Siêu Việt Tài Chính

Chương 187




Căn phòng đang im lặng ai cũng chạy theo những tính toán của mình về số tiền Thiếu Kiệt sắp kiếm được. Ngay lúc này điện thoại Thiếu Kiệt vang lên phá làm mọi người nhìn hắn.

Thấy thế Thiếu Kiệt cũng chỉ cười cười. Nhìn vào màn hình hiển thị tênThế Long. nên Thiếu Kiệt mới xin phép hai vợ chồng Khương Đào ra ngoài nghe máy.

Đi ta khỏi chỗ ngồi của mình đến bên cạnh cánh cửa kính bên ngoài Thiếu Kiệt đưa điện thoại nhận cuộc gọi rồi nói.

- Alo! anh Long hả có chuyện gì mà anh gọi em vậy? Chuyện của mẹ em xong chưa?

- Ừ chuyện của mẹ em xong rồi nhưng bên anh phát sinh vấn đề nhỏ. Cái thằng bố của tên nhóc mà em đối phó đấy. Hắn lại đi cùng với người đến gặp mẹ em. Giờ bọn anh đang giữ hắn lại định đem đồ hắn trút hết ra chụp hình giữ lại khi cần thiết thì hắn nói hắn nằm vùng cho em. Nên anh mới gọi điện nè.

Thiếu Kiệt bây giờ cũng nhíu mày. Hắn không hiểu tại sao Thế Long nói chuyện của mẹ hắn xong rồi mà Phùng Kiếm Hoa lại bị bọn người Xuân Nghĩa Bang giữ lại, mà còn định lột đồ ra chụp hình để dành khi bất trắc nên hỏi Thế Long.

- Chuyện này anh nói sao khó hiểu vậy? Chuyện mẹ em xong thì tại sao lại giữ tên đó lại, rồi còn lột đồ chụp hình gì ở đây nữa.

- À chuyện là như thế này. Mới đầu mẹ em với hắn nói chuyện cũng bình thường à. Nhưng cuối cùng khi gần ra về thì thằng ấy trở mặt. Gọi người mà hắn sắp xếp đang ngồi gần phòng vấy bọn anh lại. Thế là bọn anh gọi anh em vào túm lại đánh cho một trận. Thằng Ngô Nam đó bị anh đạp mấy cái vô mặt. Rồi đem ra một phòng riêng lột đồ chụp hình. Tới thằng này anh mới phát hiện ra nó là người quen định làm như tên Ngô Nam thì hắn nói là năm vùng cho em. Đòi gặp em nói chuyện nên anh mới gọi cho em nè.

Nghe Thế Long Thuật lại như thế Thiếu Kiệt cũng hiểu đôi chút. Hắn lúc này đang rất bực tức tại sao chuyện này có sơ xuất lớn là người tên Ngô Nam này chuẩn bị đối phó với mẹ hắn mà Phùng Kiếm Hoa lại không biết.

- Em hiểu rồi anh đưa điện thoại cho hắn em nói chuyện chút.

Thiếu Kiệt muốn biết tại sao Phùng Kiếm Hoa không đưa ra tin tức thiết yếu cho hắn. Nên khi nghe Thiếu Kiệt đòi gặp Phùng Kiếm Hoa cũng đem điện thoại qua.

Nhìn Phùng Kiếm Hoa khúm núm một góc tay bị trói Thế Long mới bấm loa ngoài điện thoại và để trước mặt hắn để Phùng Kiếm Nhất nói chuyện với Thiếu Kiệt.

Không đợi chờ gì Phùng Kiếm Hoa nói vào điện thoại một cách trực tiếp. Bởi tình cảnh của hắn bây giờ chỉ có những người của Xuân Nghĩa Bang đang chuẩn bị đầy đủ tư thế nên hắn khá sợ noi.

- Cậu Thiếu Kiệt! cậu nói những người này thả tôi ra đi, tôi không muốn bị đánh với bị lột đồ à.

