Thiếu Kiệt thì đang thắc mắc những người này là thuộc hạ của ai Xuân Nghĩa Bang hay là Cữu Hùng Bang nên hắn vẫn chưa vội ra tay. Việc này hắn phải xác định rõ nếu là người Xuân Nghĩa Bang thì hắn chắc chắn phải nói Cao Thịnh chỉnh đốn lại còn nếu người của Cữu Hùng thì có một chút rắc rối nên mới lên tiếng.
- Bọn mày là người của ai? Trước đây chưa thấy bọn mày ở khu này!
Người đi đầu nghe Thiếu Kiệt nói thế cũng nhiu mày bởi chỉ có người lăn lộn mới hỏi việc bọn hắn là người của ai. Để nếu có xích mích không giải quyết được thì hai bên sẽ đứng ra đàm phán với nhau.
- Này người anh em có vẻ như khu này của cậu nhỉ! Bọn tôi ở vùng ngoài nhưng con vợ của thằng này mượn tiền của bọn tôi rồi trốn mất. Không kiếm được nó thì phải kiếm tới nhà cậu nghĩ chúng tôi rảnh rang mà ở đây sao?
- Chuyện cười. Bọn mày ngu cho mượn tiền lại không biết nó bỏ chồng bỏ con lại đến đây đòi. Có nợ nào mà bắt trả như thế cho dù có tiền cũng không trả thì làm gì được nhau. Bọn bây cho ai mượn thì kiếm người đó đòi. Không phải cứ muốn người khác trả thay là trả. biết con mẹ đó thiếu bọn mày bao nhiêu mà đòi.
Thiếu Kiệt lúc này cũng không ngại dùng những từ ngữ dân anh chị nói chuyện với những người này. Bởi hắn thấy nếu mình nghiêm trang đạo mạo cũng chẳng được gì những thành phần này phải nói chuyện như vậy mới đúng với bọn hắn.
Một người đi trong nhóm nghe Thiếu Kiệt nói chuyện nãy giờ cũng bão nổi hắn. Chỉ thấy một thằng nhóc ra vẻ anh chị. Lại không biết thời thế bởi bên hắn có tới cả ba người còn Thiếu Kiệt chỉ là một mình.
- Mẹ đánh thằng này coi nó lớn lối được bao nhiêu. Đụng chạm con mẹ thằng nào cũng kệ, làm trước tính sau.
Nói rồi hắn xông lên một đấm hường về phía Thiếu Kiệt những người khác cũng vậy Thiếu Kiệt đứng trước của phòng. Hắn cố thủ ở đó bởi muốn và tròng nhà thì phải đi qua cách cửa sau lưng mình.
Thiếu Kiệt một cước quét ngang từ phải qua trái đưa người kia lùi lại. Rồi xông tới trước mặt. Một quyền ở tay phải đấm ra ngay giữa ngực đối phương. Lấy trái làm trụ hướng về hai người đang xông tời bên phải một cú đá xoáy chuyển người từ trái quét ngang qua ngăn cho hai người không đến được cánh cửa.
Người kia nhanh chóng lui lại mới hướng về Thiếu Kiệt một đá tạt ngang qua. Cú đá đến ngang tầm ngực, thì bị chính đầu khớp gối của Thiếu Kiệt đánh từ dưới đánh lên phá giải một cước này. rồi đạp một góc xéo xuống ngay khớp gối chân trụ đối phương một đấm từ tay phải hướng từ dưới lên ngay cằm đối phương mà đánh tới.
Sau đó tay trải đưa ra thành một trảo chụp lấy tay của tên còn lại đang đấm về mặt mình. Năm đầu ngón tay kìm chặt xuống ngày khớp bàn tay hường xuống dưới. lên gối rồi đạp văn người đó ra. Mọi động tác diễn ra trong chớp nhoáng. Chưa tới vài phút ba người ba góc bị Thiếu Kiệt triệt hạ không còn sức hoán thủ một người bị đánh vào cắm không đứng dậy được.
