Thấy Ngô Kỳ ngồi suy nghĩ hai người cũng để cho hắn có được chút thời gian quyết định. Vì việc này nhân tố chủ yếu là Thiếu Kiệt nếu, những gì Ngô Nam nói có thể thực hiện được thì mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
- Việc này như một con dao hai lưỡi, đi trên nó rất dễ rơi xuống vạn kiếp bất phục. Trước không nói đến chuyện khác chỉ nói đến nếu thành công phải an bài cho hắn thế nào mới là chuyện quan trọng. Xét thấy hắn cũng không phải người ngu ngốc nên cẩn thận.
Ngô Trực thấy điều anh mình nói cũng có thể xảy ra phân vân một hồi rồi mới thêm vào ý kiến của mình.
- Anh hai nói không phải không có lý. Nếu mà hắn giữa đường giết ngược lại chúng ta cũng rất khó lòng phòng bị. Nhưng mà chỉ cần mình đưa người mình thân cận với thằng nhóc kiểm soát hành vi của hắn thì chắc chắn có thể à. Đến lúc thỏ khôn chết thì chó săn cũng bị làm thịt. Đơn giản tạo một chút hiện trạng xe đụng chết tài xế có tiền án là được mấy chuyện như thế này đối với em đơn giản.
- Đừng dại giờ thằng nhóc nó đang trong vòng nghiêm ngặt bảo vệ không được đâu.
Ngô Nam thấy em mình có ý định giết người thì cũng nói với hắn cấm kỵ lúc này. Ngô Trực chỉ cười cười nói.
- Hiện tại nó là chó săn thì em sẽ không làm chỉ đợi khi con thỏ của những người kia mất đi thì ra tay lúc đó vẹn cả đôi đường không thấy lợi sao. Còn nó muốn trở giáo chỉ cần biết được lúc đó mình ra tay cũng không muộn.
- Vậy cũng ổn. Chuyện này em thao tác đi. Còn những thứ khác để cho Ngô Nam làm. Tạm thời làm như vậy còn thằng Vũ Luận giờ nó còn là con bài để che dấu tạm thời không động đến nó. Đợi đến khi có cơ hội thì làm luôn một lúc.
Ngô Kỳ bắt đầu phân phó các thứ chỉnh thể trong chuyện này. Còn lại bắt đầu giao lại chuyện Lưu Minh cho Ngô Trực. Bây giờ bên ngoài mới bước vào Diệp Nhi hùng hổ nhìn Ngô Kỳ nói.
- Ông hay nhỉ bên ngoài phong lưu đến con cũng đã lớn giờ còn định an bài cho nó phát triển sao? ông có xem mẹ con tôi ra cái gì đâu?
Diệp Nhi ra giọng ủy khuất nhìn Ngô Kỳ mắng, bất kể có người ngoài hay không. Ngô Kỳ vừa mới xong chuyện với mọi người giờ lại đưa ra bà vợ. Vừa mới bay về từ Lưu Minh sinh khí trong người.
- Bà cũng đừng làm quá chứ. Ai chấp nhận nó. Chẳng qua muốn lấy nó làm con cờ thôi. Bà không phải không biết tính tôi rồi sao? Mà chuyện này Ngô Long nó không biết gì đi.
Ngô Kỳ cũng cố gắng phân trân những gì vừa bàn thảo tại đây và nói cho vợ mình biết ý định thật sự của hắn, cũng như dò hỏi còn mình biết gì về việc này hay không.
- Nó chưa biết. Ông nghĩ nó biết thì giờ này còn ở bên ngoài à? Mấy ngày nay tôi cũng chẳng thấy nó đâu. Rồi còn chuyện thằng nhóc này mọi người ý kiến gì? Em muốn biết xem mọi người định làm như thế nào.
Bây giờ Ngô Trực mới kể lại cho chị dâu mình những dự định mà ba người đã bàn bạc một lúc lâu sao đó Diệp Nhi mới nói.
