốt nhất nên dò là một số thông tin của những người. Tối qua ở lại thi công chơi chơi với những gian hàng mà mình đã được nhận.

- Lại thêm một công ty mới nổi lên định vuốt râu hùng. Cũng may để phòng ngừa chuyện này tao cũng đã có được cái chức an ninh của triển lãm. Nói người của mình đến đó dỡ bỏ gian hàng đó nói vi phạm an toàn và thi công không đúng cách. Đem gian hàng đó đá ra ngoài. Mẹ định ăn trên đầu ông mày à.

Trần Trung lúc này bực tức nói với người báo cáo của mình hắn hậm hực, người thanh niên thấy vậy cũng gật đầu đáp lại.

- Vâng để em đi nói mấy thằng bên dưới làm.

Định quay đi thì Trần Trung suy nghĩ gì đó nói với hắn

- Thôi để tao lần này đi xem coi cái công ty đó như thế nào. Sẳn đem những người trong chỗ đó biết thằng này không phải hiển, cũng để cảnh cáo những thằng có ý định mon men làm chuyện sau lưng tao. Ra nói tài xế chuẩn bị xe nói mấy thằng tới bên trung tâm triển lãm đợi tao.

Nghe lời Trần Trung người thanh niên cũng rời đi. Trần Trung lúc này cũng vào trong nhà Thay cho mình một bộ đồ. Còn Nhã Oanh và Hà Vi hai cô nàng đang đi dạo trong khu triển lãm. Những gì các cô là ghi nhớ vẻ lại những dữ kiện về các công ty Thiếu Kiệt ghi trong giấy. Hầu như những công ty đó không khó kiếm là mấy. Chỉ cần dạo một vòng là mọi người đã đi xong một vòng.

Vì những gian hàng hiện tại chỉ là những gian hàng trống mà không phải xếp đặt những thứ trưng bày nên cũng không có gì. Ngoài những người đang bắt đầu trang trí cho từng gian hàng.

Trở về lại chính gian hàng mang tên Garena của Thiếu Kiệt hắn làm việc cái gian hàng hầu như đã được sắp xếp xong hết các thứ. Hà Vi lúc này cầm mấy cái túi vừa mua vào một góc.

Cô chỉ mua vài thứ thấy đẹp để trang trí một số tranh ảnh áp phích để khi nào Thiếu Kiệt hỏi xem hắn nó nên treo lên hay không. Theo cô những cái tranh ảnh này cũng liên quan ích nhiều tới trò chơi nên mua về.

- Phải công nhận hôm qua mới biết được Thiếu Kiệt nhà mình làm quá trời thứ cả cái vòng quay này nữa tức lắm. Lần nào cũng quay vào cái chúc bạn may mắn lần sau. Không hiểu có cái gì có thể làm khó Thiếu Kiệt nhỉ.

- Cũng không biết được! Hình như cái gì mà có thể Thiếu Kiệt đều làm được nhưng mà vẫn không hiểu cậu ta cũng bằng tuổi bọn mình lại có thể làm nhiều thứ như thế. Những người trong quân doanh cũng không bằng Thiếu Kiệt đâu.

Hà Vi ngồi ở một cái ghế của gian hàng nói ra những suy nghĩ của mình cô thấy Thiếu Kiệt không ít lần làm những việc mà cô xem như không thể đều làm được. Lúc này một số người bên lãnh sự quán cũng qua đến mọi người tập trung trong gian hàng thổi bóng bay. Làm mấy cái trò chơi nhỏ trang trí xung quanh.

Lúc này Chung Chí Cường cũng đến nhìn Hà Vi với Nhã Oanh cũng than thở.

- Hôm qua người của tôi về báo thì ra bọn họ không giúp được ngoài những việc lặt vặt nên hôm nay tôi qua đây cần xem Thiếu Kiệt cần hỗ trợ gì không để biết mà chuẩn bị sẵn gặp người ban tổ chức nói chiếu cố một chút ấy mà.

Nghe Chung Chí Cường nói thế Nhã Oanh cũng trả lời hắn.