- Mày mày đánh chết người...
Một người thấy đồng bọn của mình nằm một đống không cử động được hoảng sợ nhìn Thiếu Kiệt nói. Trong khi đó Thiếu Kiệt rất từ tốn hắn biết người kia không chết chỉ bị choáng do bị đánh trúng dây thần kinh ngây tê liệt cục bộ ngất đi thôi. Nhưng nơi nay thường được các võ sĩ quyền anh nhắm vào bởi một cú móc từ dưới lên để hạ gục đối thủ.
- Đừng sợ nó chỉ bị choán nhẹ thôi chỉ cần một sô nước là tỉnh thôi! Sao giờ chịu nói chuyện đàng hoàn chưa? Hay muốn giống như thằng kia luôn.
Những người này mới im lặng nhìn Thiếu Kiệt họ biết lần này không xong rồi vì ba người bọn hắn, một người thì bất tỉnh còn hai người đều bị đánh khá đau.
- Được rồi anh nói đi chung tôi cũng chi là người đi thua tiền nợ khó đòi. Việc chúng tôi làm là thu hồi lại vốn bọn tôi đâu có sai điều gì?
- Đúng các anh không sai nhưng các anh đòi nợ sai đối tượng. Không phải vợ chồng nào cũng gánh tiền nợ của nhau. Bản thân anh Tâm không có mượn các anh. Vợ anh ta mượn nhưng giờ thì sao vợ anh ta trốn đi cũng người khác. Vậy sao anh ta phải có nghĩa vụ thanh toán với các anh?
Thiếu Kiệt bây giờ đứng nói giọng từ tốn, Nhưng người này vẫn là người bị hại giữa những người này và Tấn Tâm không có gì khúc mắc liên hệ. Người có mối liên hệ lớn nhất trong này là người phụ nữ kia.
- Nhưng nếu thế tiền bạc của bọn tôi mất trắng sao? bọn tôi cũng ra làm ăn. Ai cũng như thế thì bọn tôi lấy gì mà sống. Cậu cũng biết lăn lộn trong chuyện này đâu phải ai cũng muốn bất đắc dĩ bọn tôi mới phải làm như thế thôi.
- Bà ta thiếu mấy người bao nhiêu? giấy nợ đâu?
Nghe Thiếu Kiệt nói thế một người lôi trong túi mình một cuốn tập hướng về đứng lên đưa về Thiếu Kiệt nói.
- Cậu xem tổng cộng là hai mươi triệu vốn lãi là hai mươi ba triệu. giấy nợ bà ta ký rỏ ràng.
- Còn ở đó tính lãi người ta đã trốn đi tận sứ nào giờ này mà còn tính lãi.
Người thanh niên kia cũng im lặng Thiếu Kiệt mới cầm lấy cuốn sổ nhìn qua ngày mượn giá tiền và chữ ký mới nói.
- Đứng đây đợi một chút!
Thiếu Kiệt lúc này cầm cuốn sổ đem vào cho Tấn Tâm xem. Nhìn thấy hắn lành lặng đi vào Tấn Tâm trong lòng thầm mừng dù trong nhà nhưng ông vẫn thấy được bên ngoài có cảnh đánh nhau và tiếng nói. Thiếu Kiệt mới hỏi ông.
- Vợ anh thiếu số tiền này phải không? anh xem phải chữ ký của vợ mình không để tôi còn biết?
Cầm lấy cuốn sổ trong tay mình ông nhìn qua một lượt rồi mới trả lời hắn.
- Đúng là chữ ký của nó. Nhưng mà không lẽ cậu định trả cho bọn chúng số tiền này. Không được đâu cậu đâu có thiếu tiền gì bọn nó cũng đâu quen biết gì tôi sao cậu phải làm như vậy.