- Chuyện này có nhiều cơ sở khó thực thi nhưng nếu thế thì quả thật xem là thằng nhóc này đúng là không biết gì thật. Hồi sáng nó sinh khí thấy rỏ ràng rất muốn kế hoạch này thực hiện. Hiện tại thì em nghĩ nên xem xét thằng nhóc thử xem. Nếu đúng là nó không biết về anh thì lúc đó mới tiến hành được. Không là mọi người dẫn sói vào nhà hết.
- Vâng để em lo liệu chuyện này mà dạo này bên chị kinh doanh rồi sao chị?
Ngô Trực lúc này mới hỏi han chị Dâu mình về những việc kinh doanh của chị dâu mình. Bởi Diệp Nhi thường lấy danh nghĩa đi xem sét cửa hàng của mình nên hành tung bất định cũng làm cho cô có thể làm nhiều việc mà những người khác không thể làm.
- Chú còn nói sao chị kinh doanh làm sao lời bằng chú đây! Hàng lần này theo chị là chuyển đi rồi đó chú cho người đi nhận đồ đi.
- Lần này bên kia tăng sản lượng nên em không chuyển được bằng đường như thường lệ đành nhờ đến máy bay của anh chị mà chuyển dùm. Để sau này em tìm mấy người có thế đi hàng đường dài rồi lúc đó cũng không làm phiền chị nữa.
Nghe chị Dâu mình nói hàng đã về đến Lưu Minh trong tích tắc. Ngô Trực cũng cười cười chỉ có Ngô Kỳ là nhăn mặt mắng.
- Thằng khờ mày đưa mấy cái đó lên máy bay nhà chết cả nút làm sao.
- Lo quá anh ơi đỡ một chuyến này thôi chứ máy bay nhà mình ai kiểm tra. Nói lãnh đạo buôn hàng à. Chuyện này năm mơ giữa ban ngay nói ai tin. Em chỉ nhờ lần này thôi. Lần sau em tự cho người đi là được ấy mà.
Diệp Nhi thấy chồng mình có vẻ tức giận nên cũng nhẹ giọng cười mỉm nói với Ngô Kỳ.
- Anh yên tâm đi máy bay của nhà mình không ai xét đâu. Nên em bay đi bay về trong một buổi sáng. Còn không có việc gì đây này. Lâu lâu em út nó nhờ thì mình phải làm chứ. Mà chuyện lần trước cháu nó nhờ em sao rồi Trực.
Chợt nhớ ra điều gì Diệp Nhi mới hỏi Ngô Trực về việc mà Ngô Long nhờ hắn.
- Chị cứ yên tâm. Chuyện đó ngay trong ngày đã xong những thứ kia em đưa lại cho nó rồi. Chẳng biết nó đang làm gì nữa. Mà thôi chuyện này cũng xong rồi. Còn thằng nhóc đó em đối phó. Anh Chị không phải lo, nếu có gì thì em báo lại sau. Em đi ngủ đây. hôm qua thức đêm ở mấy quan bar vừa về tới bị ông già lôi vào họp buồn ngủ chết đi được.
Nói rồi Ngô Trực vươn vai đứng lên Diệp Nhi cũng cười cười lắc đầu. Ngô Kỳ thì thở dài khi thấy thằng em mình như thế. Học ở nước ngoài chẳng biết nó làm cái gì giờ về đây toàn hoạt động về đêm là cuộc sống.
- Thôi em cũng đi về lo bên phần của em đây. Còn những việc khác hôm nay chưa làm nữa.
hai người rời đi chỉ còn lại hai vợ chồng nên Ngô Kỳ lúc này mới nói.
- Thằng Long nó nhớ thằng trực làm gì vậy? Mà bà cũng đừng tiếp tay cho bọn nó quá làm những việc đó không tốt đâu.