- Ông nói cho tôi nghe. Tại sao người Ngô Nam đó bố trí người định hành hung mẹ tôi mà ông không báo hả?

Thiếu Kiệt lúc này cũng hằng giọng nói qua điện thoại. Mà Phùng Kiếm Hoa có thể nghe được cảm giác tức giận của hắn. Bản thân đang lo sợ nên hằn cố gắng phân trần.

- Việc này tốt hoàn toàn không biết, tôi không biết thật đấy tôi chỉ phụ trách đặt chỗ rồi đưa địa điểm với giờ hẹn cho Ngô Nam thôi còn hắn tại sao lại bố trí người như thế tôi không biết mà những người đó hình như là người đi cùng hắn tới Lưu Minh này hay sao đấy tôi hoàn toàn không biết cậu tin tôi đi nếu biết trước chuyện này tôi đã báo cho cậu với tôi nghĩ chuyện này hắn không động tay động chân mà muốn an toàn cho mẹ câu tôi chọn địa điểm Xuân Nghĩa Bang vì nghe thằng con tôi nói cậu có quan hệ với mấy anh em bên này tôi cũng không có dám giấu cậu điều gì đâu tôi dám chắc đấy.

Phùng Kiếm Hoa không ngừng nói, để tìm cho mình cơ hội. Để Thiếu Kiệt cho người thả hắn ra. Vì hắn thấy Hoàng Lâm Nhu có thể nói chuyện với những người này thì Thiếu Kiệt chắc chắn sẽ nói được để hắn thoát khỏi ăn đòn và ô nhục.

Trầm Ngâm suy nghĩ một lúc Thiếu Kiệt cảm thấy lời của Phùng Kiếm Hoa không phải không đúng. Bởi việc hắn có quan hệ với Xuân Nghĩa Bang ít nhiều gì mọi người đều biết nhưng với những người không biết hắn như thế nào thì vẫn chỉ tưởng là giao du với những người tầng lớp thấp.

Còn Phùng Kiếm Hoa hắn biết Thiếu Kiệt như thế nào mà quan hệ với cao tầng của Xuân Nghĩa Bang dựa theo bối cảnh của hắn là điều hoàn toàn có thể.

Ông nói những người hôm nay hành động ông không biết. Tại sao chuyện này ông lại chỉ được phân phối đặt chỗ mà không biết vụ xếp đặt người này ông xem lời nói của ông nhiều điểm phi lý không?

Nghe Thiếu Kiệt nói như vậy Phùng Kiếm Hoa mới vội vàng đáp lại với hắn.

- Không không! chuyện này tôi không hề biết ở Lưu Minh tôi chỉ phụ trách đi lại và sắp xếp địa điểm gặp mặt thôi, còn những chuyện khác có người khác làm tên ông ta là Từ Chấn Dân. Chuyện này tôi hoàn toàn không biết thật mà. Hắn có đứa con với người em là Minh Long và Từ Phong mới được thả ra hôm đầu tuần do Ngô Nam tiến hành còn tôi không biết việc này.

Thiếu Kiệt nghe tới Từ Chấn Dân và những cái tên đi kèm theo cũng nhíu mày. Bởi những người này với hắn hoàn toàn không xa lạ mà có những người nhân phẩm như gia đình họ Từ này thì việc sắp xếp người có lẽ không tới lượt của Phùng Kiếm Hoa thật.

- Được rồi! lần này tôi sẽ tha ông nhưng ông phải bị đánh vài chỗ để lấy thương tích quay về lại bên Ngô Nam làm việc cho tôi. Tối nay nếu được thì qua gặp không thì thôi. Ông nhớ qua đem theo hồ sơ của Từ Chấn Dân và những gì ông biết cho tôi.

