Thiếu Kiệt một lần nữa cũng mẹ mình và Hà Vi bắt đầu sắp xếp lại những chiếc nhẫn này. có khá nhiều nhẫn nên cứ mỗi chiếc được tính là năm phân. Tuy không biết nó có đủ số tuổi cần thiết không nhưng Thiếu Kiệt biết số vàng này có được là một sự may mắn.
May mắn bởi hắn mua lại miếng đất, may mắn bởi hắn có một người ông ngoại nuôi có tầm nhìn xa trông rộng. Ông mất trước bà ngoại chỉ một năm, nhưng dựa vào những tờ di chúc thì có thể thấy, bà ngoại muốn chia đều tài sản cho mọi người là sự thật. Nếu Ông hắn không tạo cho mình một vỏ bọc cờ bạc, Bán cả rương quần áo ở nhà thì chắc vợ mình sẽ không tin ông còn lưu giữ đống tài sản này.
- Tổng cộng 263 cái nhẫn toàn bộ chỗ này được mười ba cây một chỉ năm phân đi
Thiếu Kiệt sau khi tổng kết lại số nhẫn đang có, nói ra một con số cho Hà Vi và mẹ mình biết, bởi vì nhân năm phân thấy nhiều nhưng gộp lại chẳng bao nhiêu.
- Ừ con muốn làm sao thì làm! theo mẹ thì cứ bán đi, gửi tiền vào ngân hàng lấy lãi cho rồi.
Hoàng Lâm Nhu nghe số lượng không lớn lắm, thấy thì có vẻ như nhiều nhưng thật chất cũng không nhiều hơn là bao nhiêu, nên mẹ hắn có ý định bán ra để bổ sung lại cho Thiếu Kiệt làm vốn, nhưng bản thân Thiếu Kiệt lúc này lại có ý định khác.
- Cứ để đó! đợi chừng nào vàng lên giá bán cũng được, không nhất thiết đâu dù sao thì. Hiện tại xem như chính thức có vốn đỡ phải xoay tới xoay lui.
Thiếu Kiệt hắn không dám nói với Hoàng Lâm Nhu về ý định thật sự của mình. Vì hiện tại nếu bán đi ở thời điểm này, có rất nhiều thứ mà hắn tiết nuối. Một người biết trước được hơn chín tháng sau giá vàng sẽ lên gần gấp hai lần, thì hắn không dại gì hắn bán ra lúc này.
- Ừ như thế cũng tốt! nhưng cái hộp này với những thứ khác thì con giải quyết luôn đi. Còn cái khối lập phương này thì mẹ không biết.
- Con cũng không biết! trong thư ông nói nhặt được sau khi sét đánh xuống. mà vật này thì cứ y như hộp sắt thông thường, Nhưng nó lại không phải là sắt cứ để lại xem sao.
Hà Vi lúc này cũng cầm khối lập phương lên.Nhìn ngắm một lúc rồi mới nói.
- Chẳng biết là gì sắt thì để lâu dưới nước phải bị rỉ còn inox thì nó không nặng như thế này, Nhôm thì cũng không đúng. Chắc ông ngoại cậu chỉ làm ra vẻ huyền bí chứ làm gì có sét nào ra cái hộp này
- Thôi cứ để nó một bên đi sau này làm vật kỷ niệm cũng được.
Thiếu Kiệt bây giờ cũng chẳng biết sử dụng ra sao chỉ có thể xem nó như một vật kỷ niệm trong đám đồ được vớt lên. Hắn thu dọn hết mọi thứ lại. Toàn bộ số vàng thì để vào chung trong một hộp. Rồi cầm về phòng mình cùng khối lập phương để trang trí. Còn những thứ linh tinh khác thì để vào một chỗ khác.
