Không khí trầm xuống không hề nhẹ. Ai ở đây cũng hiểu số lượng lớn ma túy đưa vào Lưu Minh sẽ như thế nào. Ngọc Nhi thấy Thiếu Kiệt vừa thốt lên lại bật dậy khỏi ghế cũng lo lắng.
- Thiếu Kiệt cháu đừng làm chú lo à. Số lượng hàng như thế chú đã bổ sung nguồn nhân lực siết chặt kiểm tra các nơi rồi nếu có thì sẽ phát hiện thôi.
- Chú sai rồi có một số thứ chú sẽ không kiểm soát đó là đường hàng không.
Mọi Người lúc này cũng giật mình. Bởi ai cũng biết đường hàng không là một nơi khó có thể đem hàng qua nhất mà Thiếu Kiệt lại nói số hàng hóa tới Lưu Minh này thông qua đường hàng không.
- Cháu đừng đùa những việc như thế này không đùa được đâu. Bên đó ra vào có an ninh nhiều như sở cảnh sát làm sao mà được.
- Người thường thì không được như cấp lãnh đạo lại được. Diệp Nhi với thân phận vợ lãnh đạo đi công tác. Chuyến bay lại là tư nhân. Chỉ cần lúc đó xe lãnh đạo chạy ra đón người là được. Đúng là lúc vào sẽ bị kiểm tra an ninh nhưng rất qua loa. Chúng đừng nói với cháu là bên chú không có một bộ biển số xe mà cảnh sát giao thông không bao giờ thổi phạt đi. Bên an ninh sân bay cũng thế họ cũng chỉ kiểm tra người vào chứ làm gì kiểm tra người ra, hơn nữa bà ta còn là vợ của lãnh đạo cấp cao.
Khương Đào lúc này cũng gật gù cho đến khi nghe hết hắn mới nhìn Thiếu Kiệt như khó tin tưởng chuyện mình vừa mới được biết. Không chỉ hắn những người có mặt ở đây đều như thế.
- Đúng vậy Diệp Nhi đi Lưu Minh lần này có hai việc, một là xem xét cháu hai là giúp em mình chuyển số hàng này. Mọi người cứ nghĩ đi thời gian là ba giờ bà ta lưu lại Lưu Minh nếu đi công tác. thông thường một cuộc họp sẽ là hai đến ba giờ. Vậy bà ta mất bao nhiêu thời gian hội họp với bọn người Văn Hạ. Ba mươi phút trước khi đến tham quan Thiên Hoa. tại đây họ bị giữ chân nữa giờ. Do thấy thời gian gấp rút Diệp Nhi mới không tiếp tục nghe hết buổi Thuyết trình mà thay vào đó đi cùng xe với Văn Hạ về khách sạn đợi xe của mình, để quay trở lại với chuyến đi về Ngọc Châu. khoảng thời gian này đủ để một chiếc xe cấp lãnh đạo dừng lại đâu đó chuyển xong số hàng.
Mọi người không riêng cả Khương Đào mà mọi người đều đồng ý với Thiếu Kiệt. Với một chiếc xe cấp lãnh đạo với 1h đã làm được rất nhiều chuyện.
Nhưng Thiếu Kiệt lúc này vẫn im lặng suy ngẫm điều gì đó rồi mới nói với Hà Vi.
- Nhà mình có bản đồ Lưu Minh không em?
Nghe Thiếu Kiệt nói như thế Hà Vi gật đầu rồi chạy nhanh vào trong nhà. lần này cô đích thân đi lấy cho Thiếu Kiệt bản đồ. Bởi Thiếu Kiệt đang dần tìm ra manh mối nào đó. rất nhanh cầm bản đồ của Lưu Minh Đưa cho Thiếu Kiệt.
Hai người Ngọc Nhi và Nhã Oanh mới cầm bản đồ mở ra hai người hai bên cho Thiếu Kiệt nhìn. Suy nghĩ tính toán đôi chút Thiếu Kiệt mới chỉ vào một chỗ trên bản đồ.
