Siêu Việt Tài Chính

Chương 222




Buổi sáng sớm cái se lạnh của đầu ngày của những ngày tiết trời dần về cuối đông. Trên đường phố nhộn nhịp những người qua lại. Nhưng âm thang vang đội của những tiếng còi xe buýt, xen lẫn trong tiếng in ỏi của động cơ xe di chuyển trên đường. Không khí lạnh bị thay thế bởi cái nóng của khói xe, cái nắng đang bắt đầu chiếu rọi xuống mặt đất.

Thiếu Kiệt trong dòng người như bao người khác đến nơi làm việc thì hắn lại đến trường học trên chiếc xe đạp của mình. Trong trường hiện tại không ít học sinh hắn đi vào bãi giữ xe đặt xe vào đúng chỗ của mình như thói quen. Tiến lại canteen ngồi ăn sáng. Xung quanh hiện tại khá nhiều học sinh khối trên mọi người hiện tại đang bàn tán về việc hắn đứng lớp học sinh giỏi và ý tưởng của hắn ngày hôm qua thuyết trình.

- Hôm qua nghe nói buổi sáng thuyết trình gì đó có bộ giáo dục nữa Thằng Thiếu Kiệt khối A7 đây nó bật lại cả người lớn.

- Chuyện này không hay. Biết Thiếu Kiệt hắn thuyết trình gì không. Nó định biến bài giảng của mấy thầy cô thành video để mọi người xem. Còn nếu xem trong lớp không hiểu thì nó lập trang web cho nhà trường học sinh vào đó xem lại.

- Cái này hay đó. Móa học ở trường không vô về nhà lên mạng học lại quá được. tao là tao kết cái ý tưởng này rồi đó ủng hộ hai tay.

Một nhóm người gần đó ngồi bàn tán. Thiếu Kiệt vẫn ngồi gần đó nhưng có vẻ như họ không để ý thấy hắn và cũng không biết hắn. Cũng đúng thôi đâu phải trong một trường học có tiếng tăm thì ai cũng biết mặt được nên Thiếu Kiệt ngồi ăn mỳ gói với giá hẹ tỉnh bơ như chuyện không liên quan đến mình.

- Chuyện đó là xưa rồi chuyện hôm nay mới dữ nè. Thiếu Kiệt nó hôm nay chính thức buổi đầu tiên đứng hướng dẫn hoc sinh giỏi văn. Mày nghĩ xem nó mới học khối A làm sao hướng dẫn cho khối B khối C được.

- Cái thì đúng nhưng mà nghe nói bài văn của nó sắp được phát xuống cho anh em mình chép tay nộp. Nói chung là trường chọn bài nó để đem đi thi. Nên cũng không biết sao?

Thiếu Kiệt cũng chỉ cười. Những người này đã vậy rồi thì lớp học sinh giỏi văn sẽ như thế nào. Đâu dễ gì chấp nhận hắn làm người hướng dẫn để cho mọi người học tập.

Bây giờ Thiếu Kiệt ngồi uống nước, gác chân lên cái ghế đối diện đọc tin tức qua điện thoại. Làm mọi người ở đây lúc này nhìn hắn. Bởi bản thân hắn không mang tập sách lại ung dung như chưa từng có. Nến một học sinh gần đó hỏi hắn.

- Sắp tới giờ vô lớp rồi mà còn ung dung dữ không đem tập sách luôn ngầu.

Thiếu Kiệt cười cười nhìn người kia đáp lại bân quơ.

- Buổi sáng nhẹ nhàng mà không có gì phải lo hết dù sao cũng chỉ vài tiết học.

- Nói không biết ngượng học sinh mà lại như thế chắc cũng chỉ là học sinh yếu kém.

Những người ở đó đứng lên chuẩn bị vào lớp Thấy Thiếu Kiệt trả lời như vậy cũng khinh thường. Nhưng hắn không chấp bởi những người này không biết hắn là ai.

Đơn giản vì họ không học cùng buổi với hắn và không biết người mà họ vừa nói đến chính là mình. Dù cho đầu năm hắn có xuất hiện trên sân khấu trường trước toàn thể các lớp thì cũng không ai có thể nhớ mặt hắn qua từng đó ngày.

Bây giờ người thầy giám thị trong trường thấy bên can teen còn tập trung đông học sinh nên đi lại Thấy Thiếu Kiệt ngồi ung dung xem giờ lên lớp không phải của hắn định mắng thì mới phát hiện là Thiếu Kiệt nên tiến lại gần nói.

- Thằng nhóc đi sớm vậy lớp học sinh giỏi văn còn một tiết nữa mới tới giờ lên lớp mà.