Thiếu Kiệt ăn trưa cùng Hà Vi xong thì đi học. Hắn hiện tại đang suy nghĩ về những gì mà hắn dự định làm sắp tới. Vừa dắt xe đến trước cổng trường Thiếu Kiệt thấy Lâm Vũ lần này đứng trước cổng đợi hắn còn có cả Hoàng Ngân, Lý Bân và mấy người khác.
- Mọi người làm gì đứng đây? bộ ngoài trời nắng vui lắm sao mà ra ngoài này đứng hết thế?
- Oái Oái có người giả điên! Tình hình mọi người ra đây chủ yếu muốn hỏi cảm tưởng của người sắp lên chức, hướng dẫn lớp học sinh giỏi ra sao ấy mà.
Lý Bân vừa nhìn Thiếu Kiệt bĩu môi châm chọc. Hắn ngược lại nghe cái tin này tâm tình đang vui cũng bị dập tắt. Thở dài đáp lại
- Cái chuyện này chẳng thành hiện thực đâu! Ai lại để học sinh đi làm người hướng dẫn học sinh. Dễ gì thầy Tần Tiến và các thầy cô khác chịu.
- Lần này có người bể kế hoạch bà con ơi! xem ra tự tin quá cũng không phải là cách tốt à.
Vừa Nghe Thiếu Kiệt nói thế Lý Bân cười cười nhìn hắn và mọi người xung quanh đều cười cười. Hắn có cảm giác bất an khó hiểu nhìn mọi người như nghi ngờ. Ngọc Nhi lúc này mới cười đáp.
- Lần này cậu thua rồi! Bài viết của cậu được đưa cho giáo viên đọc. Ai cũng nói cậu có khả năng viết về đề tài này. Cảm giác chân thật nhưng một người công nhân làm việc trong các nhà máy rồi. Lại hiểu hết từng nỗi khổ, vì phải trải qua những bữa ăn tập thể của các xí nghiệp đang có người lao động làm việc. Với ánh mắt khách quan của giáo viên và thầy Tiến. Mọi người quyết định cậu trở thành người hướng dẫn. Lần này là cậu khỏi chạy đi nhá.
- Cái quái gì thế này?Điều này thật?
Nghe Ngọc Nhi nói Thiếu Kiệt nghi ngờ nhìn mọi người như được đáp lại bằng cái gật đầu xác nhận. Càng thêm sầu trong lòng suy nghĩ.
“ Tổ trác rồi lần này chơi dại cha nó rồi ”
Thấy Thiếu Kiệt mặt sầm xuống một đống Nhã Oanh cười cười nói.
- Cậu nên cảm thấy tự hào đi mới đúng! cậu là học sinh được đứng hướng dẫn người khác của trường, vinh hạnh lắm rồi! Còn cái gì phải lo cơ chứ. Chỉ cần cậu xong đợt này nữa thôi là xong ấy mà.
- Không được chuyện này tuyệt đối không được! phải gặp thầy Tiến rút lại quyết định này mới được! Chơi kiểu này không vui.
Thiếu Kiệt mặt hầm hầm đem xe vô bãi để lại mọi người nhìn theo hắn. Hoàng Ngân mới thắc mắc hỏi mọi người.
- Ủa Anh Kiệt được như thế tốt mà sao lại không muốn làm nhỉ?
- Thiếu Kiệt chuyên môn nói mình bận! mà chẳng biết bạn ấy bận gì? những thứ chuyện mà bạn ấy cho rằng không cần thiết toàn lấy lý do bận không thôi.
Nghe Hoàng Ngân thắc mắc Nhã Oanh cũng lắc đầu trả lời cho cô hiểu.
- Ngộ thật theo mình biết Anh Kiệt đâu phải đi học thêm, Cũng không phải làm việc gì nhiều. Sao suốt ngày bận được ta?
Lúc này Lý Bân và Lâm Vũ nhìn nhau hai người lẵng lặng rời đi để ba cô nàng ở lại thắc mắc chuyện của mình. Bởi hai người biết Thiếu Kiệt bận việc gì? Nếu tính ra có thể nói hắn bận hơn học sinh bình thường gấp mấy lần.