Mọi người lúc này đứng lên tiến về phía bản đồ hai người cầm. Nhìn vào nơi Thiếu Kiệt chỉ Hà Vi thấy được đó lại là nhà tang lễ bộ quốc phòng.
- Chỗ này là sao Thiếu Kiệt. Nhà tang lễ thì có liên quan gì ở đây.
- Liên quan đấy. Mọi người nhìn không hiểu sao. Một chiếc xe biển số xanh của lãnh đạo đi đến đâu cũng dễ bị nhận ra. Chỉ có một chỗ có thể làm người ta không để ý nhất. và nơi này cũng gần với sân bay nhất vừa đi vừa về mất khoảng hơn 40 phút một chút.
Lúc này Khương Đào mắt cũng sáng lên.
- Đúng rồi xe biển số xanh cho dù có đi vào nhà Tang lễ người ta cũng chỉ cho rằng đi viếng người đã mất. Bọn này ghê thật dám lấy chỗ này để chuyên chở hàng.
- Không Hàng đang nằm ở đâu đó gần khu vực nhà tang lễ này. Khối lượng hàng không nhỏ. Bọn chúng không dại gì mà vận chuyển tại chỗ để người khác thấy. Cách tốt nhất là để nguyên đến thời điểm thích hợp thì chuyển đi nơi khác hoặc đem giao. Ai lại khám nhà tang lễ bắt ma túy bao giờ.
Mọi người đều gật đầu đây lại là nơi trang nghiêm. Người có công với có chức vụ trên người khi mất đi thường làm lễ viếng tại đây. Nếu đem nơi này thành nơi tàng trữ chất cấm nếu kín đáo sẽ không ai để ý đến.
- Để chú cho người đi xét bắt về!
Nói rồi Khương Đào lấy điện thoại ra. Thì bị Thiếu Kiệt giật ngay mà nhìn hắn nói.
- Chú có điên không. Hàng biết chắc gì ở đó hôm đó tới nay bao nhiêu ngày mà chú gọi điện. Chưa kể đến chú cho người khám xét chỗ đó ai dám khám. Toàn là người mang huân chương vào đó viếng đồng đội người quen không.
Khương Đào lúc này cũng xụ xuống nhìn Hoàng Lâm Nhu như muốn bà năng nỉ Thiếu Kiệt dùm hắn. Lắc đầu nhìn Khương Đào thở dài nói.
- Thiếu Kiệt nói không sai đâu chú làm như vậy là manh động quá rồi! Chuyện này chưa xác thực được đúng hay sai đó chỉ mới là suy đoán mà chú đã như vậy rồi.
- Có một phần cơ sở bắt được tội phạm cũng được mà chị.Chứ bọn nó cứ ung dung như thế thì sao mà chịu được.
Thấy Khương Đào như thế Ngọc Nhi mới hỏi Thiếu kiệt.
- Cậu xem chuyện này nên giải quyết thế nào chứ Chú Đào ông lo lắm rồi đó.
- Mình chắc là số hàng đó nằm trong bán kính này. Nhưng chưa dám xác định chính xác. Không phải không muốn cho chú ấy phá án nhưng bây giờ mà có bắt được hàng thì người cũng chạy cái mình cần là người ở phía sau kia. Lôi ra được người đó mới có thể lôi ra được Ngô Trực chứ.
Nghe Thiếu Kiệt nói thế Khương Đào cũng bình tĩnh lại. Hắn vì một chuyện vui nhất thời mà phá hỏng mọi chuyện phía sau. Mấy người khác cũng an ủi hắn đôi chút.
