Trong căn phòng lúc này im lặng một cách lạ thường. Không ai nói một lời gì. Ba người ở đó quên đi cả không gian xung quanh. Thiếu Kiệt ôm cả ba người trong vòng tay của mình hơi ấm của thân thể ma sát với nhau.
Thiếu Kiệt cúi đầu xuống hôn lên môi của Hà Vi hai người bên cạnh thấy vậy tựa đầu vào vai hắn. Có thể nói đây là lần đầu tiên ở hai đời người Thiếu Kiệt mới hôn một người con gái có quan hệ với mình.
- Hai người cứ như thế hôn không ổn đâu còn em và Nhã Oanh nữa chứ.
- Được rồi mỗi người đều có một nụ hôn của anh được chưa.
Nói rồi lần lượt Thiếu Kiệt phải hôn lấy cả ba người, Sau khi được Thiếu Kiệt hôn xong hắn mới từ từ thả lỏng ra cả ba người bên cạnh. Lúc này ba người thiếu nữ trước mặt đều đỏ hồng một mảnh.
- Được rồi để anh nói điều này. Có thể bây giờ cả ba đều biết anh có rất nhiều bí mật nhưng đó là quyền riêng tư của anh. Từ giờ về sau mọi người không ai được phân bì cả việc giúp anh vấn đề gì đều do các em tự nguyện Nhã Oanh cũng vậy có thể em không giúp được anh việc gì nhưng vẫn phải cố gắng học thật tốt. Sau này biết đâu lại thay anh làm nhiều chuyện khác nữa.
Nhã Oanh nghe hắn nói như thế cũng gật đầu. Cô cũng biết mình không có gì hơn ngoài tình yêu với Thiếu Kiệt cô bất chấp mù quán chỉ hi vọng là mình được bên Thiếu Kiệt là đã đủ.
- Mỗi người có một đức tính riêng không phải ai cũng như nhau nên mọi người đối với anh đều là công bằng còn về Ngọc Nhi anh biết em còn có nhiều điều chưa tiết lộ nhưng đó là bí mật của em. Mỗi người đều có bí mật cho riêng mình. Khi nào muốn cho mọi người biết thì em hãy nói ra để mọi người giải quyết giúp.
- Vâng! Em cũng không có gì nhiều. Em muốn trả thù Cữu Hùng nhưng mà hắn đã nằm trong tầm ngắm của anh rồi nên việc này em sẽ để cho Xuân Nghĩa Bang hỗ trợ.
Hà Vi cũng gật đầu. Nếu mà Ngọc Nhi đã nói thế thì không có gì hơn nữa. Cô cũng chỉ cần bên Thiếu Kiệt vui vẻ mà không cần điều gì khác. Với cô được bên cạnh hắn là niềm vui của mình rồi.
- Sau này mọi người đối xử với nhau phải thật tốt. Chúng ta còn con đường dài để đi. Dù muốn hay không thì sớm muộn gì nó cũng xảy ra, nên mọi người phải cũng cố từng bước cho chính mình.
Cả ba người đều gật đầu. Hà Vi bây giờ mới nhìn thời gian nói.
- Thôi không còn sớm đâu mọi người đi lên tham gia cuộc họp thôi. Trước mắt thì cứ như bình thường là ổn rồi. Mọi người trở lại với vẻ bình thường là được em nghĩ mọi người đã đợi bọn mình khá lâu rồi.
Thiếu Kiệt cũng gật đầu. Lau đi những vết lệ trên khóe mắt ba cô gái. Hắn hiểu đây không chỉ đơn thuần là giọt nước mắt không mà nó còn là trách nhiệm của hắn đối với ba người trước mặt.
Cả ba người trở lại khi mà mọi người đã tập trung đầy đủ. Nhìn Thiếu Kiệt đi cùng ba người con gái trên mặt ai cũng có một nét vui mừng và một chút dịu dàng vốn có. Hoàng Lâm Nhu cũng gật đầu. Xem ra con bà dần chấp nhận chuyện hắn sẽ phải quen một lúc nhiều người.