Lúc này những người kia nghe thầy giám thị nói vậy cũng nhìn Thiếu Kiệt đánh giá lại một lần chỉ thấy Thiếu Kiệt ngồi lại đàng hoàn cười cười.

- Hôm qua chiều em nghĩ rồi sáng nay phải vào sớm chứ người lên hướng dẫn mà đi trễ thì người khác nói cho đấy thầy.

- Ừ cũng đúng! Ne chìa khóa phòng thực hành lát nữa em tự mở cửa cho học sinh vô đi tan lớp thì đưa lại cho thầy. Giờ thầy đi làm điểm danh đầu giờ đã.

Nói rồi người thấy giám thị đưa cho Thiếu Kiệt một sâu chia khóa lựa ra trong túi quần của mình. Cười cười với hắn còn không quên nhóm học sinh trước mặt nói.

- Tới giờ lên lớp rồi còn không đi đứng đây đợi tui điểm danh xong rồi lên à.

Nghe thấy người thầy giám thị nói như thế một đám học sinh kéo nhau đi trước khi đi còn không quên ngoái đầu nhìn lại. Trong nhóm đó nhiều người thở phào nhẹ nhỏm. Người ta ngồi kế bên cạnh lại đi nói xấu cũng may là hắn không làm gì. Chứ không những người này không biết làm sao.

Thiếu Kiệt thành tích học tập tốt cách mấy thì không ai biết nhưng họ luôn hiểu có một ôn thần trong trường tên Thiếu Kiệt không kiên nể ai ngay cả Phùng Kiếm Nhất cũng phải sợ thì bọn hắn có là gì.

Nhìn một đám người kéo nhau lên lớp Thiếu Kiệt ngồi lại cái ghế của mình. Tiếp tục gác chân lên ghế ngồi đợi vừa uống nước vừa nhìn những thầy cô đang tiến vào trong lớp học chuẩn bị cho một bài học mới.

Thời gian chăm chú trôi qua Thiếu Kiệt đọc tin tức cũng không mấy thích thú nữa nhìn đồng hồ thì gần 7h 30 hắn mới đi lại gần phòng thực hành mở cửa sẵn. Không ít người thấy Thiếu Kiệt mở cửa cũng kéo nhau vào lớp. Dù sao ngồi ngoài sân trường cũng không giúp họ được gì ngoài tám chuyện các thứ.

Một học sinh đặt danh sách học sinh lên bàn giáo viên Thiếu Kiệt ngồi bên dưới thở dài một tiếng. Ngọc Nhi và Nhã Oanh thấy hắn như vậy đều che miệng cười.

đợi cho Tiếng báo hiệu hết một tiết hắn mới từ bên dưới đi lên trên bục giảng. Lúc này cả lớp đang ồn ào, cũng im hẳn lại. Phùng Kiếm Nhất cũng ở đó ngồi ngay ngắn nhìn theo Thiếu Kiệt một các đợi chờ. Thiếu Kiệt nhìn lướt qua bên dưới lớp học thấy hắn như thế cũng hiểu tên này bị bố mình sửa trị không ít giờ nhìn thấy hắn cứ như chuột sợ mèo.

Thiếu Kiệt không nhìn qua danh sách lớp. Hắn hoàn toàn không cần thiết phải điểm danh, bởi hầu hết học sinh giỏi đều có tính tự giác rất cao không phải ai cũng như hắn. hằng giọng một tiếng để mọi người tập trung hắn mới nói.

- Có thể ở đây mọi người sẽ có tâm lý không phục. Bởi bản thân ở đây không những có bạn học cùng khôi còn có cả anh chị lớp trên nhưng tôi xin phép được gọi chung là các bạn bởi hiện tại chúng ta là một lớp.

Không một tiếng động lớp học như chìm vào thế giới khác chỉ có tiếng Thiếu Kiệt nói và một chút âm thanh phát ra từ cái quạt trần trên cao. Bên ngoài vẫn có tiếng lá rơi và một vài chú chim sẻ đang đáp xuống sân trường.

- Các bạn cũng biết hiện tại lớp này chuyển giao lại cho tôi hướng dẫn mặc dù tôi chỉ mới khối A. Đúng có nhiều điều tôi vẫn phải học, Nhiều thứ vẫn chưa biết nhưng ở đây tôi dám nói thẳng một câu ở đây nếu ai thấy kinh nghiệm cuộc sống, bản thân mình đã tự kiếm được tiền đóng học phí không cần đến bố mẹ giúp thì có thể đứng lên đây thay tôi hướng dẫn mọi người.