- Thiếu Kiệt mệt hiện tại về nhà nghĩ ngơi rồi chắc ông đi gặp người bên ban tổ chức đi. Biết đâu xong rồi lúc đó Thiếu Kiệt qua thi sao. Còn chưa thì ông qua bên nhà gặp Thiếu Kiệt cũng được.

- Ấy vậy cũng được. Tôi cũng có đem theo một số loa phát qua đây biết đâu bên mình lại cần dùng. Tôi cho người đem vào đây là được còn về vấn đề gì để tôi đi gặp ban tổ chức nói một tiếng chắc họ sẽ nể mặt hỗ trợ.

Biết được Thiếu Kiệt không ở đây Chung Chí Cường cũng không thấy gì là lại. Hắn được nhân viên của mình báo lại hâu như hôm qua Thiếu Kiệt đã làm việc lao động tay chân cả ngày. Nếu hôm nay vẫn thấy cậu ta ở đây thì hắn cũng sẽ phải phục sát đất.

Nhìn qua gian hàng được trang trí cả chữ nỗi logo tự làm không kém hàng đặt thi công. Chung Chí Cường càng thêm sợ hãi hắn biết được những thứ này Thiếu Kiệt đều làm tay và hơn hết gian hàng cũng là tự thân hắn dựng.

Vôn không biết chuyện này định là sẽ gặp ban tổ chức khiếu kiện nhưng mà nghe nhân viên nói chắc Thiếu Kiệt đã tự thi công xong nên hắn cũng muốn xem cho biết. Giờ thấy tất cả những gì trước mắt hắn không khói xao động trong lòng. tuy nói mật vụ có thể đóng nhiều vai, Làm nhiều việc nhưng đến mức độ này thì hắn lần đầu tiên chứng kiến.

- Thôi mọi người xem trang trí đi tôi đi qua ban tổ chức có gì lát nữa tôi quay lại.

Thấy bản thân mình đứng không ở chỗ này cũng không làm gì Chung Chí Cường cười đùa xin phép rời đi. Hà Vi chỉ gật đầu không quan tâm đến, Nhã Oanh lúc này mới nói nhỏ với cô.

- Cái lão này không có việc gì sao mà nhiệt tình với bọn mình như vậy Hà Vi bạn nhìn ra hắn có ý đồ gì không.

- Việc này mình cũng không biết. Nhưng xem ra không phải xấu đi. hắn đã muốn giúp bọn mình miễn phí không điều kiện thì cứ để hắn làm. Dù sao hắn giúp thì bọn mình cũng nhẹ nhàng hơn.

Hà Vi lúc này cũng nói ra những ý nghĩ và hành động lấy lòng của Chung Chí Cường. Cô biết hắn có thể là hiểu lầm chuyện gì đó về thân phận Thiếu Kiệt. Nếu không sẽ không làm vẽ lấy lòng bỏ thời gian với một công ty vừa mới thành lập như thế này.

- Chà mọi người trang trí như thế này bảo đảm hôm đó chỗ mình chắc chắn rất là thu hút đấy.

Người lên tiếng lúc này là Lý Đồng hắn hướng Nhã Oanh và Hà Vi cười cười. Hắn về đến nhà tắm rửa sau một đêm nằm một chút lại bị giật mình bởi tiếng xe cộ và sự hoạt động trở lại của thành phố. Vì ở chung cư tập thể ồn ào náo nhiệt nên không thể tiếp tục ngủ. Lý Đồng thấy không có việc gì nên mới đi qua trung tâm triển lãm đi dạo một vòng.

Thường những người như hắn công việc tới khi đăng ký kinh doanh xong là được hắn hiện tại chỉ cần sang tên lại cho Thiếu Kiệt nữa là được. Nhưng hôm qua khi theo Thiếu Kiệt cả ngày hắn thấy cậu nhóc này không đơn giản. Nên muốn thân cận nhiều hơn. Nên cũng có tâm lý qua đây xem chơi phụ việc biết đâu lại có cơ hội cho một công việc mới.