Nào là công ty cần giải quyết chuyện gì cấp bách đều phải thông qua Thiếu Kiệt. Còn những việc nhỏ nhặt linh tinh mà hắn xem không quan trọng thì Thiếu Kiệt sẽ không tập trung quá nhiều về nó. Thiếu Kiệt thường để đầu óc giải quyết những vấn đề quan trọng hơn là những thứ nhỏ như thế này.
Cất xe xong hắn đi thẳng về phòng hiệu trưởng gõ cửa. Lúc này Tần Tiến đang ngồi trên bàn làm việc mới đứng lên mở cửa ra thì thấy Thiếu Kiệt hỏi.
- Ủa Thiếu Kiệt em tới tìm Thấy có việc gì?
Thiếu Kiệt thấy thế mới nói thẳng với ông.
- Em muốn thầy hủy quyết định để em làm người hướng dẫn lớp học sinh giỏi văn đi.
- À nếu em nói chuyện này thì thầy lại có ý nghĩ khác em ngồi xuống đi.
Tần Tiến Nghe Thiếu Kiệt từ chối không muốn làm người đứng lớp hướng dẫn lớp thi văn nên cũng muốn nói chuyện với hắn về việc này.
Thiếu Kiệt và Tần Tiến ngồi xuống bàn, Ông ta lấy tách ra rót vào trong đó trà cho Thiếu Kiệt. Rồi hỏi hắn
- Trước hết em nói cho thầy nghe tại sao em lại không muốn tham gia chuyện này được không?
- Việc này thì có nhiều lý do. Trước mắt em vẫn còn đi học điều này không sai nhưng ngoài việc học ra em còn phải làm một số thứ khác. Như điều hành công ty, giải quyết các chuyện khác của công ty của em và hiện tại nếu em làm người hướng dẫn như thế cũng là không thích hợp.
Thiếu Kiệt không ngại nói với Tần Tiến những thứ này. Vì Tần Tiến hướng hắn xin tiền đầu tư thì chắc chắn cũng biết ít nhiều. Nên hắn không lo lắng,Thiếu Kiệt chỉ muốn nói ra để cho Tần Tiến thấy được mình không có nhiều thời gian cho mình trong chuyện này.
- Vậy đó là lý do của em cho việc không muốn làm hướng dẫn của lớp Thi Văn thôi đúng không?
Nhíu mày một cái Thiếu Kiệt. Trả lời với Tần Tiến ngay.
- Vâng đúng vậy chỉ với những thứ này em cũng quá bận rộn rồi.
- Vậy thì thầy càng không chấp nhận chuyện này. Đơn giản vì em phải biết sắp xếp được những thứ phát sinh ngoài ý muốn chứ. Cuộc sống em rất phong phú thầy luôn tự hỏi em làm sao được như thế? Em rất khác người! Những học sinh khác có tiền, có công ty như em không? Hoàn toàn không đúng không nào? Thế mà em lại có tất cả những thứ này. Nhiều học sinh được bố mẹ đưa rước bằng ô tô. Thì còn ra vẻ huênh hoang em thì sao? em dư sức mua ô tô vẫn đi xe đạp. Em điệu thấp để làm gì?
Tần Tiến lúc này nói ra những nghi vấn thắc mắc trong lòng mình cho Thiếu Kiệt nghe. Bởi những thứ này ông thường xuyên thấy không phải ngày một ngày hai. Học sinh nhà có gia thế bối cảnh một chút bố mẹ đưa rước, sử dụng điện thoại đời mới. Thì lại càng huyên hoan không coi những bạn học cùng trang lứa ra gì. Còn hắn lại khác xa những người này đó là điều Tần Tiến nhận định.