Lớp học lại không một tiếng động, Không một người nào đứng lên. Bởi ở đây hầu hết đi học đều từ tiền bạc của bố mẹ đóng cho họ. Tiền sáng mỗi ngày là bố mẹ phát. Có người phát tuần có người phát theo tháng. Nhưng hầu hết đều phải dựa vào bố mẹ mình. Nên chẳng ai dám nói mình đã kiếm được tiền đóng tiền học phí hằng tháng.

- Xem ra lớp chúng ta vẫn còn phải dựa vào khá nhiều vào Phụ Huynh. Đối với lớp học này tôi sẽ không hướng dẫn gì nhiều. Bởi các bạn đã học qua rất nhiều rồi. Tôi cũng không phải hướng dẫn các bạn phải viết thư ra sao, bởi ngày nào các bạn cũng đã viết thư rồi.

Một người học sinh lúc này mới đứng lên phản bác lại ý kiến của Thiếu Kiệt.

- Cậu nói bọn mình ngày nào cũng viết thư, làm sao mà có đây? Chỉ khi nào trường phát động phong trào này thì bọn mình mới viết thư thôi?

Mọi người trong phòng học lúc này cũng gật đầu. Thiếu Kiệt nói họ ngày nào cũng viết thư thì họ làm gì mà có. Và hầu như là không có viết thư. Hắn chỉ cười nhìn người đứng lên từ tốn đáp lại.

- Đôi khi những việc các bạn làm thường là mình không để ý vì nó quá nhỏ. Vậy mình hỏi điều này, trong giờ học Cô Giáo giảng bài cậu muốn nói chuyện hoặc chia sẽ một tin tức cho người khác thì làm các nào có phải là viết ra tờ giấy rồi chuyền tay nhau đến với người bạn muốn gửi tin hay không. Đó là hình thái đầu tiên của việc viết thư rồi đấy. Thuật ngữ thư tay là chỉ một điều gì đó được viết lên giấy chuyền tay nhau đến nơi người cần nhận tin tức đó. Thế không phải các bạn ngày nào cũng làm là gì?

Mọi người lúc này như phát hiện ra một điều gì đó mới mẻ mà bấy lâu này họ vẫn làm mà không biết. Ai nấy nhìn nhau như xác nhận điều mà Thiếu Kiệt nói đúng thật mỗi ngày họ đều viết thư. Người khác lại đứng lên hỏi hắn.

- Nhưng đó là thư tay trong lớp học cũng không phải là thư bưu chính như cuộc thi nói.

- Vậy là cậu không biết bưu chính bắt đầu cũng bởi vì như thế sao. Các bạn không ít lần xem phim cổ trang được dựng từ lịch sử hoặc được làm theo bối cảnh trung cổ đi. Một người chỉ huy ngoài chiến trận thấy nước láng giềng hăm he muốn dấy binh chiến sự. Công việc của ông ta đầu tiên là viết một bức thư về cho hoàng đế của mình. Mà Người lính được ông gửi gắm tất cả quân tình cấp bắt đó là một vị binh sĩ. Anh ta phải chạy qua bao nhiêu thành trì ngày đêm không nghĩ để bức thứ cấp báo quân tình kia được đến tay nhà vua của mình đó có phải là thư không?

Ngọc Nhi lúc này cũng đứng lên hỏi Thiếu Kiệt. Cô không ngờ giờ học của Thiếu Kiệt chỉ là toàn đối thoại với nhau như thế này nên nói.

- Cái đó cũng là thư nhưng hồi đó phải dùng sức người để đưa thư. Còn hiện tại thì thư từ bưu chính phải có ngày tháng năm và nhiều thứ đi kèm nữa.

Thiếu Kiệt gật đầu bởi những điều Ngọc Nhi nói không sai một lá thư sẽ phải đi kèm theo ngày tháng năm và người gửi. Nên cũng không phản bát mà nói tiếp.

- Vậy mình đố mọi người tại sao một bức thư lại phải để ngày tháng năm và phải để người gửi làm gì?

- Để lá thư đó người nhận biết xuất phát ở đâu và người gửi là ai.

Nhã Oanh cũng bị Ngọc Nhi kéo theo trả lời câu hỏi của Thiếu Kiệt nên cũng đáp lại câu hỏi của hắn. Mọi người trong phòng thực hành giờ đây hầu như đầu nhập vào câu hỏi và câu trả lời của Thiếu Kiệt. Họ bàn luận sôi nổi hơn là nghe giảng bình thường.