Phùng Kiếm Hoa nghe được Thiếu Kiệt tha bỗng cho mình, mà lại phải chịu vài vết thương tích cũng mếu mặt. Nhưng hắn biết không còn cách nào hơn bởi nếu hắn lành lặng quay về thì Ngô Nam và những kia chắc chắn sẽ nghi ngờ lúc đó hắn còn thảm hơn hiện tại nên đành chấp nhận. Còn đỡ hơn là vừa bị đánh vừa bị lột đồ chụp ảnh. Như thế thì sau này lúc nào cũng lo lắng sợ sệt.

- Vâng! Vâng cám ơn cậu! Tôi sẽ cố gắng làm việc mà cậu đã giao cho.

Qua chuyện này Phùng Kiếm Nhất biết được đằng sau Thiếu Kiệt và mẹ hắn là một thế lực lớn không thua kém gì Ngô Nam bởi những cái tên Hoàng Lâm Nhu đưa ra khiến Ngô Nam phải e dè mà thương lượng chấp nhận quay trở về Ngọc Châu.

Thế Long này giờ vẫn đứng bên cạnh nghe được cuộc đối thoại của Thiếu Kiệt và Phùng Kiếm Hoa nên bây giờ mới lên tiếng nói.

- Việc này để bọn anh thao tác cho cái tên Ngô Nam kia chắc chắn sẽ không biết được đâu. em cứ yên tâm đi với lại mẹ em không gặp vấn đề gì hết anh Cao đưa mẹ em về nhà rồi còn nếu em bận thì thôi anh làm cho tên này có vài vết thương tích đã.

- Ừ vậy đi có gì em liên lạc lại sau em cúp máy đây.

Thiếu Kiệt cúp máy mới từ từ quay trở lại chỗ của mình khi nãy ngồi xuống. Hà Vi thấy hắn nói chuyện qua điện thoại hơi lâu nên cũng hỏi.

- Chuyện gì sao Thiếu Kiệt?

- À Không chút chuyện nhỏ ấy mà đã giải quyết xong rồi.

Trương Băng bây giờ thấy Thiếu Kiệt uống lấy một hớp trà nhìn hắn hỏi.

- Thiếu Kiệt cháu có nhận thức về chuyện này lúc nào. Cô không nghĩ là cháu sẽ biết trước những nơi này. Ông chồng cô có nói thì cũng chỉ mơ hồ thế tại sao cháu lại làm ra được một kế hoạch kinh doanh đem lại nguồn thu nhập từ việc này?

Thiếu Kiệt chi cười việc này hắn không thể nói cho mọi người biết được nếu theo quỹ tích cũ thì năm năm sau hắn phải chở hàng thuê đi gửi ở những nơi thế này nên mới biết được cách kinh doanh đem lại lợi nhuận mà chỉ có thể khi có quan hệ tốt và điều kiện đủ mạnh mới làm được.

- Việc này là nhu cầu thiết yếu mà cô nếu một bên cung ứng và một bên có nhu cầu thì chắc chắn sẽ làm được thôi. Đơn giản vì những nơi như ở đây đều tập trung tất cả các mặt hàng tiêu dùng thiết yếu điển hình. Nhiều cơ sở lớn không nói họ có phương tiện đầu tư kho bãi. Còn những người không có điều kiện về kho bãi trung chuyển thì họ phải đi thuê. Một ngày biết bao nhiêu xe chuyên chở những thứ từ những nơi như thế về thành phố. Nên điều này là điều tất nhiên sẽ thực hiện được. Chỉ cần tập trung các kho về một chỗ thì những người cần chuyên chở hàng hóa rất là cao.

Thiếu Kiệt chỉ dựa theo những gì mình nhận định về sự phát triển của thành phố sau này mà đánh giá mức độ hoạt động kinh doanh của ngành nghề đưa ra ý kiến của hắn cho Trương Băng nghe.

- Vậy sao cháu luôn chọn thành lập ra những công ty thu về những món tiền ít với số lượng nhiều mà không phải thành lập một công ty lớn như buôn bán bất động sản hoặc xây dựng chung cư siêu thị?