- Chuyện này anh không cần quan tâm đâu. Tôi giúp vì có việc cần anh sau này trả lại tôi được rồi. Với lại tôi muốn bé Tấn Phát không phải đi bán vé số nữa chuyện này tôi nói sau.
Thiếu Kiệt cầm lấy cuốn tập lại quay ra bên ngoài. Bọn người vừa rồi đã lay tỉnh người của mình đang đứng một bên. Thiếu Kiệt nhìn bọn hắn mới nói.
- Được rồi đứng đây đợi đi tôi sẽ cho người mang tiền lại. Nhưng tôi chỉ trả phần gốc còn phần lãi miễn bàn.
- Vâng! Vâng lấy lại được tiền gốc là bọn tôi mừng rồi! không mong lấy lại tiền lãi đâu.
Thiếu Kiệt lúc này mới lấy điện thoại ra gọi về cho Hà Vi thì lại không bắt máy. Hắn đành phải gọi cho Tước Phàm. Bên kia Tước Phàm thấy điện thoại của Thiếu Kiệt cũng nhận máy hỏi.
- Đang ở đâu thế rảnh rồi hôm nay gọi anh có chuyện gì à.
- Ừ đang có chút việc bao đồng muốn nhảy vào mà trên người không đem theo tiền anh đem qua cho em hai mươi triệu lát về em chuyển khoảng lại sau
Nghe Thiếu Kiệt nói thế Tước Phàm cũng cười cười. Nghĩ thầm trong bụng thằng nhóc này mỗi lần lo chuyện bao đồng không lớn cũng nhỏ mà lần này hắn lại khó hiểu tại sao Thiếu Kiệt lại mượn tiền nên cũng trả lời.
- Được rồi đang ở đâu anh đem tiền qua cho.
Thiếu Kiệt nói địa chỉ chỗ mình ra rồi mới cúp máy. Nhìn những người kia quăn cuốn tập về phía họ nói.
- Đợi chút có người đem tiền qua.
Những người này tuy bị Thiếu Kiệt đánh khá đau nhưng vẫn cố gắng gật đầu. Họ thấy Thiếu Kiệt nói có người đem tiền lại cũng thầm mừng với họ bây giờ lấy được tiền về cho dù hôm nay có bị đánh cũng không sao còn hơn là mất trắng nên ngồi bên ngoài đợi.
Quay lại trong nhà Thiếu Kiệt lúc này mới hỏi Tấn Tâm.
- Sau chuyện này tôi thấy hai bố con ở đây không thích hợp đâu. Được thì trả phòng trọ này đi rồi về bên chỗ tôi sống. Để cho Tấn Phát có được điều kiện học tập tốt nhất đi.
- Nhưng vừa rồi cậu định để tôi làm việc gì cho cậu? Hiện tại tôi như thế này thì sao làm việc gì cho cậu được. Với lại số tiền lớn như thế thì tôi phải làm cái gì để có thể trả lại tiền cho cậu.
Giờ đây Tấn Tâm không khỏi thắc mắc tại sao Thiếu Kiệt lại bỏ một số tiền lớn như thế để làn gì trong khi đó hắn hoàn toàn không thể trả nổi số tiền này.
- Cái này không nhất thiết là ngay bây giờ. Cái cần của anh lúc này là đi khám bệnh chữa lành những vết thương này. Mọi chi phí sau này tôi sẽ lo cho anh. Còn nữa tôi nghĩ anh nên nộp đơn ra tòa để xin phép hủy đi giấy đăng ký kết hôn với vợ mình đi. Tôi sợ sau này khi anh có việc làm ổn định lúc đó lại rắc rối đấy.
- Sau chuyện này nếu mọi thứ đều ổn. Tôi sẽ làm những gì cậu nói. Còn hiện tại chúng tôi hai bố con chỉ biết dựa vào nhau mà sống thôi.
Tấn Tâm cũng chỉ biết thở dài. Chuyện này dù sao cũng là một sự đã kích lớn với hắn trong cuộc đời này. Không ai muốn rơi vào tình trạng này một mình gà trống nuôi con.