- Thầy nói sai rồi! đúng là em có công ty? có nhân viên? có tiền nhưng mỗi ngày em phải làm sao để nó kiếm ra tiền. Thời gian em bỏ một thì phải kiếm lại được mười. Tiền không phải là mọi thứ nó chỉ là công cụ trao đổi em hiểu điều đó. Tiền có thể đem lại bộ mặt cho mình trước những người khác nhưng để làm gì khi em vẫn chỉ là học sinh. Những thứ như Xe ô tô người đưa rước, đúng là em có thể làm được hết nhưng làm như vậy lợi ích gì. Hư vinh bên ngoài không thể nào làm nội tâm bên trong tốt được. Với lại bỏ ra chi phi cho những thứ tiêu sản ấy hiện tại không ý nghĩa.
Thiếu Kiệt phản bác lại với những lý lẽ của hắn. Bởi hắn thấy những thứ này bỏ tiền ra cũng chẳng đem lại lợi ít gì. Tốn tiền và chỉ được cái vẻ bên ngoài hào nhoáng.
- Em hiểu thế là tốt! Nhưng việc em trở thành người hướng dẫn lớp thi văn theo thấy là thích hợp. Bởi mỗi năm đề thi viết thư quốc tế upu không giống nhau. Nó không phải lấy trong chương trình học tập của học sinh mà lấy đề bài từ cuộc sống. Ở trường này cuộc sống ai phong phú bằng em. Ai có thể hiểu được nhân viên một ngày phải làm công việc như thế nào? Ai biết được một bữa ăn của công nhân ngoài canh không vài cọng rau một ít thịt cá không đủ chất dinh dưỡng để bổ sung thì họ phải viết bài như thế nào?
Thiếu Kiệt lúc này cũng im lặng, bởi những thứ hắn viết trong lá thư của mình. Hầu hết là hắn trải nghiệm từ những công việc ở các công ty sản xuất, những buổi nghỉ trưa không đủ thời gian. và những bữa ăn không nuốt nổi của một người công nhân.
Tần Tiến dạy học bao nhiêu lâu. Ông cũng từng trải qua không ít lần thấy đề thi viết thư quốc tế là nhiều thứ chỉ có thể do trải nghiệm viết nên, không thể nào một học sinh còn ngồi ghế nhà trường viết được. Nhưng mà cả nước đều phát động chương trình, thì trường ông cũng phải hưởng ứng theo.
- Em nghĩ xem nếu em trở thành người hướng dẫn lớp thi văn trường ta có thêm các bạn có kinh nghiệm trong cách nhìn nhận mọi thứ thế giới hơn. Còn nữa khi em làm người hướng dẫn như thế thầy mới có cơ sở đề xuất ý kiến của em lên các cấp bên trên. Việc này vừa đem lại hiệu quả cho trường cùng đem ý tưởng của em thực hiện thúc đẩy.
- Nhưng như thế có quá đáng hay không, em vẫn là học sinh em chưa muốn người khác nhìn vào mình quá nhiều, bởi em còn nhiều việc phải làm.
Thiếu Kiệt cố gắng từ chối chuyện này bởi theo hắn thấy việc này không đem lại lợi gì cho hắn. Khiến mọi người nhìn vào cũng không phải là tốt. Theo hắn nghĩ cứ tồn tại như trước giờ là ổn.
- Lần này em nghĩ sai rồi. Nếu em làm người Hướng Dẫn lớp học sinh giỏi thi văn mới tránh được sự chú ý mọi người đấy. Em nghĩ xem một học sinh có thể làm nhiều thứ. Ở trường này thanh danh của em không tồi đâu. Mọi người luôn thắc mắc tại sao em bình thường lại có thể làm được nhiều thứ mà nhà trường không can thiệp em nghĩ sao? Nếu thế sao em không để họ thấy được những thứ cần phải thấy. Còn những thứ không nên thì cất đi.