Xem qua hồ sơ kinh doanh của Thiếu Kiệt. những thứ hắn đang làm và thao tác ngoài sàn giao dịch vàng ra thì tất cả đều là những thứ đem lại lợi nhuận nhỏ giọt nhưng lại khá nhiều. Nên Trương Băng cũng thắc mắc tại sao hắn không chọn những thứ quy mô tầm cỡ có thể đem lại nhiều tiền mà phải xây dựng những thứ như thế này.

Biết tâm lý của Trương Băng Thiếu Kiệt chỉ cười thầm trong lòng mà không thể nói ra với bất cứ ai. Vì những thứ kinh doanh như trên đều lệ thuộc khá nhiều vào khách hàng tầm trung mà điều đó thì hắn hoàn toàn không thấy thích hợp bởi một quốc gia tầng lớp trung lưu và người giàu có luôn chiếm một tỷ lệ thấp hơn những người bình dân trong xã hội.

- Điều cô nói không phải cháu không thấy thích hợp vì cháu không muốn làm. Sự cạnh tranh ở môi trường này khắc nghiệt chưa kể đề bong bóng nhà đất của mỹ vừa làm một cuộc suy thoái kinh tế. tâm lý những người đầu tư và người sở hữu nhà đất lúc này đang lung lay. Việc cháu đầu tư vào những lĩnh vực đó vừa mất quá nhiều thời gian vừa không mang lại hiệu quả.

Trương Băng bây giờ phát hiện cách nhìn nhận của Thiếu Kiệt khác xa những người kinh doanh khác. Hắn nói những thứ đem lại lợi nhuận cao lại là mất thời gian và không hiệu quả thì có phần hơi quá nhưng cô ý thức được tầm nhìn của hắn là toàn cục chứ không gò bó trong nước như cô vẫn nghĩ.

- Cháu nói có phần đúng đi. Nhưng vẫn còn một số thứ vẫn đem lại lợi nhuận cao mà như Siêu Thị, Khu vui chơi giải trí, Đầu tư vào các doanh nghiệp phát triển. Thì cháu vẫn thu lợi nhuận cao hơn hiện tại mà.

Bởi Thiếu Kiệt đang trao đổi với Trương Băng nên mọi người xung quanh đều muốn biết nhận định của hắn. Vì những gì biết về Thiếu Kiệt họ luôn thấy là quá phức tạp. Điều Trương Băng nói ra lúc này cũng là tâm tư một vài người. Khi không hiểu sao có rất nhiều thứ để hắn có thể đầu tư mà Thiếu Kiệt lại không làm.

- Ở một mức nhất định nào đó việc kinh doanh những thứ như thế này không đem lại lợi nhuận. Còn nếu nói tại sao lại không đầu tư vào siêu thị bán hàng hóa thu lợi thì cháu cũng không muốn tham gia. Mặt hàng siêu thị dành cho dân trong quốc gia khá nhiều thương hiệu cạnh tranh giờ mình ra thêm một siêu thị nữa thì việc cạnh tranh với những thương hiệu cũ là không thể tránh khỏi. Chưa kể đến là quốc gia mới gia nhập vào tổ chức thương mại thế giới. Thì trong vòng 10 năm chúng ta phải bình ổn được hết các thứ điều lệ và phát triển doanh nghiệp cho đến năm 2017. Những doanh nghiệp nước ngoài sẽ được quyền tiến vào và đem những lĩnh vực kinh doanh phát triển họ thuận lợi ở các quốc gia khác. Tấn công mọi mặt những thương hiệu đang có của mình. Như thế chúng ta rất bị động. Vì không biết họ sẽ đánh bài gì trong kế hoạch của mình. Chưa biết chừng họ đã âm thầm cho người quan sát những thứ ở Lĩnh vực họ kinh doanh rồi đấy.

