Buổi tối hôm ấy Thiếu Kiệt dùng cơm với gia đình Khương Đào và mọi người thì trở về nhà Hà Vi. Mọi người trong lúc ăn cơm vẫn cô ra vẻ không có chuyện gì những chốc chốc lại để ý đến Thiếu Kiệt hắn xem biểu hiện của Thiếu Kiệt như thế nào.
Cả đến lúc về tới nhà Thiếu Kiệt chỉ cười đùa và nói chuyện vài câu với Lâm Vũ nhìn một chút về hệ thống những cái máy tính đang chạy rồi đi lên phòng của mình. Cho đên khi Chu Tương định nói gì đó với hắn thì Thiếu Kiệt đã không còn ở tại đây. Thấy hành động của hắn khác hẳn mọi thường nên Chu Tường và Lâm Vũ cũng tò mò hỏi han hai người Trịnh Chi và Hà Vi.
Lâm Vũ lại gần Trịnh Chi mới hỏi cô về Thiếu Kiệt
- Chị anh Kiệt bị gì vậy sao đi ký hợp đồng gì về xong lạ quá vậy? mọi ngày anh Kiệt thức khuya lắm. Nhiều khi một hai giờ sáng vẫn còn thức sao hôm nay mới hơn chín giờ mấy mà lên phòng ngủ rồi.
- Ừ Thiếu Kiệt bị gì vậy Trịnh Chi. Anh định bàn với cậu ta một số việc mà cậu ta lại như thế cũng không biết xử lý sao chuyện này đây.
Chu Tường cũng đồng ý với những gì Lâm Vũ nói. Hắn hôm nay qua đây có những việc cần Thiếu Kiệt giải quyết, đợi Thiếu Kiệt về thì hỏi hắn. Nhưng vừa ngưng tay với công việc thì Thiếu Kiệt lại lên phòng nghỉ ngơi. nên giờ đây hắn cũng đang bị động.
Hà Vi nhìn thấy hết những hành động của Thiếu Kiệt từ khi còn ở nhà Khương Đào cho đến nay cũng lắc đầu thở dài nói.
- Hôm nay Thiếu Kiệt có chuyện khó chịu trong lòng, không thể tập trung giải quyết được những việc của anh đâu. Mà chuyện quan trọng mà anh cần Thiếu Kiệt giải quyết gấp thế?
Biết Thiếu Kiệt giờ vẫn còn suy nghĩ chuyện của mình Hà Vi cũng chỉ nói đơn giản để cho Chu Tường hiểu. Nhưng cũng thắc mắc vì những việc thường của công việc Chu Tường đều có thể tự mình quyết định còn những việc quan trọng mới hỏi ý Kiến của Thiếu Kiệt. Mà những việc này thường là Chu Tường không biết xử lý sao mới cần đến sự giúp đỡ của Thiếu Kiệt thôi.
- Ừ! nói quan trọng thì cũng không quan trọng lắm. Chủ yếu liên quan đến chuyện của công ty. Hôm bữa tới giờ quan sát nhân viên thì có bốn người rơi vô trường hợp tình nghi mà Thiếu Kiệt nói nên hôm nay định hỏi cậu ta xem như thế nào.
- Ủa tình nghi thì theo em thấy cứ sa thải hết là được. Thà giết lầm còn hơn bỏ sót mà. Cần gì phải đưa cho Thiếu Kiệt làm gì?
Hà Vi lúc này nói ra thắc mắc của mình, bởi cô thấy những người nằm trong diện tình nghi của Thiếu Kiệt thì tốt nhất sa thải hết để dễ đề phòng những chuyện khác phát sinh. mà Chu Tường lại đẩy chuyện này sang cho Thiếu Kiệt giải quyết thì đao to búa lớn quá.
- Anh cũng có ý định như thế nhưng Thiếu Kiệt nói cứ đưa cho cậu ta để cậu ta xem xét nên mới vậy chứ. Gặp anh là anh sa thải hết rồi chứ để làm gì?
Ngộ nhỉ Thiếu Kiệt làm như vậy để được gì ta thật khó hiểu. Mà chuyện này chắc phải để cậu ta tự mình giải quyết thôi mình không thể nào biết được Thiếu Kiệt nghĩ gì đâu.
Ngay lúc này chợt một âm thanh vang lên sau lưng hai người.
- Có chuyện gì mà hai người suy tư ghê thế.
- Ủa Thiếu Kiệt cậu không phải đi ngủ sao? Mệt thì đi nghĩ đi ra đây làm gì?
Hà Vi bây giờ cũng giật mình. Mọi người cứ nghĩ Thiếu Kiệt do mệt mỏi vì những việc hôm nay mà cần phải nghỉ ngơi giờ thấy hắn ở trước mặt nên cũng thắc mắc.