- Anh cứ lo hão bọn nó muốn làm thì phải giúp chứ. Với lại thằng Long cũng nhớ chuyện nhỏ thôi mà lấy một cái laptop với cái ổ cứng gì đó đưa cho nó thôi. Không có chuyện gì đâu. Ông Xem mà sắp xếp đi bên bố em mới báo qua đầu tháng vừa rồi báo cáo lên bên bộ phận anh 27 cái công ty có thành phần sửa có melamine đấy anh lo mà duyệt đi. Hồ sơ gửi lên 10 tây giờ là bao nhiêu ngày rồi.
Ngô Kỳ Nghe Diệp Nhi nói như thế nên cũng nhìn bà hỏi.
- Trong đó có bao nhiêu công ty mình có cổ phần rút chân được không. Nếu không thì ém nhẹm vụ này đi là được mà.
- Mình rút ra kịp cũng may đầu tháng thằng Trực nó đi du lịch về báo sớm cho mình không thì mấy số cổ phần trong đó xem như mình liên lụy. Mà sắp tới ông nghĩ xem nên đầu tư cái gì đây. Mấy nơi gửi quà cáp tôi còn chưa trả lời đợi ý kiến của ông đấy.
Trầm ngâm một lúc Ngô Kỳ suy nghĩ đôi chút mới nói.
- Bà nói mấy người đó bắt đầu đầu cơ vàng đi là được. Bọn người Hà Thúc với Lưu Hoan vừa mới phải thương nghị để bán đi 60 tấn vàng để chống đỡ với khủng hoảng kinh tế, để bọn người đó đầu cơ đi làm cho vàng khan hiếm xuất hiện tình trạng tăng giá ảo là được. Nhưng mà nói họ làm khôn khéo một tý đừng làm gấp quá hư chuyện đấy. Bởi quyết định cấm nhập khẩu vàng và đưa một lượng lớn vàng trong nước ra ngoài cũng phải dẫn đến tình trạng này. Nên bá nói bọn họ thao tác như thế nếu được có thể tăng giá gấp đôi đây.
Ngô Nam lúc này mới đem suy nghĩ phân tích của mình nói cho Diệp Nhi biết. Bởi vợ mình đã thu qua của người khác, không thể đem lại lợi ích cho những người này thì cái ghế hắn sẽ bị xoay chiều.
- Việc này để em nói với những người đó. Còn xem tình hình ra sao thì để mấy người đó tính. Thế còn con đàn ba kia anh tính sao đây. Nó bây giờ tuy không có thông tin nhiều nhưng xem ra kết nối với bọn Hà Thúc không ít đâu.
Diệp Nhi bây giờ vẫn còn hậm hực chuyển của Hoàng Lâm Nhu, nên muốn Ngô Kỳ cho cô một lời giải thích hợp lý về chuyện này.
- Về phần cô ta anh nghĩ là em muốn làm sao thì tùy, Không phải em vẫn quen biết với mấy thằng bên kinh tế sao. Cửa hàng bách hóa thì bán thuốc lá thiếu gì kiểm tra xem có thuốc lá lậu không thì hốt về phạt tiền. Còn không thì em mở một cửa hàng gần đó cạnh tranh cũng được. Một cửa hiệu bách hóa thôi mà cũng cần anh phải tín cho à. Việc nhỏ như thế còn hỏi anh.
- Được rồi chuyện này để em lo liệu thôi anh cũng nghĩ ngơi đi.
Nói rồi Diệp Nhi cũng rời khỏi phòng. Còn lại Ngô Nam ngồi trong phòng lúc này ông ta dựa vào ghế nhìn lên trần nhà mình thở dài một hơi nói thầm.
- Không ngờ cái thai năm xưa lại trở thành trung tâm vòng xoáy đấu tranh. Nhưng nếu dám cản đường tao thì mày cũng có thể biến mất lúc đó đừng trách.