Thiếu Kiệt nói ra hiện thực ở tương lai không xa khi mà kinh tế phát triển hội nhập. Một số công ty trong nước vẫn chỉ là chạy theo các hình thức và dịch vụ mang lại thua xa những doanh nghiệp nước ngoài phải thất bại nhiều mặt và giảm doanh thu một cách đáng kể mà những tờ báo hàng ngày đưa ra.

- Bạn có dự đoán sớm quá không vậy. 2017 gần mười năm nữa đấy, mười năm đó bạn sẽ kiếm được bao nhiêu trong những lĩnh vực lớn. Lúc đó bạn cũng không cần phải lo lắng với bây giờ bạn mới bao nhiêu tuổi đây tới lúc đó cũng chỉ mới 25 thôi thì bạn còn nhiều thời gian mà.

Hà Vi thấy Thiếu Kiệt hoạch định một kế hoạch khá dài về thời gian của mình quá xa vời nên cũng thấy lạ. Dù sao hắn còn rất nhỏ nhìn đến những gì ở tương lai xa như thế làm gì thì cô không hiểu.

- Nói chung là mình thấy nhìn trước như thế để hoạch định tốt các thứ mà mình cần phải làm là tốt nhất thôi. Khi đó mọi thứ sẽ đúng với những gì mình thao tác. Với mười năm thì mọi thứ đều có thể diễn ra. Mình muốn cái gì mình đã làm là làm đến cùng. Nếu chỉ mười năm rồi lại rút lui như thế không đáng

- Cháu có nhiều nhận định rất mới mẽ. Nhìn nhận rất sâu về tình trạng thực tế. Nhưng Cháu định là chỉ tham gia những thứ đem lại lợi ích như thế này tích lũy đến bao giờ. Và những dự định tiếp theo của cháu là gì cô có thể tham khảo hay không?

Thiếu Kiệt lúc này cũng nhíu mày. Câu hỏi này của Trương Băng là vấn đề nhạy cảm hắn không muốn cho ai biết, Hiện tại hắn có nhiều dự định thật những bí mật kinh doanh này là của chính hắn. Nên hắn sẽ không nói ra cho dù người đó là Hoàng Lâm Nhu thì cũng như thế Bởi vì chỉ có khi hắn thao tác mới đem lại hiệu quả vì hắn còn nhận định tình hình qua những việc hắn làm nên chỉ cười nhìn Trương Băng.

- Cho cháu xin lỗi việc này không thể được. Kinh doanh là Vạn biến, mỗi một bước đi là một mảnh ghép trong một bức tranh không cố định nên cháu sẽ không nói ra những gì mình muốn làm sau này cho cô biết được.

Khương Đào tuy hắn không kinh doanh nhưng cũng hiểu được đôi chút những lời Thiếu Kiệt vừa nói ra. Ngay lúc này để tránh cho tình trạng không vui hắn nhìn vợ mình nói.

Bây giờ cứ nói chuyện kinh doanh hoài như thế này là nguyên một buổi tối đấy. Bà Làm ơn tha cho Thiếu Kiệt bà mà hỏi hoài là nguyên một đám đói hết.

Trương Băng biết chồng mình đang kéo một cái thang giải hòa nên cũng cười nhìn Thiếu Kiệt đáp.

- Ấy dì quên mất thôi mọi người ngồi đây để dì dọn cơm lên nào.

Thiếu Kiệt nghe thế mới nhẹ lòng rồi nhìn Hà Vi với Trịnh Chi cười cười nói.

Hà Vi bạn với Trịnh Chi đi giúp dì đi nào ngồi đây mãi làm gì vào bếp học mấy món mai mốt làm cho mình ăn.

- Hà Vi với Trịnh Chi vừa đùa với Thiếu Kiệt vừa đi cùng Trương Băng ra sau nhà bếp chuẩn bị cơm nước cho mọi người. Trong phòng chỉ còn lại Khương Đào và Thiếu Kiệt nên hắn mới lên tiếng hỏi.

- Chú Đào? Ngô Nam là ai có liên quan gì đến mẹ cháu?