- Có gì đâu ngủ muộn quen rồi giờ vào phòng cứ trằn trọc mãi không nhắm mắt được. Nên đành ra đây thôi, mà mọi người đang bàn chuyện gì thế?
- À Thiếu Kiệt nếu em ở đây rồi thì anh muốn hỏi những người này tính sau đây?
Chu Tường thấy Thiếu Kiệt xuất hiện lại quan tâm những việc đang diễn ra như không có chuyện gì nên cũng nói luôn. Thiếu Kiệt nhìn bốn bộ hồ sơ mà Chu Tương đưa cho mình hỏi.
- Những người của mấy bộ hồ sơ này là?
Đây là những người tình nghi mấy ngày nay anh quan sát thấy và tổng hợp lại. Lần trước em nói để ý người nào khả nghi lên danh sách cho em rồi em xử lý mà?
Nghe Chu Tường nói về những hồ sơ đang trên tay của mình Thiếu Kiệt mới gật đầu. Bản thân hắn quên mất đã giao việc này cho Chu Tường. Thiếu Kiệt bây giờ cũng gật đầu di chuyển lại bàn ngồi xuống. Chu Tường và mọi người cũng bước lại gần chỗ hắn.
- Hà Vi đăm chiêu nhìn Thiếu Kiệt nói.
Hay là việc này để sau cũng được cậu cứ nghĩ ngơi, mấy chuyện này đâu phải lúc nào cũng gấp gáp được.
- Không sao công việc là công việc, những lúc việc ca nhan sẽ không đem vào công việc hiện tại mình chỉ giải quyết công việc không ảnh hưởng đến những việc cá nhân nên không sao. Dù sao đi nữa công việc vẫn quan trọng hơn. Tìm ra người này sớm chừng nào hay chừng đó mình còn muốn biết rõ tại sao người này lại tồn tại trong công ty.
Lúc này Thiếu Kiệt hoàn toàn khác hẳn lúc còn đàn ở nhà Khương Đào. Hắn thay đổi làm cho Trịnh Chi và Hà Vi cũng phải ngỡ ngàng. Chu Tường thấy Thiếu Kiệt thì bắt đầu nói.
- Những người này đều là những người hội đủ ba yếu tố mà em đã đưa ra, Thứ nhất là luôn thắc mắc về Trịnh Chi, thứ hai khi tin tức được họ nhìn thấy thì có xin nghĩ hoặc được phép nghĩ vào ngày hôm sau, Còn yếu tố thứ ba là những người này tương đối quen thân với toàn bộ các nhân viên.
Thiếu Kiệt nhìn qua hồ sơ một lượt rồi Đưa về Trịnh Chi hỏi.
- Những người này quan hệ như thế nào với chị. Chị xem rồi đánh giá từng người cho em.
Cầm bốn bộ hồ sơ được chuyển đến mình, Trịnh Chi thấy những người này đều là những người mình quen thuộc ở công ty và thường xuyên tiếp xúc nói chuyện vui đùa cùng mình.
Thiếu Kiệt đợi cho Trịnh Chi xem sơ lược về những hồ sơ vừa đưa. Hắn thấy những chức vụ của bốn người đều có thể làm được những việc này. Trong đó có một người là nhân viên lập trình. Một người phòng chăm sóc khách hàng một người dưới công ty bán hàng và người lao công. Những người này tính đúng ra đều liên quan mật thiết đến cả Trịnh Chi, Chu Tường và Lâm Vũ.
Cầm những bộ hồ sơ trong tay Trịnh Chi bắt đầu phân tích nói ra những gì mình hiểu biết về những người này.
- Chị đánh giá mức độ nếu thân thiết nhất thì là Cô lao công nhưng thường ngày cô ta cũng không có gì nổi bật lắm. Tính tình khá khó khăn.Thường xuyên la mắng mọi người đồng nghiệp khi không làm đúng việc gì đó hoặc là cẩu thả trong vệ sinh cá nhân của mình thường bị mọi người khó chịu nhưng tương đối tốt. Còn người nhân viên bán hàng và người này bên bộ phận chăm sóc khách hàng thì khá vui tính luôn là tâm điểm của những giờ giải lao họ kể chuyện với pha trò khá vui. Còn người nhân viên lập trình này tính tình rất kỹ lưỡng mọi thứ đều khá chu toàn. Nếu đã nhờ anh ta cái gì anh ta sẽ làm hết mình với mọi người nên được lòng mấy chị em trong phòng lắm. Chưa kể đến còn hay mua đồ ăn tối khi đã ra ca cho mọi người. Nếu là chị thì sẽ không nghĩ người nhân viên lập trình này liên quan đâu? anh ta có đủ cơ sở để lấy dữ liệu không cần phải thông qua chị làm gì.