- Sao rồi mọi người bàn chuyện trước hay là vừa dùng bữa vừa bàn đây.
Thiếu Kiệt hướng mọi người. Hỏi vấn đề này. dù sao tới cũng là bảo mọi người dự tiệc mà chưa bắt đầu tiệc hắn đã lặng mất, cùng ba người để mọi người phải đợi.
- Thì dù sao hôm nay cũng còn khá sớm mới 7h mấy thôi cứ vừa dùng bữa vừa nói chuyện thôi.
Những người có mặt ở một bàn riêng chỉ có những người đi kèm thì được Khai Huy và mấy người khác kể cả người bảo vệ canh cổng cũng được mời vào ngồi cùng họ.
Đợi những món ăn được bày ra Chu Tường đảm nhận việc nướng thịt bên cái lo than nóng với nhiệt độ cao, làm cho không khí nơi đây khá ấm áp không còn lạnh như giữa tiết trời mùa đông này.
Mọi người ngồi trên bàn vẫn còn đồ ăn y nguyên không ai đụng đũa. Thấy thế Thiếu Kiệt mới cầm chén đũa lên. gỡ những màng bọc thực phẩm ra để trên bàn.
Ngọc Nhi và ba người thấy Thiếu Kiệt tự mình làm cũng đứng lên định thay hắn mở ra những màng bọc thực phẩm đó thì Thiếu Kiệt lại ngăn không cho mọi người đứng lên Vừa làm hắn vừa nói.
- Kiếm Hoa Ông kể lại mọi chuyện hôm nay cho mọi người nghe đi. Rồi vừa ăn vừa nói chuyện luôn.
Phùng Kiếm Hoa nghe thế lại thấy Thiếu Kiệt tự mình đứng lên mở từng cái ly từng đôi đũa trên bàn và những thức ăn được bày biện ra cũng cúi người chào những người đang trên bàn rồi nói.
- Sáng nay tôi có nhận được tin tức của Ngô Nam hắn bắt tôi phải tiếp cận với Cậu Thiếu Kiệt. Sau khi dò hỏi được từ phía Ngô Nam thì tôi mới biết được. Ngô Nam sẽ không đụng đến chuyện của Lưu Minh nữa thay vào đó là em trai hắn Ngô Trực. Tôi cũng chưa biết người này là ai nhưng theo những lời hắn nói thì có vẻ như muốn lôi kéo cậu Thiếu Kiệt vào hàng ngũ của mình.
Vừa cầm kẹp gắp trên tay, gắp từng viên đá bỏ vào ly cho mọi người. Thiếu Kiệt từ tốn nói.
- Mọi người nghĩ xem việc này là như thế nào? bọn họ không biết tôi với họ có thù hay sao mà lại muốn tôi đứng vào hàng ngũ của bọn hắn.
Lời Thiếu Kiệt rất bình thản nhưng ai cũng nghe được trong đó một chút ý tứ phẫn nộ. Hà Vi lúc này trầm ngâm một chút rồi mới nói.
- Có thể tin tức của họ không nhạy bén lắm nên mới có suy nghĩ này.
Trương Hoành đăm chiêu một lúc. Nãy giờ hành động của Thiếu Kiệt luôn thu vào mắt của hắn. Những lời của Phùng Kiếm Hoa hắn cũng nghe thấy.
- Chuyện này rất có khả năng nhưng mà bọn người nhà họ Ngô trước giờ luôn đánh giá nhìn mặt khách quan khá nhiều nhưng sao lần này lại đưa ra ý kiến sai lầm như thế thì tôi không hiểu nổi.
- Ừ đúng đây gia đình đó luôn nổi tiếng là thận trọng trước những gì xảy ra, nếu không họ cũng sẽ đi đến tận cùng hôm nay.
Lưu Bá cũng gật đầu xác nhận những gì Trương Hoành nói là đúng. Những người có quan hệ hiểu biết về nhà họ Ngô cũng gật đầu tán đồng.