- Vậy là bây giờ mọi người vẫn sẽ làm theo kế hoạch vừa rồi còn bên Ngọc Nhi sẽ phối hợp với Chú Đào lần này phải bắt gọn một ổ mới được. Đầu não là Ngô Trực hiện tại chung ta đều biết như thế nhưng quan trọng vẫn là nói chứng cứ. Lần này cứ bắt hết những chân rết phía dưới để Ngô Trực phải làm lại một đường dây khác. Lúc đó hắn sẽ phải có mặt tai Lưu Minh này.
- Nếu Chú Đào cần gì hỗ trợ thì mình sẽ xin lệnh của ông mình điều động quân nhân ở các quân khu trong Lưu Minh với lý do là tập huấn tác chiến chắc ổn.
Hà Vi nói ra như thế mọi người cùng gật đầu. Lúc này Thiếu Kiệt mới để ý thấy nãy giờ không ai dùng gì được với những chuyện này nên vội nói.
- Thôi tạm thời cứ quyết định như thế đi còn phát sinh khi hoạt động thì sẽ tính tới. Mọi người đến đây dùng bửa mà không dùng được gì hết thì cũng không nên.
Mọi người bắt đầu ngồi lại vào bàn hôm nay nhiều thứ phát sinh trên cuộc họp Thiếu Kiệt thấy một điều là không phải cứ tụ họp càng nhiều là càng tốt.
Buổi Tiệc lại tiếp tục với mỗi người một ý nghĩ riêng của mình. Còn Thiếu Kiệt sau định hình cho mình con đường phía trước phải đi hắn phải tính toán cho thật chu toàn.
Khi mọi người đang cùng nhau dùng tráng miệng và trao đổi những việc của mình làm sắp tới. Thiếu Kiệt âm trầm đứng trong sân ngồi trên một dãy ghế đá thở dài một hơi. Hoàng Lâm Nhu lúc này đi đến ngồi xuống cạnh Thiếu Kiệt nói
- Sao thấy khó chịu à!
- Vâng cảm thấy đối phương thực lực ẩn giấu nhiều quá. Mình thì vẫn còn rời rạc, kết nối như thế này vẫn không hiệu quả lắm.
Thiếu Kiệt nói ra tâm sự trong lòng mình lúc này. Bản thân hắn biết một khi đối đầu với những người kia không đơn giản. Nhưng không ngờ phía sau nó lại là một vách tường kiên cố khác.
- Đôi khi trực diện không phải là cách chiến đấu tốt nhất, Dùng khả năng của con ẩn mình càng lâu càng tốt. Trong mắt những người kia hay làm cho mình chỉ được một chút nổi bật đừng làm quá. Vì như thế con mới bảo toàn lực lượng dược. Những người này chỉ có ba cô nàng kia là con hiện tại có thế nắm trong tay với Phùng Kiếm Hoa thì con còn khá non tay. Nên cứ từ từ.
Nghe mẹ mình nói vậy Thiếu Kiệt cũng nhìn bà gật đầu. Dù sao đứng ở ánh mắt quan sát Hoàng Lâm Nhu có thể thấy rõ nhiều điểm mà Thiếu Kiệt không thấy nên vấn đề bà nêu ra có thể là điểm yếu của hắn hiện nay.
- Nhìn tổng thể trên chính trường của con tuy có sự ủng hộ của nhiều người nhưng sẽ không tốt nếu con phạm sai lầm. Con nên nhớ dây đàn căng quá cũng sẽ có ngày đứt. Nên bình ổn lại con không nên phát triển cơ sở quá nhanh đừng đem những thứ lợi thế lúc này trở thành chướng ngại mai sau.
- Vậy theo mẹ con cần phải làm gì?
Thiếu Kiệt hỏi mẹ mình vì hắn biết không dễ gì những người như Phàm Chiến Tuyết Dung và cả vợ chồng Khương Đào đều nói mẹ hắn rất giỏi.