Mọi người nghe Trịnh Chi nói thế cũng gật đầu. Bởi nếu là nhân viên lập trình sẽ có đầy đủ cơ sở lấy được những tập tin tài liệu, không cần bỏ ra một món tiền lớn thông qua Trịnh Chi làm gì lại tốn nhiều công sức. Mọi người bây giờ đã loại bỏ anh ta khỏi danh sách tình nghi. Với mọi người ba người còn lại mới là người đáng nghi hơn ai hết. Những Thiếu Kiệt vẫn còn nhiều nghi vấn nên tạm thời vẫn chưa loại bỏ người này ra khỏi diện tình nghi.
Thiếu Kiệt trầm mặc một lúc lâu mới hỏi Trinh Chi về một khía cạnh nào đó mà hắn thắc mắc.
- Những người này có quan hệ như thế nào với nhau không? nếu chỉ như vậy không thì những người này sao lại có khá nhiều điểm chung.
Câu hỏi thắc mắc của Thiếu Kiệt hiện tại không ai có thể trả lời được ngoài Trịnh Chi. Bởi cô là người biết rõ những người này nhất mà việc những người này có gì đó liên quan tới nhau thì mọi người không ai nói được.
- Nói thật những mối quan hệ của những người này tương đối mơ hồ. Không biết được bởi người nhân viên chăm sóc khách hàng thì đang có mối quan hệ mập mờ với nhân viên lập trình, còn nếu nói nhân viên bán hàng lại đang theo đuổi cô này nữa. Còn người lao công thì hay xích mích với cô ta vì mấy vụ bê bối về vệ sinh nên cũng không thể nào đoán được chẳng hiểu trong công việc cô ta rất được chỉ có vấn đề này lúc nào cũng cãi vã với người tạp vụ
Chu Tường lúc này cũng xác nhận với Thiếu Kiệt những điều mà Trịnh Chi vừa nói.
- Anh Cũng đã tìm hiểu những mối quan hệ của mấy người này lung tung lắm. Nếu tính ra việc anh bị bỏ thuốc cũng là liên quan tới bốn người này luôn nên giờ em nói để bắt ra một người trong bốn người anh thấy là sa thải hết cho rồi.
Nghe Chu Tường nói thế Thiếu Kiệt lúc này có chút bất ngờ. Hắn không nghĩ là việc Chu Tường bị bỏ thuốc cũng dính dáng tới những người này nên mới hỏi.
- Tại sao việc anh bị bỏ thuốc lại liên quan tới cả bốn người không lẽ mọi người đều ăn cùng một đồ ăn mua về sao.
- Chuyện này nói ra cũng là do những người làm biếng mà gây ra thôi. Hôm đó thấy mọi người cùng nhau mua đồ ăn sáng. anh thì ngại đi ra đường nên cũng hùa theo chung. Mà lúc đó cũng gần tới giờ làm, nên cô tạp vụ với nhân viên bán hàng đi mua.
Thiếu Kiệt lúc này ngắt lời của Chu Tường khi hắn đang nói.
- Khoan! anh nói sáng hôm đó mọi người mua đồ ăn cũng nhau thế chỉ mỗi mình anh bị. thì ai là người đưa đồ ăn cho anh hay anh tự lấy. Mà mọi thường bọn anh vẫn ăn uống như thế sao?
- Thì người lập trình viên đem lên cho anh. Cậu ta uống cà phê xong rồi đem lên. Mọi thường đều như thế hôm đó Trương Hạo đi người đề xuất mua đồ ăn sáng là nhân viên chăm sóc khách hàng. Mọi người như thường lệ chọn món mình ăn rồi đưa cho cô tạp vụ với người nhân viên đi cùng. Ngày nào cũng thế cậu ta luôn tự nguyện đưa cô tạp vụ đi mua đồ ăn. Về rồi mới phân chia ra phần của mỗi người lần nào cũng vậy, anh ăn đồ không ớt nên ai cũng biết, nên họ luôn chừa lại một phần không ớt cho anh. Mà tên lập trình này anh biết hắn không dám làm như vậy đâu. Bởi anh là người kéo nó vào công ty mà nhà của bối cảnh nó anh thuộc lòng. Hồi trước anh thất nghiệp ở ké nhà nó ăn ngủ các thứ. Cũng là nó nói anh xin vào công ty em thử đấy. Giờ hắn đang ở với bố mẹ gần công ty mình.
Chu Tường vừa giải thích lại quá trình đồ ăn mình bị bỏ thuốc cũng ngại ngùng phân trần. Cùng người bạn của mình.Thiếu Kiệt bắt đầu chau mày việc Chu Tương không ăn ớt. Lúc này Thiếu Kiệt biết nó đã trở thành một thứ đánh dấu cho việc bỏ thuốc ngủ.