- Được rồi! chuyện này xem như anh hiểu là tốt rồi. Sau này khỏe lại thì về làm việc với tôi.
Tấn Phát cùng bố mình ngồi một góc trong nhà im lặng không nói gì không khí im lặng này được phá vỡ khi mà bên ngoài tiếng xe máy dừng lại trước khu trọ. Thiếu Kiệt thấy thế đứng lên bước ra khỏi phòng.
Tước Phàm thấy Thiếu Kiệt đi ra thì cười cười vừa nói vừa chỉ mấy người trước nhà bị Thiếu Kiệt đánh.
- Em chui ở đâu trong cái góc này thể. Có chuyện gì mấy thằng này sao thế?
- có người bạn vợ ôm tiền bỏ đi để lại món nợ cho hai bố con, còn mượn không ít tiền từ bọn này. Vài ngày bọn nó lại đến một lần ông bố bị đánh bệnh lên bệnh xuống cũng không tha nên em mới làm cho một trận.
Nghe Thiếu Kiệt nói như thế Tước Phàm mới nhìn mấy người đó hỏi.
- Bọn bây người của ai? Trước giờ tụi tao chưa thấy ba thằng bọn bây? người của thằng Cữu Hùng à?
Ba người thấy Tước Phàm tới đưa tiền dáng vẽ không gì là hiền hậu dễ nói chuyện như Thiếu Kiệt. Nên cũng đáp lại.
- Bọn em ở vùng ngoài. Vừa đến đây làm ăn chút đỉnh thì bị vợ tên này quỵt nợ. Mấy anh lớn ở đây cũng biết bọn em làm ăn không dễ dàng chút ít tiền vốn chỉ có thể cho vay giờ người vay trốn mất bọn em mất trắng à.
Tước Phàm lúc này cũng gật đầu cười nói.
- Xem ra Thiếu Kiệt ra tay con nhẹ nhỉ gặp anh mày là lết về. Mẹ người nào mượn người đó trả. Giờ tụi bây kéo cả người không liên quan vào muốn chết mà.
- Thôi bọn này cũng là người bị hại. Anh đưa tiền cho bọn nó lấy giấy nợ lại đi. Lát nữa em chuyển khoảng lại sau.
Nghe Thiếu Kiệt nói thế Tước Phàm mới gật đầu. Đưa tiền còn mắng những người này.
- Mẹ bọn bây hôm nay tao nể mặt Thiếu Kiệt mới đưa tiền chứ không thì khỏi đi. Mẹ đụng tới anh em Xuân Nghĩa Bang còn muốn tiền chết chưa hết tội mà.
Thiếu Kiệt cũng chỉ biết cười khổ. Đường đường là một nhánh của bang hội mà Tước Phàm lúc nào cũng hăm dọa người. Đúng thất lăn lộn nhiều thành quen nên mới nói.
- Thôi đi anh ơi bọn nó có biết gì đâu người bị hại với nhau thôi mà. À mà anh có đem anh em theo không? Cho một thằng đi gọi xe cứu thương đi.
- Ừ để anh gọi có mấy thằng bên ngoài. khi nãy đi cùng anh để gọi bọn nó vào mà chi vậy?
Tước Phàm nghe gọi xe cứu thương thì nghĩ chắc bạn của Thiếu Kiệt bị nặng lắm cũng không nói gì còn gọi mấy anh em vào để làm gì thì hắn không biết.
Thiếu Kiệt thấy nếu mà cứ để cho Tấn Tâm ở trong phòng trọ như thế này cũng không phải là cách giải quyết nên định nhờ một số người đem đồ của hai bố con về nhà Hà Vi. để cho Tấn Phát ở cùng bọn hắn đến khi Tấn Tâm vào viện thì vẫn an tâm về con mình.