Phàm Chiến lúc này nghe được mọi người bàn tán im lặng suy nghĩ rồi mới phát biểu ý kiến của mình.
- Tôi có một giả thuyết khác thì chuyện này có thể xảy ra. Nhưng không biết nó đúng không mọi người nghe thử xem sao.
Nghe Phàm Chiến nói thế mọi người đều nhìn hắn Thiếu Kiệt cũng gật đầu. Nhưng vẫn đi hết một vòng, gắp hết những viên đá vào ly của mọi người. Phàm Chiến thấy mọi người đồng ý thì mới từ từ nói.
- Bọn họ nhận định chuyện này sai lầm bởi vì Chị Nhu đi. Vì trước khi Ngô Nam trở về Ngọc Châu. Thiếu Kiệt vẫn chưa biết thân phận của mình. Chị Nhu trước đó càng kiên quyết không cho Ngô Nam gặp Thiếu Kiệt dẫn đến sự nghi ngờ của bọn hắn về Thiếu Kiệt chưa biết được thân thế của mình. Nên muốn tìm cách để tiếp cận Thiếu Kiệt. Có thể với nhận định này là đúng ở mặt trước khi Thiếu Kiệt biết thân thế của cậu ta đi.
Lời của Phàm Chiến nói ra mọi người bắt đầu suy nghĩ đem trí tưởng tượng của mình thôi diễn hoàn cảnh và sự xuất phát nguyên do dẫn đến bọn người nhà họ Ngô lại đưa ra quyết định này.
- Theo tôi thấy khả năng này rất có thể xảy ra bởi việc nhận định sai lầm của bọn người Ngô Nam là do Chị Nhu đem Thiếu Kiệt giấu sâu quá đến hiện tại ngoài tấm ảnh chụp bọn nó đã có người nào gặp Thiếu Kiệt bên ngoài đâu.
Tuyết Dung lúc này cũng kết thúc suy nghĩ của mình và nói ra cho mọi người đều hiểu. Thiếu Kiệt nhìn hai vợ chồng này xem ra khá hợp ý phu xướng phụ tùy. Chồng nói ra ý nghĩ của mình, vợ thì đem ý nghĩ đó khẳng định.
- Điều này có lẽ họ nhận định sai lầm trong chuyện này vốn dĩ chị không muốn cho Thiếu Kiệt biết là thật. Nhưng thằng nhóc nó muốn biết được sự thật nên đành vậy. Như thế cũng tốt nếu họ sơ hở thì có thể làm được những thứ khác.
Hoàng Lâm Nhu thở dài nói ra việc Thiếu Kiệt cấp thiết muốn biết thân phận hắn. Nếu không bà cũng không muốn cho hắn biết những chuyện liên quan đến hắn.
Mọi người lúc này lâm vào trầm mặc. Chỉ có Thiếu Kiệt bây giờ ngồi xuống cười cười nhìn mọi người nói.
- Bàn chuyện nhưng phải động đũa. Có thực mới vực được đạo. Không ăn sao có được những ý tưởng hay chứ.
Thiếu Kiệt gắp một miếng đồ ăn bỏ vào chén của Hoàng Lâm Nhu sau đó là tới Chung Diệp tiếp đến là Phùng Kiếm Hoa. Hai người được hắn quan tâm như thế cũng thầm cảm thấy lo lắng. Nhưng thấy hắn không nói gì. lại tiếp tục gắp đồ ăn cho từng người cũng bỏ bớt gánh nặng xuống.
- Mọi người ăn đi cái nào. Chuyện này nhìn về hướng tích cực thì vẫn có mặt lợi và mặt hại không phải lo lắng quá như mọi người đang nghĩ. Cứ từ từ bình tĩnh mọi việc đều hãy đơn giản hóa thì sẽ tìm ra cách đối phó thôi.