Mà khả năng bởi người nhân viên lập trình bị Thiếu Kiệt loại bỏ. Vì nếu là người Chu Tường hiểu rõ về gia đình và bối cảnh như thế, cũng không tránh khỏi hắn tin tưởng bạn mình như thế. Một người bạn có thể giúp đỡ mình khi mình khó khăn rất là quan trọng. Nó thể hiện rõ người đó có là một người bạn chân thành hay không.
- Vậy là đồ ăn của anh được đánh dấu rồi? anh gọi điện hỏi bạn anh xem hôm đó ai đưa đồ ăn cho bạn anh cầm lên?
Chu Tương lúc này mới thở dài nói với Thiếu Kiệt.
- Anh hỏi rồi hắn nói lúc hắn vào. Thì người mọi người đều nói còn một phần đó là của anh. Nên hắn mới cầm lên phòng. Nhưng mà anh nghĩ tốt nhất sa thải hết kể cả bạn anh.
- Chuyện này không cần thiết. Bạn tốt khó tìm anh làm như thế bạn anh tuy biết là lệnh của em nhưng cũng buồn thôi. Sau này anh đem bạn anh qua đây luôn đi làm việc em tính theo lương của anh luôn cho công bằng.
Hà Vi nghe được những phân tích và các bố cục nãy giờ. Cô im lặng khá lâu xong mới lên tiếng.
- Chuyện này tuy rối thật, nhưng nhìn một góc độ nào đó. Công ty bạn còn có tới hai người làm gián điệp. Chuyện này mình chắc chắn đấy Thiếu Kiệt. Người mà bạn đang đấu trí không thường đâu hắn áp dụng chính sách quân đội vào cả chuyện này rồi.
Mọi người trong phòng đều bất ngờ với những gì Hà Vi nói. Thiếu Kiệt nhìn Hà Vi. Bản thân hắn chưa tìm ra được lời giải đáp mà Hà Vi đã biết được kết quả mà còn làm mọi người giật mình.
- Bạn biết ai rồi sao? mà bọn hắn áp dụng cách nào mà tới hai người nữa. Mình tưởng chỉ còn một người thôi chứ?
- Điều này mình chắc chắn. Bởi nhìn qua thật chất chỉ còn một người. Nhưng mà người còn lại ẩn núp khá sâu, Nếu không phải vẫn còn nhiều sơ hở, chắc chắn mình sẽ không nhận ra người này là người nào.
Trong phòng lúc này hầu như im lặng để nghe kết quả của Hà Vi. Bởi hiện ai cũng muốn biết người đó là người nào và là ai.
- Mình nói thật, nếu không phải quân đội ra, mình sẽ không biết những người này là ai đâu. Người mình nói là người lao công với nhân viên chăm sóc khách hàng này. Mọi người suy nghĩ nhé. Lập luận nếu phát hiện ra người thứ hai trong công ty các cậu sẽ như thế nào. chắc chắn mọi người sẽ thầm điều tra, hoặc công khai điều tra về người này. Thứ nhất Trương Hạo và nhân viên cửa hàng đã có thói quen mua đồ ăn sáng cho cả công ty, việc này đã thành thói quen. Người lao công chỉ đi theo mang đồ giúp. Điều này được này tính toán khá tỷ mỉ. Tại sao không phải là hai người nhân viên của cửa hàng cùng đi, mà luôn là người lao công với nhân viên cửa hàng. Bởi những người khác sắp tới giờ làm, còn phải chuẩn bị nhiều thứ không ai đi được. Còn nhân kia thì ngày nào cũng được mọi người làm giúp, vì hắn đi mua đồ ăn cho mọi người. Còn cô lao công thì lúc nào cũng khá rảnh.
Lý luận của Hà Vi đưa ra Thiếu Kiệt càng suy nghĩ càng thấy hợp lý bởi theo hồ sơ người nhân viên này làm việc với Trương Hạo và Nhã Kỳ từ những ngày đầu.
- Nhưng lỡ như cậu ta cũng bị uy hiếp giống chị mà phải làm việc cho những người kia thì sao Hà Vi?
- Không cậu ta không thể nào bị như vậy, bởi mọi người nhìn xem bảng lương gần nhất của cậu ta khá cao, về phần sơ yếu lý lịch rõ ràng mẹ thì làm cho công ty xuất nhập khẩu, bố làm tài xế cho giám đốc. Chỉ là cậu ta thích và tốt nghiệp ngành sửa chữa máy tính nên mới đi làm chỗ của Thiếu Kiệt, đem lại sự hiệu quả nhất định với định hướng nghề nghiệp cậu ta đã chọn.
Thiếu Kiệt lúc này cũng cầm bộ hồ sơ của người nhân viên dưới cửa hàng lên đọc sơ một lượt về toàn bộ hồ sơ của anh ta cũng gật đầu xác nhận những gì Hà Vi nói là đúng.