Hắn quay lại. Trong phòng lúc này Tấn Tâm ngồi một góc lưng dựa tường còn Tân Phát thì bắt đầu đi nấu cơm. Thấy vậy Thiếu Kiệt vội nói.
- Em không cần nấu cơm nữa đâu! hôm nay anh chuyển bố con đi luôn. Phòng thì có gì để người ở lại liên hệ trả phòng là được nhà cũng không có đồ đạc gì hết nên cũng dễ.
- Chuyển đi? Tôi như vầy sao đi đâu được cậu. Giờ đứng còn không nỗi nói gì mà chuyển đi đây.
Tấn Tâm cứ nghĩ Thiếu Kiết sẽ để vài hôm, hoặc hết tháng mới để bố con hắn chuyển về chỗ của hắn giờ lại thấy Thiếu Kiệt làm liền nên có chút lo lắng bởi hắn biết thể trạng của mình bây giờ rất kém.
- Anh yên tâm đi! Anh thì phải đi bệnh viện liền còn Tấn Phát đi theo cùng lát nữa em sẽ dẫn cậu bé về nhà mình. Ở đây thằng nhóc tự mình lo lắng cơm nước cũng không tốt.
Tấn Phát lúc này cũng nhìn Thiếu Kiệt với Bố mình hỏi.
- Mình lại dọn đi trốn những người kia nữa hả bố?
Câu hỏi đơn sơ nhưng làm hắn chạnh lòng. Phải như thế nào với bố con họ mới để một thằng nhóc có ý nghĩ như thế. Thiếu Kiệt ngồi xuống trước mặt Tấn Phát cười nói.
- Em và bố không phải trốn nữa tiền những người kia anh đã trả rồi! giờ đưa bố em đi bệnh viện cho mau khỏi bệnh còn em về nhà anh ở sau này bố về thì hai bố con lại ở cùng nhau. Không phải dọn nhà nữa.
- Vậy em có được đi học lại không anh? Em muốn được đi học lại có bạn bè không phải đi bán vé số nữa.
Thiếu Kiệt xoa đầu Tân Phát cười với cậu nhóc.
- Em sẽ được đi học lại! Nhưng phải hứa với anh đi học lại phải học thật tốt đấy.
- Vâng! Bố ơi anh kiệt nói mình trả hết nợ rồi con được đi học bố được đi khám bệnh nữa kìa! Mình về nhà Anh ấy ở nha bố.
Tấn Tâm lúc này hai hàng lệ tuông rơi hắn không biết nói gì lúc này. Hắn chỉ biết Thiếu Kiệt cần việc gì đó liên quan đến mình. Mà lại bỏ ra cái giá nhiều như thế. không phải ai cũng bỏ ra nhưng thứ này chỉ để một người giúp mình việc gì đó.
Bởi ngoài kia còn có nhiều người sẵn sàng có thể làm việc cho cậu nhóc trước mắt này vì hắn có tiền. Hắn có thể kiếm người làm việc tốt hơn Tấn Tâm đang trong trạng thái như thế này.
- Cái ơn này của cậu tôi không biết bao giờ mới trả hết? Cậu xin nhận của tôi một lạy này. Tôi không quen biết cậu gì nhưng cậu lại giúp đỡ bố con tôi như thế này. Chỉ cần tôi khỏe mạnh lại bất cứ cậu có việc gì cần tới tôi sẽ không ngại cực khổ mà làm cho cậu.
Thấy hành động của Tấn Tâm Thiếu Kiệt vội đỡ hắn không cho Tấn Tâm lạy mình nói.
- Không cần phải thế đâu anh Tâm à. Đừng quỳ lạy ai ngoài cha mẹ. Mình phải có tự tôn của mình. Anh và bé Phát phải sống tốt và phải tốt hơn trước để người đàn bà kia hối hận về những gì mình đã làm ra. Đừng như thế!
( Đang định chuyển đổi giờ lên chương là buổi chiều anh em cho ý kiến ở dưới phần cmt nhé)