Hắn ngồi xuống cũng gắp đồ ăn bỏ vào chén bắt đầu lấp đầy bụng mình. Mọi người thấy Thiếu Kiệt như thế không lo lắng ung dung lại thấy trong chén mỗi người đều có đồ ăn. Thì cũng động đũa.
Vừa ăn Hà Vi vừa nhìn qua Thiếu Kiệt rồi chợt dừng lại để chén xuống hỏi nhỏ hắn.
- Cậu thấy sao về chuyện này?
Mọi người đang ăn nhưng vẫn để ý đến hành động của Thiếu Kiệt. Dù cho Hà Vi nói chuyện khá nhỏ nhưng mọi người vẫn nghe thấy.
- Mình chưa có ý kiến về việc này để mọi người cho ý kiến trước đi rồi mình sẽ tập hợp lại đưa ra ý kiến chung.
Thiếu Kiệt vẫn hồn nhiên ăn uống mà không nói gì đề cập đến những việc liên quan.Nha Oanh thấy thế mới nhẹ giọng nói với Thiếu Kiệt.
- Cậu đấy! định đợi mọi người nói xong rồi tập hợp các ý kiến hay làm lại thành một bộ kế hoạch chính thức à. Chuyện này cậu là người trung tâm, sao lại không có cách giải quyết thì hơi bị sai rồi đấy.
Hắn vẫn cười cười nhìn Nhã Oanh nói.
- Người trong cuộc tối người ngoài sáng. Em cứ làm như anh cái gì cũng biết vậy. Có cách gì thì nghĩ giúp anh đi. Lát nữa mọi người cùng nhau thảo luận.
Hoàng Lâm Nhu lúc này nhìn mọi người rồi đặt đũa xuống nhìn mọi người rồi nói.
- ý kiến thì không có nhiều. Tôi cũng không muốn rườm ra gì hết chuyện mọi người quyết định càng đơn giản càng tốt. Theo tôi thấy. Tạm thời nên xem ý tứ những người kia ra sao.
Thiếu Kiệt cũng xụ mặt xuống hắn muốn là mình ở thế chủ động chứ không phải là bị động để những người đó ra bài thì hắn mới có phương án chống trả như thế nào chẳng khác thua thiệt.
- Em thấy chị Nhu nói cũng không đúng lắm đâu. Theo em thấy hiện tại bên mình có đủ nguồn lực để đấu tranh ngầm với những người kia rồi. Bản thân Thiếu Kiệt đã có con bài ẩn tại sao không lợi dụng nó.
Trương Băng lúc này cũng dừng lại nhìn Thiếu Kiệt và Phùng Kiếm Hoa nói ra vấn đề của cô. Mọi người nghe thế cũng muốn xem phương án của Trương Băng như thế nào.
- Mọi người nghĩ xem nhé nếu Thiếu Kiệt không biết được thân phận của mình. Hắn không có được cơ sở cho mình. Chỉ tồn tại những bên liên quan như chúng ta chưa giúp ích được gì cho Thiếu Kiệt. Những người kia có thể tiếp cận Thiếu Kiệt bằng cách nào?
Lúc này Lưu Bá mới thốt lên một câu nói làm mọi người hiểu ra vấn đề mà Trương Băng đang muốn đề cập.
- Thân Phận. Đúng rồi Thân Phận của Thiếu Kiệt bị giấu kín. Bố hắn không nghèo mà còn rất giàu đủ trợ giúp hắn làm nhiều thứ. Chắc chắn họ sẽ lấy phương án này làm nền tảng.
Trương Băng lúc này cũng cười cười nhìn Lưu Bá mắng.
- Cái tên này không suy nghĩ để chị đây nói ra rồi hớt tay trên hả!
- Trách chi hắn tiểu Băng thằng này với Chú Lưu y chang nhau mà cơ hội tới là hắn chụp liền ai biểu em cứ úp mở làm gì. Em nói cho mọi người biết kế hoạch đi.