- Anh Không ngủ sao mà đi qua bên này giờ này.?

Thấy Lý Đồng xuất hiện Nhã Oanh cũng hỏi hắn. Cô Thấy việc Lý Đông cả ngày hôm qua thức cũng Thiếu Kiệt làm việc cũng phải có mệt mõi không ít nhưng lại không chịu nghĩ ngơi nên cũng thắc mắc.

- Ngũ Không được nên đành qua đây thôi tôi ở chung cư xã hội nên hàng xóm đông họ ra vào chào nhau rồi đi làm tôi trong nhà ngũ không được. Bệnh khó ngủ lâu nay vẫn như thế.

Gật đâu như hiểu được việc khó khăn phải ngủ trái với giờ giấc vốn có lại bị làm phiền bởi âm thanh và những thứ xung quanh Nhã Oanh cũng gật đâu.

- Hôm qua cắm đầu làm không nhìn được gì giờ nhìn lài mới thấy logo của Thiếu Kiệt làm cũng khó hiểu như cậu ta.

- Logo sao mà khó hiểu em thì lại thấy mấy cái hình này nó bình thường chắc tại không có thời gian Thiếu Kiệt mới làm đơn giản đấy chứ.

Nhã Oanh cũng thấy những hình ảnh được làm ỏ đây rất bình thường và cũng dễ thấy được ở rất nhiều nơi. Không phải như Lý Đồng nói.

- Cái này em sai rồi nhé. Anh Không biết tại sao Thiếu Kiệt lại làm những cái này nhưng anh chắc cậu ta có lý do. Các em nhìn đi chữ G đầu tiên trong tên công ty nếu nhìn một cách bình thường thì cứ nghĩ nó là chữ kiểu nhưng nhìn vào trực diện hai em có thấy nó giống con mắt không. Con mắt này quen lắm.

Hà Vi với Nhã Oanh cũng nhìn gắm một lúc mới gật đầu. Nhã Oanh lúc này mới nói với Hà Vi.

- Nếu mà nói giống thì giống thật em thấy như đã gặp ở đâu rồi đấy.

- Các em gặp nó trên tờ tiền 1 USD con mắt tâm linh thường được gọi là con mắt Horus. Các em không tin xem thử đi hôm qua anh thấy cứ ngờ ngờ giờ mới phát hiện đấy.

Hà Vi lúc này mới lục trong túi mình một đống tiền lẽ và có một tờ được gấp gọn vào ví cô tờ một đô gỡ ra thì nhìn vào trên tờ tiền đúng là có một con mắt nằm trên đỉnh kim tự tháp.

- ấy đúng thật nhĩ chắc Thiếu Kiệt nghĩ đến nó khi làm chữ này hay sao ấy khá giống.

Nhã Oanh cũng nhìn vào tờ tiền một đô là của Hà Vi sắm soi nhìn ngắm đối chiếu như xác nhận hai hình ảnh con mắt là một. Lý Đông lúc này mới nói ra điều mà mình thắc mắc tiếp theo.

- Anh còn một điều không hiểu tại sao Thiếu Kiệt làm hình con linh vật công ty chỉ có mắt mà không có miệng. Nhìn có vẻ siêu nhân hay tia chớp ấy. để cậu ta đến anh hỏi mới được. Dù sao ý đồ của Thiếu Kiệt ra sao thì chỉ có cậu ta biết.

- Ừ chắc Thiếu Kiệt có ý đồ gì đấy mà mình không biết được. Nhưng mà thôi đợi hỏi cậu ta là biết ấy mà. Thôi cùng mọi người trang trí gian hàng đi biết đâu mệt tối nay về ngủ ngon hơn.

Hà Vi lúc này cũng gật đầu. Bản thân cô cũng không hiểu Thiếu Kiệt có ý đồ gì những cách phân tích của Lý Đông về chữ G đầu tiền rất có lý nên cũng không thể phản bác.

- Ừ để anh phụ mọi người trang trí nào cái nào cao thì đưa anh. Anh treo lên cho