Trở lại Lưu Minh sau khi cùng cùng hai cha con Tấn Tâm dùng cơm xong, Thiếu Kiệt cùng Hà Vi dẫn Tấn Phát về nhà. vừa Vào đến nhà Hà Vi, Tấn Phát không ngừng nhìn lấy xung quanh bởi với hắn chưa bao giờ được thấy ngôi nhà nào đẹp và khang trang như thế này nên mới nhìn Thiếu Kiệt và Hà Vi hỏi.
- Em được ở đây? Em không phải nằm mơ chứ! Nhà đẹp như trên mấy tấm hình vậy.
- Ừ sau này em sẽ ở đây với anh chị và mọi người nữa.
Thiếu Kiệt nhìn cậu nhóc vui vẻ nằm lăn ra trên bãi cỏ cũng lắc đầu còn Hà Vi thì tới nâng cậu nhóc đứng dậy nói.
- Đừng nằm lên cỏ dơ lắm mấy!
- Bạn không cần phải thế đâu con nít chơi đùa dưới bãi cỏ là bình thường không phải hồi nhỏ bạn cũng lấy đất sét ném mình còn gì.
Hà Vi lúc này nhìn Thiếu Kiệt đỏ mặt, bởi lúc nhỏ cô thường hay muốn Thiếu Kiệt dẫn đi chơi những nơi như thế. Có thể nói ngày nào hai người về đến nhà cũng bùn đất lắm lem.
- Hai đứa đi đâu mới về còn Thiếu Kiệt nữa sao hôm nay lại nghĩ học.
Từ trong nhà lúc này vọng ra tiếng của Hoàng Lâm Nhu. Đang đứng trước cửa lối ra vào nhìn hai người. Thấy thế Tấn Phát mới đứng dậy khoanh tay hướng Hoàng Lâm Nhu nói.
- Thưa Cô cháu mới tới!
Thấy thằng nhóc đi cùng với hai người bà ngạc nhiên nhìn Thiếu Kiệt. Lúc này hắn cũng chỉ cười dắt Tấn Phát đến trước mặt mẹ mình nói.
- Đây là Tấn Phát bố em hiện tại đang ở bệnh viện không ai chăm sóc cho thằng bé nên để nó ở đây ở chung với nhà mình.
- Người ta cái gì không gửi lại gửi con người ta cho con?
Hà Vi lúc này một bên cười cười. Thiếu Kiệt thấy mẹ mình thắc mắc cũng kể lại toàn bộ sự việc liên quan. Sau một lúc mẹ hắn mới gật đầu chấp nhận.
- ai cũng có số khổ như nhau nhỉ. Mỗi nhà mỗi cảnh. Thôi để thằng nhóc vào tắm rửa thay đồ đi. Mà con sao hôm nay lại nghĩ học thế Thiếu Kiệt.
- À sáng con đi thuyết trình rồi nên chiều con được nghĩ ấy mà định lát nữa dẫn Hà Vi cùng Tấn Phát đi mua mấy bộ quần áo. Sẵn đưa Hà Vi đi giải khuây
Nghe Thiếu Kiệt nói thế Hoàng Lâm Nhu cũng gật đầu. Cô cũng biết Hà Vi đến đây với việc gì nhưng cứ để một cô gái cứ chăm lo cho con mình mà hắn cứ như cái khúc gỗ suốt ngày cứ công việc và công việc. Hôm nay hắn đã nói như thế cũng xem như là cách tốt nhất để cho Hà Vi vui vẻ đi chơi một chút.
- Ừ như thế cũng được. Dạo gần cửa hàng bán có chậm lại một chút nên mẹ cũng rãnh có gì mẹ ở nhà tính toán các thứ cũng yên tĩnh.
- Ủa sao mà của hàng lại bán chậm. Có chỗ nào mở ra cạnh tranh sao mẹ
Thiếu Kiệt cũng ngạc nhiên vì ngàng hàng sửa dựa theo công ty phân bố thì làm sao mà bán chậm lại được, đó là theo ý kiến của hắn.