Thiếu Kiệt bây giờ mới giật mình. Đúng hắn hiện tại mới chợt nhận ra mình hiện tại không còn như người bình thường. Bởi những chuyện hắn làm đều là động trời. Chỉ có những thành viên trong nhóm thì không nói gì, nhưng cả trường thì lại là chuyện khác.
Không ai đủ hiểu hết chuyện này. Chưa kể đến họ sẽ suy nghĩ như thế nào. Nhà trường bao che cho học sinh, hoặc Thiếu Kiệt làm gì đó khiến trường học không can thiệp chuyện của hắn cũng là vấn đề.
Thấy Thiếu Kiệt im lặng Tần Tiến biết hắn có suy nghĩ của mình. Nên uống một hớp trà rồi nói tiếp.
- Nếu bây giờ em trở thành người hướng dẫn đứng lớp học sinh giỏi thi văn lúc này, mọi người sẽ nhìn em bằng một khía cạnh khác. Họ sẽ nghĩ em không bình thường hoặc là thiên tài chẳng hạn. Như thế công việc của sẽ ít người chú ý hơn. Ý kiến của em đưa ra được thầy cô và học sinh chấp thuận nhiều hơn.
- Điều thầy nói cũng không phải không đúng. Nhưng em làm sao mà biết hướng dẫn gì? em chưa từng hướng dẫn ai thì làm sao có thể làm được. Với lại văn học là tự cảm nhận tự suy nghĩ nhìn mọi thứ dưới mọi góc độ. Thế thì làm sao mà em hướng dẫn mỗi người có một cách nhìn nhận khác nhau về một bối cảnh mà họ thấy mà.
Thiếu Kiệt tuy biết lời của Tần Tiến không sai nhưng nói bản thân hắn hướng dẫn toàn học sinh giỏi văn mọi người có một cái nhìn khác nhau thì hắn làm sao mà hướng dẫn với những thành phần này có phần tự cao của mình đâu muốn thua kém người khác. Chưa kể đó để học sinh khối dưới, hướng dẫn cho những người khối lớp trên, có thể là một sỉ nhục đối với những người đó.
- Chuyện này em cứ an tâm. Theo như thầy biết những khối trên hiện tại không còn nội đấu với em đâu. Điển hình như Phùng Kiếm Hoa. Thấy không hiểu em hóa giải chuyện này bằng cách nào nhưng như thế cũng thấy được em có cách làm của em. Vậy đi em cứ thử làm người hướng dẫn, nếu mọi người chấp nhận em vẫn làm tiếp. Nếu mọi người không đồng ý, thì thầy sẽ cho mọi việc trở lại như cũ và để em khỏi cần tham gia lớp học sinh ôn tập thi viết thư.
Đắn đo một lúc. Hiện tại Tần Tiến đưa ra quyết định này như là một canh bạc đánh cuộc của mình đối với Thiếu Kiệt. Cho hắn thử sức nếu không được thì hắn sẽ nhàn hạ những buổi sáng, còn nếu Thiếu Kiệt được sự chấp nhận hết của tất cả những học sinh ở lớp đó thì hắn phải tiếp tục trở thành người hướng dẫn.
- Được rồi chuyện này em đồng ý. Em chắc chắn bọn họ sẽ không chấp nhận đâu. Em sẽ có những buổi sáng của mình thôi.
- Thì cứ thử xem rồi mới biết được. À mà thầy đã liên hệ với bên sở giáo dục rồi. Ngày mai họ sẽ qua trường nghe bài thuyết trình về kế hoạch của em. Lúc đó em làm người thuyết trình đi. Bởi em hiểu việc này và đây cũng là ý kiến của em.
Thiếu Kiệt lúc này gật đầu, vì nếu để hắn thuyết trình ý kiến trước sở giáo dục bất quá cũng chỉ vài người. Nên hắn chấp nhận. Còn hắn đồng ý với việc trở thành người hướng dẫn, Vì tin chắc sẽ có những người không phục mình trong chuyện này.