Trương Hoành thấy em mình mắng Lưu Bá cũng giảng hòa. Dù sao tính tình của Lưu Hoan di truyền ra sao thì họ cũng đã hiểu. Nghe Trương Hoành nói vậy Trương Băng cũng tiếp tục.
- Họ sẽ đưa ra thân phận thật của Thiếu Kiệt giữa đường giả dối làm như là tìm kiếm hắn mà không được do bị bọn người bên mình che giấu đi. Nếu Thiếu Kiệt là một đứa trẻ bình thường nghĩ không chu toàn. Chắc chắn sẽ trách tại sao chúng ta lại đối xử với hắn như thế. Với một phần nữa số tiền kiếm được của Thiếu Kiệt chuyển vào Tài Khoản của hắn bọn người kia không kiểm tra được bởi bên tài chính người của chú Lưu đã che giấu đi. Như thế họ sẽ bắt đầu, rót tiền cho Thiếu Kiệt làm việc cho hắn thích. Sau đó lại đem sự tín nhiệm nói lời ra tiếng vào với Thiếu Kiệt. Đưa Thiếu Kiệt trở thành quân bài ngầm của mình.
Im lặng một lúc điều Trương Băng nói không phải là không có lý. Nếu Thiếu Kiệt như bình thường có lẽ việc này có thể thực hiện được. Nhưng Thiếu Kiệt vẫn có một thắc mắc tại sao họ lại phải tiếp cận lúc này mà không phải lúc khác. Sau này thì hắn có lộ diện thì mọi chuyện cũng đã rồi. Hắn chưa kịp lên tiếng thì Trương Hoành đã nói ra ý nghĩ của ông ta.
- Vấn đề này có chỗ sơ hở rất lớn. Tại sao họ lại lôi kéo Thiếu Kiệt ở thời điểm này. Vì tính đúng ra Thiếu Kiệt vẫn chưa lộ diện với bọn hắn bên kia.
Ngọc Nhi và Nhã Oanh nghe thế nhìn nhau. Hai cô biết tại sao Thiếu Kiệt bị lôi kéo lúc này mà không phải lúc khác. Bởi ý tưởng của Thiếu Kiệt nói đùa với hai người mà hắn phải thuyết trình trong trường. Ngọc Nhi vội kéo tay nói với Thiếu Kiệt.
- Buổi Thuyết Trình có người của Ngô Nam phải không Thiếu Kiệt.
Giật Mình Thiếu Kiệt giờ như nghĩ đến điều gì đó. Hắn hướng mọi người có mặt ở đây nói.
- Có lẽ tôi biết tại sao họ lại làm phương án lôi kéo và nhắm vào điểm này rồi.
Mọi người lúc này ánh mắt đều đổ dồn về Thiếu Kiệt. Bởi họ vẫn đang tìm ra chỗ nào bị khám phá sự có mặt của Thiếu Kiệt mà mọi người Ngô Nam cần lôi kéo.
- Cách đây không lâu tôi có một dự án công cộng cho trường học. Ở đó có một người phe cánh Ngô Nam. Văn Hạ hắn đến trường Lưu Minh với ý đồ tham quan.
Cả Hạ Vi bây giờ cũng hướng Thiếu Kiệt hỏi.
- Theo như mình biết hôm đó Văn Hạ thua ở cậu bởi không hiểu rõ tình hình. Nhưng nếu chỉ vì một chuyện dự án công cộng chắc chắn họ sẽ không đánh giá cậu cao mà phải lôi kéo đi.
- Không hôm đó đi cùng Văn Hạ có bốn người nữa. Một trong bốn người với danh nghĩa là người của bộ giáo dục thì chắc chắn phải có người của Ngô Nam. Tiếc là không biết người đó là ai trong bốn người có mặt.
Thiếu Kiệt tìm ra được điều mấu chốt, bởi hắn nhớ lại Văn Hạ định tiếp tục đấu khẩu với hắn, thì có một người nói gì đó khiến Văn Hạ dịu lại ngồi xuống tiếp tục để hắn thuyết trình.