- Lại đoán đúng vậy mình sẽ giải thích điều này tại sao phải làm như vậy cho mọi người nghe. Vào thời xưa có một anh thư sinh nọ đi thi khoa cử. Bố anh ở nhà đang đợi con mình công danh đổ đạt trở về. Gia đình khá giả nhưng cũng đủ tiền đi đường, Đến kinh thành anh ta thấy cái gì cũng mới lạ mà lộ phí trên người đã hết. Nên lập tức viết một bức thư đem ra dịch trạm nhờ người nơi đó gửi cho bố mình để nhờ gửi thêm tiền học thì chờ ngày khoa cử. Hai tháng sau ông bố nhận được thư của con mình. Nghĩ là hắn cần tiền nên ông gửi tiền cho con mình thông qua ngân khố thương nhân. Khi người thương nhân đến nơi trọ mới hay tin anh bị đuổi ra khỏi nơi đó không biết tung tích mà chuyện này đã là bốn tháng sau.

- Vậy anh chàng thư sinh kia sống sao trong bốn tháng đó, anh ta không có tiền thì làm sao mà đi thi.

Lúc này mọi người bên dưới tập trung vào câu chuyện của Thiếu Kiệt nên cũng nhiều người cũng thắc mắc người trong câu chuyện trên sẽ ra sao.

- Từ Từ. Trong tuần đầu tiên anh ta không có tiền trọ bị đuổi ra khỏi nơi ở. tuần thứ hai anh ta lang thang đầu đường xó chợ. Tới tuần thứ ba anh ta không kiếm được tiền phải đi bốc vác làm lao động để sống. Qua hết cả ba tháng anh ta nhận được tiền thì khoa cữ cũng đã kết thúc. Như thế thấy được việc ghi rõ ngày tháng và tính toán được lá thư sẽ bao lâu đến nơi là điều quan trọng. Nên từ đó người ta rút ra được cho mình là phải thêm vào ngày tháng để người nhận biết được thời gian mà giúp đỡ người gửi.

Trong phòng lúc này cũng im lặng bởi Thiếu Kiệt đã giải thích rõ tại sao một lá thư lại phải có ngày tháng cố định. Để người nhận biết được cái đó đã mất bao nhiêu thơi gian mà hồi đáp người gửi.

- Cuộc thi viết Thư UPU nó đơn giản cũng như những bức thư bình thường thôi các bạn à. Nó không quan trọng với các bạn đâu. Nó cũng như là một môn học mà các bạn thấy không cần thiết thôi. Ở đây ai đã viết thư tỏ tình rồi nào giơ tay mọi người biết xem. Biết đâu sau này họ cũng bắt chước thì sao.

Lớp học bây giờ lát đát nhưng cánh tay giơ lên với nữ sinh thì còn ngại ngùng đôi chút còn với nam sinh thì hùng hồn.

- Đấy thấy không các bạn không ít người đã viết thư rồi đấy. Đâu cần mình hướng dẫn về viết thư ra sao. Nên những tiết như thế này các bạn đi cũng được không đi cũng được. Bởi mình sẽ không dạy các bạn cách miêu tả thế nào tự sự là thế nào vì những kiến thức này chúng ta đã học qua lâu rồi. Tự sự chỉ là cách kể chuyện như mình vừa nói cho các bạn. Còn với miêu tả thì hãy sử dụng nội tâm cảm nhận nó phát thảo lên hình ảnh đó. Như các bạn đang viết thư cho người mình thích kể ra các đức tính tốt của họ trong thư thôi đơn giản như thế đấy.

Không ít học sinh trong lớp lúc này hiểu ra một điều viết thư cũng đơn giản chứ không phải khó. Họ vẫn làm được và vẫn có thể làm tốt đấy chứ vậy tại sao lại phải tham gia lớp học như thế này. Dù sao họ cũng là học sinh giỏi văn những vấn đề này với họ không khó. Bây giờ một người học sinh mới đứng lên hướng Thiếu Kiệt nói.

- Biết là như thế nhưng đề bài nó cố định một phương thức thì làm sao mà viết Thiếu Kiệt. Với nếu như vậy cậu sẽ hướng dẫn bọn mình cái gì?

- Đề bài à? Đúng thật việc này mỗi năm đều ra một đề bài khác nhau chỉ là thay đổi câu chuyện thôi mà. Còn nếu nói mình sẽ hướng dẫn gì thì mình chỉ nói một câu kinh nghiệm. Kinh nghiệm cuộc sống, Kinh nghiệm của các người lao động trong môi trường làm việc. Cái mình hướng dẫn là kinh nghiệm

Thiếu Kiệt ra vẻ trầm ngâm nhìn một lần quan sát hết tất cả mọi người bên dưới mỉm cười nói ra lớp học này hắn sẽ hướng dẫn gì. Bởi bằng kinh nghiệm dạy học số không cái hắn có chỉ là chia sẽ những gì một đời người trải qua cho những người ở đây để họ lấy ra kinh nghiệm đó tự viết cho mình một lá thư hoàn chỉnh. Còn hơn là Thiếu Kiệt không biết gì hướng dẫn bậy bạ.