- Con cứ âm thầm bình lặng. Những thừ hai bên hỗ trợ làm tiền đề để đạp lên bước tiếp theo những người kia tuy mạnh nhưng vẫn có nhiều thứ không đúng với lẽ thường. Con nên nhớ ông bà ta thường nói còn tiền còn bạc còn đệ tử, hết cơm hết rượu hết ông tôi. Cứ để cho họ phải tốn công vô ích cũng là một các đấy.
Ngẫm nghĩ một lúc lời mẹ mình nói Thiếu Kiệt cũng hiểu được vài thứ. Có những thứ trong quan trường tiền kiếp hắn không hiểu nhưng giờ hắn biết một câu mà dân gian sửa lại từ câu nói của mẹ mình khá đúng. Còn chức còn quyền còn đệ tử, mất chức. mất quyết, ông với tôi.
- Vậy là từ giờ con chỉ đào tạo những gì cơ sở con đang có còn những phương điện khác sẽ chuyển đổi thành chờ đợi. Đợi một ngày thời cơ tới gió nỗi lên thì con sẽ hành động.
- Ừ con hiểu thế cũng được. Nhưng nhất định phải thận trọng theo mẹ thấy không chỉ có hai nhóm người Hà Thúc và nhà họ Ngô đấu đá với nhau đâu. Có nhiều thứ mẹ thấy khó hiểu lắm nhưng mẹ chưa biết là vì sao. Đợi mọi người về hết mẹ con mình nói chuyện ở đây không tiện.
Thiếu Kiệt lần đầu tiên nghe mẹ mình nói điều này cũng khá bất ngờ. Bản thân hắn hiểu mẹ hắn có ánh mắt không tầm thường nhưng vẫn có cái để bà khó hiểu thì chắc chắc điều đó chỉ có thể nói chỉ cho mình hắn biết.
Ba Cô Nàng kia thấy Hoàng Lâm Nhu đứng lên rời đi cũng chạy lại hỏi Thiếu Kiệt.
- Mẹ với anh nói chuyện gì mà sao anh có vẻ ảo não thế?
- Còn việc gì nữa.Chuyện khi nãy thôi. Dù sao phải ẩn nhẫn hai năm nữa cho đến khi tốt nghiệp mới là chuyện chính yếu mà. Giờ phải xem đối phó ra sao mới được.
Lúc này Nhã Oanh mới hỏi Thiếu Kiệt.
- Mà bố anh là ai mà sao mọi người cứ thần bí vậy? chỉ biết mỗi cái tên lại còn có cả máy bay tư nhân.
- Anh còn chưa gặp mặt thì làm sao nói cho em biết được? Mẹ anh chỉ nói ông ta thường xuất hiện trên ty vi và báo đài thôi.
Ngọc Nhi với Nhã Oanh lúc này cũng nhìn về Hà Vi hi vọng cô ta có thể cho họ biết được lai lịch thật sực của bố Thiếu Kiệt. Nhìn hai người và cả Thiếu Kiệt đang chăm chú như muôn mình tiết lộ bí mật Hà Vi cũng thở dài.
- Mẹ anh nói không sai đâu bố anh là một trong những lãnh đạo cấp cao của nhà nước tên thì anh biết rồi đi tra cứu một chút là sẽ có hình ảnh của ông ta thôi. Nhưng vấn đề này tuyệt đối không nói ra. Vì trên khai sinh anh không có tên bố. Nếu chuyện này bàn tán ra sẽ không che giấu được gì đâu.
- Ừ anh biết rồi! À mà sao bọn em không ra ngoài đó nói chuyện cùng mọi người lại chỗ này với anh làm gì thế?
Nghe Thiếu Kiệt hỏi cả ba người nhìn nhau làm Thiếu Kiệt như thấy vừa có hiệp nghị gì đó diễn ra giữa ba người.