- Con không xem tin tức à mấy cái vụ sử có chưa thành phần melamine cả gần hơn tháng nay từ lúc bão tới giờ đó. Mấy tháng trước còn đỡ Tháng này bắt đầu phát hiện mấy cơ sở trong nước cũng có chất đó nên việc bán hàng có chậm lại.
- Vậy thì con không quan tâm thật! Mà thôi hàng mình hàng của mấy hãng lớn có hợp đồng đàng hoàng nếu những công ty đó dính tới mấy thứ này thì mình trả hàng về công ty họ phải bồi thường hợp đồng mà.
Thiếu Kiệt bây giờ mới chợt nhớ ra sự kiện sữa nhiễm các chất cấm độc hại cho cơ thể trong sửa bột
- Ừ! thì chắc đợi có kết quả của mấy bên vệ sinh an toàn thực phẩm với bộ y tế gì đó kiểm nghiệm mới cho ra kết quả. Lúc đó mình mới biết được đường mà còn trả hàng. Giờ cũng chỉ bán cầm chừng thôi.
- Thôi việc này con không dính vào đâu mẹ lo đi con mệt rồi. Bửa nào con ghé ngang bên cửa hàng thì còn được. Thôi con đi tắm rồi đi nghĩ ngơi chút có gì lát chiều mẹ gọi con dậy là được.
Thấy việc này không đáng lo nên Thiếu Kiệt quăn gánh lại cho mẹ mình. Hắn giờ có quá nhiều thứ phải lo lắng rồi.
- Ừ đến lúc đó mẹ gọi thôi hai đứa đi nghĩ đi. Còn thằng nhóc Tấn Phát cứ để cho mẹ trông chừng cho.
Thiếu Kiệt lúc này mới cười cười, nói với Tấn Phát
- Em xem cần gì thì nói mẹ anh nhé phòng còn trống đấy là của em có nệm nữa không phải nằm chiếu đâu. tắm rửa nghĩ ngơi mấy bộ đồ cũ của em để lát bác bảo vệ đem vào rồi thay đi. Bộ đồ này em lăn lộn trên cỏ cũng dơ rồi.
- Vâng vậy là chiều anh với chị dẫn em đi chơi phải không để em biết em chọn đồ nào thật đẹp để mặt.
Thấy Tấn Phát trả lời ngô nghê con nít nên Thiếu Kiệt cũng gật đầu xác nhận với cậu bé.
- Ừ chiều nay anh với chị dẫn em đi chơi mua vài bộ quần áo mới. Ngày mai mẹ anh hoặc chị Hà Vi dẫn em đi xin trường nhập học lúc đó em được đi học lại rồi nhất định phải nghe lời biết không.
- Vâng em nhất định nghe lời. Thôi anh đi ngủ đi chiều còn dẫn em đi chơi với mua đồ mới.
Hoàng Lâm Nhu đứng một bên thấy Tấn Phát nói thế cũng cười cười đưa tay vị vai cậu bé hỏi.
- vậy giờ cháu với dì ra ngoài kia lấy đồ vào tắm rửa rồi nghĩ ngời chiều còn đi chơi nữa.
- Vâng để cháu ra ngoài đó lấy đồ!
Nói rồi Tấn Phát chạy ra ngoài sân hướng về chỗ bảo vệ mà cậu bé lúc vào thấy. Còn Hoàng Lâm Nhu thì từ từ đi ra theo chỉ còn Thiếu Kiệt hắn nhìn thằng nhóc thở dài. Tiền Kiếp ít khi nào thấy Tấn Phát cười, có lẽ do những biến cố của thằng nhóc quá lớn dẫn đến sự âm trầm sau này. May là sống lại ở thời điểm này thay đổi được một chút các tính và vận mệnh cậu nhóc.