- Bọn em đã thương lượng xong rồi. Mỗi ngày ngoài giờ đi học trên trường thì Nhã Oanh và Ngọc Nhi thay phiên ở cạnh anh. Đem những người có ánh mắt chú ý đến anh dơi đi còn sau khi tan học thì em quản lý nếu mà em về Ngọc Châu thì Nhã Oanh và Ngọc Nhi sẽ thay phiên nhau. Kể từ giờ trở đi không được đi ra đường nếu không có một trong số những người bọn em.
Thiếu Kiệt mặt cũng nghệch ra hắn tự nhiên thấy bây giờ có bạn gái cảm giác không ổn lắm. Chưa đầy mấy giờ mà hắn sắp bị quản thúc nghiêm ngặt.
- Có cần phải như thế không? bọn em đừng làm anh sợ chứ.
- Không bọn em phân công nhau hết rồi vì bản thân Nhã Oanh thích quản trị kinh doanh nên sau này Nhã Oanh học tốt chương trình về sẽ thay anh quản lý mỗi khi anh vắng mặt Ngọc Nhi thì chịu trách nhiệm làm những việc anh không tiện ra mặt cũng như điều tra những thông tin ngầm cho anh. Còn em thì khỏe nhất đợi anh xong khóa huấn luyện quân đội lúc đó em sẽ xin rời quân đội đào tạo người của anh khả năng bảo vệ cho anh.
Nghe Hà vi nói ra những việc đã dự tính xa thật xa Thiếu Kiệt cũng đổ mồ hôi. Hắn thấy lần này khổ rồi chưa gì hết đã bị giám sát gắt gao.
- Như vậy sao được anh còn có nhiều việc của anh không được các em làm như vậy anh không chấp nhận được. Anh phải có tự do cho riêng mình chứ. Làm như thế khác nào kiểm soát anh chứ.
Nhã Oanh cười cười nhìn Thiếu Kiệt lắc đầu nói
- Cái này không phải kiểm soát chỉ là. Đem anh bảo vệ an toàn khỏi những nữ nhân khác thôi ba người bọn em là đủ rồi. Bọn em không muốn sau này có thêm chị em như thế không ổn nên quyết định được thực thi anh muốn làm gì cũng được chỉ có điều không thể tiếp xúc với người khác giới nữa.
Thiếu Kiệt méo mặt nhìn ba cô gái phân trần. Hắn không là người như vậy ba người con gái trước mặt đối với hắn là quá đủ rồi.
- bọn em cứ yên tâm anh đâu có yêu ai đâu mà phải lo lắng mấy vấn đề này ghê vậy. Nhà có ba người rồi còn muốn thêm ai nữa khổ lắm.
- Bọn em không biết. Anh không yêu người khác đâu có nghĩa là những người đó không yêu anh. nên tốt nhất là bọn em vẫn phải phòng ngừa chuyện này là hay nhất. Không thôi mai này anh kéo một đám tỷ muội về nhà bọn em biết sao.
Ngọc Nhi từ từ giải thích cho Thiếu Kiệt nghe một các cực đoan làm hắn ớn lạnh. Ba người đã như thế này có muốn hắn thêm người nữa thì chắc sẽ bị ba người này làm thịt hắn mất.
- Đừng có cực đoan thế được không. Anh chứ có phải người khác đâu mà yêu đương khắp nơi đem về một đống người đây này. Tha cho anh đi mấy cái điều vừa rồi bọn em đưa ra anh xem như không nghe thấy.
- Bọn em không biết! anh phải chấp nhận đã quyết định rồi không đi mét mẹ cho mẹ sử lý anh.
Cả ba người nhìn Thiếu Kiệt đồng thanh nói dường như có tập qua. Chỉ đợi hắn từ chối là sẵn sàng nói ra câu này. Thiếu Kiệt lúc này chỉ biết khóc thầm trong bụng.
Lần nay mẹ hắn hại con mình thảm rồi. Mới vừa làm bạn gái đã bị quản chế như thế này sau này nếu cả ba mà làm vợ thì lúc đó hắn còn khổ thế nào thì có trời mới biết được.